Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 480: Trằn trọc
Lần đầu tiên trong đời Hổ Tử biết thế nào là trằn trọc thâu đêm giấc chẳng lành.
Nó biết hôm nay mọi người tập trung tại tiệm sủi cảo để bàn về việc của Cường Tử nhưng thật không ngờ chuyện của mình cũng được nhắc đến.
Không phải nó không vui mà ngược lại cực kỳ - cực kỳ vui sướng là đằng khác. Nói ra thì hơi ngượng miệng chứ kỳ thực nó và Trần San San là chỗ quen biết lâu năm. Chẳng qua Hổ Tử biết thân biết phận, không dám mơ mộng trèo cao cho nên từ trước tới nay chưa bao giờ dám khởi lên loại suy nghĩ này, chỉ đơn thuần coi cô là một người bạn đồng nghiệp không hơn không kém.
Nhưng thật bất ngờ, tối nay vừa tan làm về nhà, cậu út đã kéo nó lại, ngầm thông báo một tin tức vô cùng giật gân. Trong giây phút kích động bộc phát, nó chạy thật nhanh sang nhà bà ngoại hỏi lại một lần nữa. Mãi tới khi nghe bà ngoại xác nhận đi xác nhận lại, Hổ Tử mới dám tin những điều nó nghe là sự thật.
Có lẽ hạnh phúc đến quá đột ngột cho nên Hổ Tử nhất thời không chịu nổi, từ tối tới giờ trống ngực cứ dồn dập đập liên hồi, đầu óc thì suy nghĩ vẩn vơ khiến nó không thể định tâm chìm vào giấc ngủ.
Cương Tử mơ mơ màng màng dậy đi vệ sinh, thấy ông anh trai cứ lăn qua lộn lại, nó cau mày hỏi: “Anh, anh làm cái gì thế, sao không ngủ đi, em thấy anh lăn lộn mấy tiếng đồng hồ rồi đấy.”
Bởi vì quá nóng nên 4 thằng nhóc chia ra làm hai nhóm, anh em Hổ Tử ôm quạt với chiếu ra giữa phòng khách, còn anh em Chu Toàn thì lăn lê bò toài dưới đất trong phòng ngủ. Mùa này chỉ có bám đất là mát thôi, chứ nằm trên giường hầm lắm, chịu không nổi.
Hổ Tử liền nói: “Không có gì hết, em ngủ tiếp đi.”
Vốn dĩ mấy đứa Cương Tử vẫn chưa biết chuyện này cho nên nghe anh trai xác nhận không sao, nó lại úp mặt xuống gối mơ tiếp giấc mơ còn đang dang dở.
Sáng sớm hôm sau, khi mọi người chưa tỉnh giấc Hổ Tử đã rời giường, đánh răng rửa mặt sạch sẽ, thay quần áo tinh tươm rồi đảo qua bên phía nhà họ Trần.
May thay, Trần San San cũng dậy rất sớm. Mỗi ngày, nó đều tranh thủ khoảng thời gian trước khi đi làm để phụ giúp mấy việc lặt vặt trong nhà.
Vừa bưng cái nồi ra, định đi lấy nước thì Trần San San phát hiện Hổ Tử đã đứng đó tự bao giờ. Chẳng biết nghĩ tới chuyện gì mà hai má cô bé bỗng nhiên ửng hồng.
San San liếc Hổ Tử một cái rồi chầm chậm đi tới cất tiếng hỏi: “Anh tới có việc gì à?”
Hổ Tử hồi hộp đến độ lắp ba lắp bắp nói không nên lời: “Tôi…tôi tiện đường đi ngang….”
Vốn dĩ Trần San San đang rất ngượng ngùng nhưng thấy Hổ Tử còn khẩn trương hơn cả mình thì trong lòng nó đã thả lỏng được vài phần, San San hít sâu một hơi rồi nói: “Người lớn đã bàn chuyện của hai chúng ta, anh…anh biết chứ?”
“Biết, hôm qua cậu út đã nói cho tôi biết rồi.” Mặc dù ngượng thì có ngượng thật đấy nhưng đây là cơ hội có một không hai, nếu không nắm chắc là vuột mất như chơi, thế nên Hổ Tử thu hết can đảm, ngẩng đầu, giương cặp mắt chờ mong về phía Trần San San.
Lần đầu tiên bị một người con trai nhìn chăm chú như vậy, mặt Trần San San vốn đã hồng hồng giờ lại càng đỏ tợn, nó vội vã quay sang hướng khác tránh né rồi lúng túng hỏi: “Thế… thế anh nghĩ sao?”
Hố Tử nắm chặt tay nói một hơi dài: “Tôi không có bản lĩnh hơn người nhưng tôi dám khẳng định có thể che chở và bảo vệ cho vợ mình. Nếu cô đồng ý gả cho tôi, tôi nguyện yêu thương chăm sóc cô suốt cuộc đời này. Hiện tại tôi không có hộ khẩu Bắc Kinh, nhưng cậu út tôi đã nói rồi, chỉ cần tôi nỗ lực làm việc, tích cóp nhiều tiền sau này sẽ có cơ hội chuyển hộ khẩu lên Bắc Kinh. San San, nếu em chấp nhận làm vợ tôi, tôi…Hoàng Hổ nhất định sẽ đối tốt với em cả đời, cũng nhất định sẽ cố gắng cho em một cuộc sống tốt nhất.”
Mấy lời vàng ngọc này nó phải mất ngủ cả đêm qua mới soạn xong đấy, tất nhiên không phải để dụ dỗ con gái nhà người ta mà thâm tâm nó thực sự nghĩ như vậy.
Mới sáng ngày ra đã được nghe những lời hứa hẹn có cánh, Trần San San ngượng chín mặt, không biết phải xử lý tình huống này ra làm sao thế nên nó chỉ buông hai chữ: “Thằng ngốc” rồi vội vã xoay người chạy về nhà.
Mắt thấy người sắp đi mất, Hổ Tử gấp muốn chết, nó vội hỏi với theo: “San San, em có muốn làm đối tượng của tôi không?”
“Không muốn.” Trần San San bặm môi trừng mắt một cái rồi ba chân bốn cẳng chạy trốn.
Oành! Trời quang mây tạnh mà bỗng nhiên như có sấm sét giáng xuống, Hổ Tử chết sững tại chỗ, mãi một lúc sau mới kéo lại được chút tinh thần, thất tha thất thểu lê bước quay trở về.
Được cái nó vẫn chưa mất hết lý trí, vẫn còn biết đi ra tiệm của dượng út lấy bánh bao với bánh quẩy về cho mợ ăn sáng.
Hôm nay Lâm Thanh Hòa có tiết đầu cho nên phải dậy sớm chuẩn bị. Đang sửa soạn tập vở thì thấy thằng cháu mặt mày như mất sổ gạo, tranh thủ mấy đứa Chu Quy Lai đang đi đánh răng rửa mặt, Lâm Thanh Hòa liền nhỏ giọng hỏi: “Hổ Tử, hôm qua mợ nghe cậu út cháu nói rồi nhưng mợ vẫn phải hỏi riêng cháu một câu, cháu có chịu San San không?”
Không hỏi tới thì thôi chứ vừa hỏi tới là Hổ Tử đã méo xệch miệng mếu máo: “Mợ ơi, tất nhiên cháu đồng ý rồi ạ, nhưng mà San San không chịu. Mà thôi cô ấy không chịu cũng là lẽ thường tình, mợ đừng đi làm khó cô ấy nhá.”
Nó biết mình là trai quê, lên đây làm thuê làm mướn với hai bàn tay trắng, còn người ta đường đường là con gái Bắc Kinh danh giá, không ưng nó cũng là điều dễ hiểu thôi.
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy chứ Hổ Tử vẫn không nén được bi thương. Đêm qua nó thức trắng nguyên đêm suy nghĩ cặn kẽ hết thảy mọi thứ, xây dựng phòng tuyến tâm lý vững chắc, quyết định từ rày về sau sẽ đối đãi với San San như người yêu. Chỉ là không ngờ vì một câu “không muốn” của cô ấy mà tất cả mọi thứ đều tan thành mây khói.
“Cái gì?” Lâm Thanh Hoà trố mắt ngạc nhiên, Trần San San không muốn? Sao có thể chứ? Nếu con bé không muốn thì sao bà Mã lại đứng ra mai mối?
Hổ Tử đau lòng nói: “Vừa rồi cháu mới gặp San San xong, chính miệng cô ấy nói không muốn.”
Thật sao? Lâm Thanh Hoà há hốc miệng, vội vã đứng dậy, bỏ cả bữa sáng chạy sang Mã gia tìm thím Mã.
Nghe Lâm Thanh Hoà gọi, bà Mã từ trong nhà đi ra cười sang sảng: “Cô giáo Lâm, vào ăn sáng chung cho vui.”
Lúc này, cả nhà bà Mã đang quây quần ăn bữa sáng.
“Thím Mã, thím ra đây một tí, cháu có chuyện muốn nhờ thím.” Dù gấp thế nào thì Lâm Thanh Hoà cũng không thể oang oang hỏi trước mặt nhiều người được.
Bà Mã khó hiểu nhưng cũng xỏ dép đi theo.
Ra tới góc khuất hành lang, Lâm Thanh Hoà liền vào thẳng vấn đề: “Thím à, Trần gia bên kia không đồng tình với việc thím đứng ra giới thiệu Hổ Tử cho San San à?”
À, tưởng gì, hoá ra chuyện này, bà Mã thoải mái cười nói: “Đồng ý chứ, chỉ là chưa vội tổ chức hôn lễ, nói là để bọn trẻ có thời gian tìm hiểu nhau. Giống như Nhị Ni và Vương Nguyên vậy đó. Dù sao thì hiện tại hai đứa vẫn còn trẻ tuổi, không gấp, không gấp.”
Lâm Thanh Hoà nhíu mày: “Đồng ý? Vừa rồi Hổ Tử mới đi gặp San San, chính con bé nói không muốn mà.”
“Hả?” bà Mã giật mình đánh thót: “Sao lại thế? Chuyện này không thể nào, rõ ràng Trần gia mở lời nhờ thím hỏi thăm giúp mà.”
Chính bà Từ, bà nội San San đích thân tới tìm bà nhờ mai mối giúp, chứ tự nhiên bà đi làm cái việc này làm gì. Bây giờ San San lại nói không muốn, là sao? Rốt cuộc việc này là thế nào?
Nếu thật đúng là như vậy thì đích thị là làm khó nhau rồi, cái này ảnh hưởng đến uy tín và danh dự của bà, không thể nói giỡn chơi như vậy được. Thế là bà Mã cũng bỏ cả bữa cơm đang ăn dở, vội vội vàng vàng chạy sang Trần gia.
Sau khi nghe xong chuyện, bà Từ cũng vô cùng sửng sốt, vội gọi cháu gái lên hỏi kĩ càng xem rốt cục thực hư thế nào?
Ban đầu, Trần San San cũng nghệt cả mặt, ủa, nó nói không muốn khi nào nhỉ? Mãi một lúc sau, San San mới nhớ lại sự việc lúng túng sáng nay, vì quá ngượng ngùng nên nó nói giỡn một câu ai ngờ tên ngốc kia lại tưởng là thật.
Trần San San đỏ mặt giải thích với bà Mã rồi không quên bổ sung một câu: “Hổ Tử đúng là tên ngốc mà.”
“Ai da, hoá ra chỉ là hiểu lầm, trời ơi doạ chết bà già này rồi.” Bà Mã đưa tay lên vuốt ngực, phù, may quá, thì ra là cô nương nhà người ta xấu hổ, cố ý dỗi một câu, thế mà anh chàng kia lại ngốc nghếch cho là thật có chết không cơ chứ!
Bà Mã cười sang sảng: “Haha, cái cậu Hổ Tử này đúng là thật thà, cháu nói gì là nó tin sái cổ, đấy, bây giờ đang thất thần ở nhà kia kìa, cơm sáng cũng chẳng buồn ăn.”
Trần San San hết hồn: “Không ăn gì sao được, tí còn phải đi làm nữa.”
Bà Mã cười tủm tỉm: “Chà, đau lòng cho người ta rồi cơ đấy. Tốt tốt tốt, để bà quay về chuyển lời với nó là San San dặn dò phải ăn uống đầy đủ.”