Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 481 - Chương 481: Lén Lút

Chương 481: Lén lút Chương 481: Lén lút

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 481: Lén lút

Trông ngóng sốt hết cả ruột cả gan mới thấy bà Mã quay về, sau khi nghe bà giải thích đầu đuôi, Hổ Tử ngớ người: “Là hiểu lầm sao? Tức là San San đồng ý ạ?”

“Cái thằng ngốc này, hấp ta hấp tấp làm mọi chuyện loạn cả lên, khiến mợ sợ gần chết.” Lâm Thanh Hoà trừng mắt mắng, may là hiểu lầm chứ nếu không Trần gia lại nghĩ Chu gia ỷ thế hiếp người, con gái người ta không chịu mà đã tung tin ra ngoài, sau này đừng hòng nhìn mặt nhau được nữa.

Bà Mã cười ngặt nghẽo: “Thím cũng bị doạ hết hồn. Nhưng không trách thằng bé được, trông thì to xác mà chưa biết yêu đương bao giờ, làm sao hiểu được mấy lời tình ý như thế chứ.”

Con gái nói có là không, con cái nói không là có đó! Cứ từ từ rồi khám phá dần nha chàng trai!

Thôi giải quyết được hiểu lầm là tốt rồi, Lâm Thanh Hoà liền nói: “Thím mau về ăn cơm đi. Haizz, đàn ông đàn ang mà lỗ mãng thế này thì chết. Cháu đang lo lắng không biết mai này tiếp xúc gần gũi San San phát hiện ra sự thật liệu có ghét bỏ nó không đây.”

Bà Mã nín cười rung người: “Đáng lo thật đấy.”

Hổ Tử gấp muốn chết, vội vàng giải thích: “Cháu không phải kẻ lỗ mãng. Chẳng qua hôm nay cháu hơi hồi hộp nên không phân biệt được lời nói giỡn hay lời nói thật thôi.”

Lâm Thanh Hoà và bà Mã liếc nhau, phì cười một trận rồi chia tay ai bận việc người nấy, mặc kệ thằng nhóc ngốc nghếch này tự ngồi đây mà suy nghĩ.

Hổ Tử lùa vội bữa sáng vào bụng, sau đó chạy tới cửa hàng quần áo nam nhanh nhẹn sắp xếp trang phục rồi mở cửa đón khách. Thường thường buổi sáng sẽ rất vắng, phải tầm 9 giờ trở ra mới bắt đầu lác đác có người tới xem hàng.

Vậy nên tranh thủ lúc không có khách, Hổ Tử chạy một mạch tới tiệm quần áo nữ nơi San San làm việc.

Phát hiện ra Hổ Tử đứng ngấp nghé ở cửa, Trần San San đỏ ửng hai má, giao cửa tiệm lại cho một nữ nhân viên khác rồi bước ra ngoài.

Đứng đối diện với người ấy, Hổ Tử gãi đầu gãi tai, lắp ba lắp bắp: “San San, tôi, tôi…em…em…”

Vẻ ngượng ngùng này qua mắt Trần San San lại thành đáng yêu mới chết chứ, cô mỉm cười hỏi: “Anh tới có chuyện gì à?”

Hổ Tử lắc đầu quầy quậy: “Không, không có gì, chỉ là…chỉ là tôi muốn tới nhìn em.”

Trần San San ngượng ngùng quay mặt qua chỗ khác, lí nhí nói: “Em có gì đẹp mà nhìn.”

Hổ Tử vội vã quả quyết: “Đẹp, rất đẹp, vô cùng đẹp!”

Bất ngờ được khen, hai má Trần San San đột nhiên nóng bừng. Lần này tới lượt nó lúng túng không biết phải đáp lời ra sao, vậy nên bèn nói tránh đi: “Nếu anh không có việc gì thì mau về tiệm trông hàng đi.”

Hổ Tử gật đầu: “Khi nào rảnh anh sẽ lại sang.”

Trần San San bẽn lẽn “ừhm” nhẹ một tiếng.

Cứ như vậy, dưới sự ngầm đồng thuận của trưởng bối hai nhà, Trần San San và Hổ Tử chính thức tiến vào tình yêu lấy hôn nhân làm tiền đề.

Mà tính ra hai đứa chúng nó kín kẽ thật đấy, không để lọt tí sơ hở nào, ngay cả Cương Tử cũng chẳng hề phát hiện ra.

Nhưng mà dạo gần đây, Cương Tử bắt đầu thấy ông anh trai quái quái, đêm nào ngủ cũng nằm mơ, nói nói cười cười như bị ma làm.

Thế là nó đem chuyện này kể cho Chu Quy Lai nghe: “Không biết anh Hổ Tử có bị dính vào mấy thứ dơ bẩn không nhỉ? Hay là bị bệnh rồi? Có khi phải đi bệnh viện khám cũng nên. Chứ để lâu bệnh nặng là khỏi chữa luôn ấy.”

“Nghiêm trọng vậy cơ à?” Chu Quy Lai lơ đãng hỏi, nó đang bận xếp mấy chục tấm hình mới vào album. Hiện tại gia tài của Chu Quy Lai có tổng cộng 4 cuốn album lưu trữ các tác phẩm nghệ thuật do chính tay nó chụp.

Cương Tử thở dài nói thêm: “Đêm khuya thanh vắng cứ rầm rì rầm rì, anh chẳng nghe rõ nói gì nhưng thỉnh thoảng anh ấy lại cười rộ lên, ghê chết đi được, sợ lắm.”

Chu Quy Lai hết sức kinh ngạc, ngẩng đầu lên hỏi: “Anh Hổ Tử có tật này à? Trước đây ngủ chung phòng em có thấy đâu nhỉ?”

Cương Tử xác nhận: “Trước đây không có, dạo gần đây mới sinh tật thôi. Tối qua anh ấy còn nhào qua ôm anh cơ, ôm chặt lắm, anh giật nảy mình, tỉnh ngủ luôn cơ mà.”

Chu Quy Lai sững người: “Cái gì? Tại sao lại như thế?”

Cương Tử lắc đầu: “Anh cũng không biết tại sao nữa. Hay là mình bảo anh ấy tới bệnh viện khám đi, chứ cứ thế này ghê lắm.”

Chu Quy Lai vuốt cằm, suy nghĩ một lát rồi phán: “Sao em cứ có cảm giác anh Hổ Tử đang động lòng nhỉ?”

Cương Tử đần thối: “Động lòng?”

Chu Quy Lai giải thích đơn giản: “Nôm na là muốn lấy vợ ấy.”

Bỗng chốc mặt Cương Tử đờ ra như nuốt phải con cóc chết, thế có nghĩa là tối qua ông anh quý hoá nằm mơ cưới vợ rồi ôm nó mà cứ ngỡ là ôm vợ à? Ôi mẹ ơi….

Chu Quy Lai nhếch miệng cười: “Khả năng cao là thế rồi, haiza, thanh niên khoẻ mạnh lại đương tuổi xuân xanh phơi phơi, khó trách, khó trách. Có lẽ phải bảo mẹ em để ý xem quanh đây có cô gái nào thích hợp không, đỡ cho anh ấy phải tìm người trong mộng. Trời, nghe mà tội nghiệp quá đi.”

Cương Tử hừ lạnh: “Tội nghiệp con khỉ khô ấy, anh không ngủ cùng anh ấy nữa đâu, đêm nay anh ngủ cùng em.”

Chu Quy Lai nhún vai: “Anh leo lên giường mà ngủ, nóng ráng chịu.”

Vì hai thằng vẫn còn là trẻ con cho nên nói đấy rồi lại quên ngay. Mãi cho tới hôm Chu Quy Lai tới tiệm đồ uống lấy ít kem và nước ngọt về để tủ lạnh thì phát hiện ra Hổ Tử lén lén lút lút ở cửa rạp chiếu phim.

Chu Quy Lai nhíu mày khó hiểu, quái lạ cái ông này, đi xem phim mà cái tướng như đi ăn trộm vậy kìa? Giờ này tan tầm rồi, được phép tự do vui chơi hoạt động mắc gì phải thậm thà thậm thụt thế nhỉ?!

Bất ngờ thay, Chu Quy Lai lại phát hiện một bóng dáng quen thuộc đang đi về phía Hổ Tử. Người ấy không ai khác chính là Trần San San.

Khác hẳn với Hổ Tử, Trần San San đi đứng rất tự nhiên, đĩnh đạc. Thì phải như vậy người ta mới không để ý chứ ai đời như cái ông Hổ Tử kia, lấm la lấm lét nhìn gian dễ sợ!

Nếu là người khác chắc chắn sẽ không nghĩ gì nhưng đen cho Hổ Tử, được ngày đi hẹn hò thì lại đụng trúng Chu Quy Lai.

Chu Quy Lai đứng tại chỗ xâu chuỗi mấy sự kiện gần đây lại với nhau. Ban đầu là Cương Tử phàn nàn anh Hổ Tử đi ngủ có tật xấu, nghiêm trọng tới độ Cương Tử phải bỏ vào giường chịu nóng chứ nhất quyết không chịu ngủ chung. Hôm nay thì lại bắt gặp….bất chợt một suy đoán táo bạo loé lên trong đầu Chu Quy Lai…trời ơi, không lẽ hai người này có gian tình?!

Má ơi, không nghĩ đi tới đây một chuyến lại phát hiện ra bí mật kinh thiên động địa nha!

Thế là dường như không cần suy nghĩ, Chu Quy Lai nhấc gót kín đáo đi về phía rạp chiếu phim. Ồ, quả nhiên, hai anh chị xếp hàng mua vé, lại còn cười cười nói nói thân mật ra phết. Xem ra quan hệ không đơn giản tí nào!

Chu Quy Lai âm thầm bội phục Hổ Tử. Đúng là các cụ nói không sai, lù khà lù khù vác cái lu mà chạy! Ngày thường anh ấy lầm lì ít nói vậy mà có thể hẹn được chị San San đi xem phim điện ảnh thì cũng giỏi đấy. Nhìn kiểu này chắc có lẽ đã duy trì được một thời gian rồi cũng nên.

Vì sợ người lớn biết chuyện sẽ chia uyên rẽ thuý cho nên Chu Quy Lai tuyệt nhiên không dám nói với ai. Nó hộc tốc phóng xe đạp tới tiệm quần áo nam tìm Cương Tử.

Tuy nhiên giờ này Cương Tử đã tới lớp bổ túc ban đêm rồi, mợ kiểm tra bài vở nghiêm ngặt lắm, có cho tiền nó cũng chẳng dám lơ là.

Ra tiệm không thấy người, Chu Quy Lai lại hối hả vòng xe tới trường bổ túc. Hết cách rồi, tự nhiên phát hiện được bí mật động trời, nó kích động nãy giờ đây này, nếu không nói ra được chắc nó nghẹn chết mất!

Cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng Cương Tử đang thong dong chuẩn bị đi vào trường, Chu Quy Lai vội vã gọi giật ngược, lôi lôi kéo kéo ra một góc rồi kể một thôi một hồi những gì mình chứng kiến và cả những điều mình suy đoán.

Cương Tử phát ngốc tại chỗ: “Cái gì? Anh Hổ Tử hẹn hò với chị San San á?”

Chu Quy Lai vuốt cằm xác nhận: “Khả năng cao là thật đấy. Em nhìn thấy tận mắt mà lại. Anh Hổ Tử buồn cười cực, lén la lén lút ở trước rạp chiếu phim ấy. Còn chị San San thì thong thả bình tĩnh tới sau. Hai người cười nói thân tình, cùng nhau đi vào trong xếp hàng mua vé xem phim. Coi bộ tình cảm mãnh liệt phết.”

Bình Luận (0)
Comment