Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 479: Vui
Lại nói tới Lâm Thanh Hoà, cô cũng không hề hay biết ở nhà đang bàn luận một sự kiện mang tính trọng đại tới vậy.
Lúc này đây, cô cùng Chu Hiểu Mai, chị Ông và hai thằng nhóc Cương Tử, Quy Lai đang chơi vui quên trời đất. Năm người ngâm suối nước nóng tới khi bụng sôi òng ọc mới lục tục lên bờ, kéo nhau sang nhà hàng ăn bữa trưa. Ăn xong, nghỉ ngơi một chút lại xuống suối ngâm tiếp, sau đó rủ nhau đánh chén bữa tối no say đã đời mới chịu lên xe về nhà.
Trên đường về, mặt người nào người nấy đều tươi cười rạng rỡ, hôm nay quả thực là một ngày vui khó quên.
Lâm Thanh Hoà cho xe dừng ở Ông gia đầu tiên. Trước khi xuống xe, chị Ông không quên dặn một câu: “Thanh Hoà, hôm nào rảnh em với Thanh Bách sang nhà chị ăn cơm nha. Chị sẽ làm đại tiệc thiết đãi hai vợ chồng.”
“Được, có thời gian rảnh tụi em nhất định tới. Thôi, không còn sớm nữa, chúng em về trước đây.” Lâm Thanh Hoà sảng khoái đồng ý rồi nhấn chân ga rời đi.
Chị Ông tủm tỉm đi về căn hộ nhà mình, đẩy cửa bước vào liền thấy ông xã đang ngồi ở phòng khách, vừa xem TV vừa ngó nghiêng thấp thỏm đợi vợ.
Thấy cô vợ vui cười hớn hở, anh Ông nhếch mép nói: “Coi bộ đi chơi vui quá ha?!”
Chị Ông đặt túi đồ dơ xuống, nhướng mày khoe: “Chứ sao nữa, anh không biết đâu suối nước nóng tuyệt vời vô cùng. Ai da, lần sau Thanh Hoà rủ em chắc chắn sẽ đi nữa.”
Anh Ông liền nói: “Em với cô giáo Lâm nghe chừng sắp trở thành chị em thân thiết con chấy cắn đôi rồi.”
Chị Ông cười đầy tự hào: “Con chấy cắn đôi thì đã làm sao, không phải ai cũng làm được chị em thân thiết đâu. Khó khắn lắm em mới tìm được người bạn hợp tính đấy.”
Anh Ông trề mỏ chế nhạo: “Thế không tính kết thông gia à?”
Càng đi lại gần gũi với Chu gia, anh Ông càng cảm thấy ưng bụng. Chu gia là một gia đình có nề nếp, gia thế trong sạch, mấu chốt là vợ chồng Chu Thanh Bách đều là những người thông tình đạt lý. Nếu con út nhà mình và Chu Khải thành đôi thì quả thực không gì tốt đẹp hơn.
Vừa nghe thấy vậy, chị Ông đã tức giận dậm chận: “Anh đừng có ở đó nói nhăng nói cuội, là chị em thân thiết thì không thể kết tình thông gia à? Ai cấm? Luật nào cấm?”
Mặc kệ thái độ của ông chồng dở hơi này, chị là chị quyết gả con gái vào Chu gia rồi đấy. Đại gia đình người ta tốt như vậy, con gái mình vào đó sẽ không phải lo nghĩ cả đời.
Mà nhắc mới nhớ, không biết tình hình thực tập ở bệnh viện quân y của con bé Mỹ Gia thế nào rồi? Lâu rồi không thấy nó gọi điện thoại về nhà. Lần tới nó gọi về chị nhất định phải bảo nó dành thời gian gặp gỡ Chu Khải mới được, đi ăn đi chơi hay đi xem phim điện ảnh thì càng tốt.
Lát sau, chị Ông bỗng lên tiếng hỏi: “À, bong bóng cá của em đã hầm xong chưa?”
“Xong rồi, anh vẫn giữ ấm trong nồi đấy.” Anh Ông gật đầu rồi nhăn mày bất đắc dĩ: “Tanh như vậy mà em cũng nuốt được à?”
Chị Ông vừa đi xuống bếp múc canh vừa nói: “em thấy có tanh lắm đâu, hầm chung với đường phèn ngọt mát, ngon lắm. Anh muốn nếm thử một muỗng không? Món này bổ lắm đấy.”
“Không ăn.” Anh Ông lắc đầu cự tuyệt ngay tức khắc, anh không tài nào chịu nổi cái mùi bong bóng cá. Đến ngửi còn không được nói chi nuốt xuống bụng, thôi thôi tốt nhất không nên thử.
Chị Ông tỉnh bơ bưng chén uống một hơi cạn sạch, sau đó còn nhấp nhấp môi khen ngợi: “Đúng là hàng chất lượng cao, nấu ra sánh mịn, thế này chẳng mấy da dẻ em sẽ đẹp lên.”
Anh Ông phì cười: “Ừ, trong nhà không còn dư lại nhiều, hôm nào phải tranh thủ đi mua thêm.”
Gì chứ cái này chị Ông gật đầu đồng ý ngay, còn dặn đi dặn lại anh chồng nhất định phải sắp xếp thời gian đi mua sớm. Từ ngày Lâm Thanh Hoà mở tiệm hải vị tới giờ, chị Ông ủng hộ rất nhiệt tình, còn chủ động yêu cầu giảm giá 20%.
Kỳ thực lúc đầu Lâm Thanh Hoà không tính thu tiền, cô hào sảng nói riêng nhà chị ăn hết cứ tới lấy, đừng ngại. Nhưng làm vậy coi sao được, hai bên đùn đẩy mãi không xong. Cuối cùng chị Ông lựa chọn thanh toán với mức giá thấp hơn 20% giá thị trường.
Lâm Thanh Hoà chỉ cười không nói gì nữa. Sao cũng được, miễn sao chị cảm thấy thoải mái là được rồi.
Phải công nhận hàng hoá nhà Lâm Thanh Hoà tốt vô cùng. Tính ra thì chị chưa dùng nhiều lắm đâu, một tuần hầm có hai lần thôi nhưng duy trì từ đấy tới nay chị thấy da dẻ mình cải thiện rõ rệt, mịn màng và căng khoẻ lên trông thấy.
Toàn bộ phương pháp dưỡng và chăm sóc da đều do Lâm Thanh Hoà giới thiệu, chứ từ nhỏ tới lớn chị nào biết làm đẹp là gì. Mặc dù có hơi lích kích và tốn công một chút nhưng bù lại hiệu quả rất xứng đáng.
Phụ nữ là vậy, chỉ cần đẹp là không nề hà bất cứ khó khăn hay phiền toái gì.
Thấy vợ dạo này chịu khó ăn uống điều dưỡng, thỉnh thoảng lại tẩn mẩn tần mần bôi bôi trét trét gì đó lên mặt, anh Ông cười thầm trong bụng nhưng cũng không cản, chỉ cần cô ấy vui là được. Tuy nhiên qua một thời gian ngắn, chính anh phải trố mắt ngạc nhiên, làn da của vợ ngày một mịn màng, trắng nõn, khí sắc tươi tắn, trẻ trung hơn rất nhiều. Chính vì vậy, bây giờ anh lại quay sang ủng hộ vợ vô điều kiện, mắt thấy nguyên liệu sắp hết là xung phong đi mua ngay.
Bên này, Lâm Thanh Hoà tiếp tục cho xe chạy về hướng Chu gia, thả Chu Hiểu Mai xuống trước rồi cuối cùng mới quay về tiệm sủi cảo.
Nhìn thấy cô vợ hớn hở đi vào, Chu Thanh Bách giận dỗi ra mặt: “Vui quá nhỉ?!”
Lâm Thanh Hoà nhướng mày thích thú: “Đương nhiên rồi, còn gì sướng hơn là được ăn ngon, chơi vui cơ chứ. Hôm nay em nghe nói sắp tới bên đó sẽ mở một tiệm massage, sau này sẽ có thêm một địa điểm thư giãn cơ thể rồi.”
Bởi vì có bọn nhỏ ở đây cho nên Chu Thanh Bách không tiện nói năng gì, anh âm thầm im lặng đợi tối nay sẽ phục thù.
Chu Quy Lai cười tíu tít xúi Chu Nhị Ni: “Chị Nhị Ni, suối nước nóng tuyệt cực, nhất định chị phải bảo anh Vương Nguyên dẫn đi cho biết. Tin em đi, thích vô cùng, không đi là tiếc lắm đó.”
Chu Nhị Ni khẽ cười: “Ừ, khi nào có dịp thì tính sau.”
Chu Quy Lai nháy mắt liên hồi: “Chị…chị, nào đi nhớ cho chúng em đi theo với nha. Yên tâm đi, tới đó chúng em sẽ tự chơi, không làm bóng đèn cản phá đôi tình nhân đâu. Hai anh chị cứ thuê khu riêng từ từ hưởng thụ.”
Chu Nhị Ni đỏ bừng mặt, định túm cái thằng nhóc thích nói nhăng nói cuội này lại đánh cho một trận, nhưng Nhị Ni chưa kịp duỗi tay thì Chu Quy Lai đã cười hì hì chạy mất hút.
Lúc này thím Mã đã tan tầm cho nên mãi tới buổi tối về tới nhà nghe Chu Thanh Bách kể lại Lâm Thanh Hoà mới biết nội dung cuộc hội thảo trọng đại diễn ra tại tiệm sủi cảo sáng nay.
Cô ngây ngẩn cả người: “Hả? Sao lại đột nhiên vậy?”
Cứ tưởng sáng nay chị em Hứa Thắng Mỹ kéo nhau sang xin lỗi mà, sao chưa gì đã vòng sang chuyện thím Mã làm mai Hổ Tử cho Trần San San vậy?!
Chu Thanh Bách nói: “Cũng không hẳn là đột nhiên, đoán chừng Trần gia đã có ý định từ trước.”
Lâm Thanh Hoà gật gù: “San San là đứa bé không tồi, nhưng hộ khẩu của Hổ Tử ở nông thôn, bên phía nhà họ Trần có đưa ra điều kiện gì không anh?”
Chu Thanh Bách bèn giản lược lại đầu đuôi sự việc một lần cho vợ nghe.
Nghe xong, Lâm Thanh Hoà bật cười, đúng là gừng càng già càng cay nha, trước những sự việc trọng đại mẹ chồng cô không hồ đồ tí nào, ngược lại rất lanh lẹ là đằng khác.
Nhưng Hổ Tử kết đôi với Trần San San, chuyện này có vẻ cũng êm đấy chứ nhỉ?!
Còn về vấn đề hộ khẩu thì không lo, hôm nay Thanh Bách đại diện hứa hẹn là hoàn toàn có cơ sở suy xét chứ không phải hứa suông cho vui lòng đàng gái. Sau này xã hội phát triển, thiếu gì cơ hội nhập hộ khẩu Bắc Kinh cơ chứ.
Rốt cuộc thì khó khăn lắm mới có một cô nương Kinh kỳ không chê trai quê, tất nhiên cả Chu gia phải dốc toàn lực hỗ trợ Hổ Tử rồi.
Lâm Thanh Hoà hỏi tiếp: “À, thế đã nói với Hổ Tử chưa anh?”
Bên phía Trần San San thì khỏi phải lo đi, đã có thím Mã đứng ra dàn xếp rồi. Với lại cô đoán rằng chuyện này chắc chắn Trần gia mở lời trước thì thím Mã mới đi mai mối chứ không đời nào thím ấy tự làm mấy chuyện dư hơi cả.
Chu Thanh Bách gật đầu: “Nói rồi.”
Nhìn thái độ của chồng là cô biết anh chàng Hổ Tử này đồng thuận rồi. Tuy Trần San San lớn tuổi hơn Hổ Tử nhưng chênh lệch không nhiều lắm, với lại tính ra hai đứa đã là đồng nghiệp một thời gian cho nên có đủ thì giờ tiếp xúc và làm quen với nhau.
Ngoại hình Trần San San không thuộc diện sắc nước hương trời nhưng cũng không tới nỗi xấu ma chê quỷ hờn, tóm lại là ưa nhìn, dễ thương. Hơn nữa lại là gái Bắc Kinh danh giá, Trần Gia lại ngầm đồng ý mối hôn sự này, vậy nên Hổ Tử không vui mới là lạ.
Đang nói về đề tài cưới hỏi của bọn trẻ thì bỗng nhiên Chu Thanh Bách lên tiếng: “Em muốn massage thì cứ nói với anh là được, không cần đi tìm người khác.”
Nhất thời Lâm Thanh Hoà không theo kịp tiết tấu, cô nghệt mặt mất mấy giây rồi mới phì cười, haha, hoá ra ông tướng này ghim hàng từ lúc nãy, giờ về nhà mới thể hiện thái độ đây mà.
Lâm Thanh Hoà cười nói: “Nhân viên massage là nữ giới mà.”
Chu Thanh Bách quả quyết: “Nữ giới càng không có lực bằng anh.”
Lâm Thanh Hoà thầm nghĩ, tất nhiên tay anh khoẻ, nhấn huyệt rất có lực, nhưng mà chỉ tử tế được lúc đầu thôi chứ lúc sau là biến tướng thành massage đèn mờ ngay! Cô còn lạ gì nữa!