Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 482: Ngây thơ
Sau khi nghe Chu Quy Lai quả tuyết chính mắt trông thấy, Cương Tử càng thêm sửng sốt: “Trời trời trời, thế này là ứng với câu cóc ghẻ ăn thịt thiên nga à?”
Chu Quy Lai bực mình: “Ơ kìa, ví von hay nhỉ, anh Hổ Tử nhà ta đâu đến nỗi nào mà lại đi ví với cóc ghẻ? Với lại đó chính là anh trai ruột của anh đấy.”
Tất cả sống cùng một khu cho nên bọn chúng đều quen biết Trần San San. Công nhận điều kiện của chị San San không tệ nhưng anh Hổ Tử nhà nó cũng được lắm chứ bộ!
Tính tình kiên định vững vàng, lại chịu thương chịu khó, nhanh nhẹn hoạt bát, sảng khoái hào phóng. Toàn đức tính tốt, có chỗ nào kém cỏi đâu?!
Cương Tử sốt ruột vô cùng: “Nhưng mà anh ấy hộ khẩu nông thôn, chị San San là người Bắc Kinh, hai người họ làm sao yêu nhau được, này…chuyện này liệu có hiểu lầm gì không?”
Chu Quy Lai lắc đầu: “Em nghĩ không có hiểu lầm gì đâu. Chỉ cần người có mắt nhìn vào đều biết hai người đó là một đôi.”
Cương Tử nhíu mày: “Làm sao có thể chứ, chuyện này chắc chắn không đi tới kết quả. Nếu để trưởng bối biết được thể nào cũng cấm cản cho xem. Rồi đến cuối cùng người bị thương tổn chính là hai bọn họ thôi.”
Chu Quy Lai lại không cho rằng như vậy: “Em nghĩ ba mẹ em sẽ tán thành.”
Cương Tử thở dài: “Nếu quả thực anh Hổ Tử cưới được vợ Bắc Kinh chắc chắn cậu mợ út sẽ tán thành rồi, cái anh sợ ở đây là Trần gia kìa. Hoàn cảnh nhà anh thế nào em biết mà. Anh lo nhà người ta chướng mắt, khinh thường người nhà quê nghèo hèn, tới lúc mọi chuyện vỡ lở ra Trần gia không đồng ý thì phải làm sao?”
Hai thằng trầm mặc suy tư, xuất phát điểm là hóng hớt chuyện bát quái, cuối cùng lại trở thành lo lắng cho chuyện tình trắc trở giữa anh trai quê và cô nàng thành thị.
Lát sau, Chu Quy Lai lên tiếng: “Không sao, để về thông báo cho ba mẹ em là được. Chắc chắn hai người họ sẽ hỗ trợ.”
Lúc mới biết chuyện, Chu Quy Lai lo lắng ba mẹ mình sẽ chia uyên rẽ thuý nhưng giờ bình tâm suy nghĩ lại nó lại cảm thấy khả năng cao ba mẹ mình sẽ ủng hộ.
Chỉ cần anh Hổ Tử không manh động, làm chị San San lớn bụng là được. Chứ ba mẹ nó, đặc biệt là mẹ không bao giờ chấp nhận cái chuyện ăn cơm trước kẻng.
Vậy nên Chu Quy Lai nghĩ rằng cứ thẳng thắn báo cáo lên cấp lãnh đạo, gì thì gì yêu đương phải được người lớn ủng hộ thì mới hy vọng có tương lai. Hơn nữa cũng có thể công khai hẹn hò, đi chơi. Chứ nhìn cái dáng vẻ lén lút như đi trộm chó của ông Hổ Tử thấy tội quá.
“Thôi anh đi vào nghe giảng tiếp đây, em về nói với cậu mợ đi.” Dứt lời, Cương Tử liền chạy biến.
Chu Quy Lai mắng với theo: “Anh để em đi một mình à?”
Cương Tử phất tay: “Là em phát hiện ra mà, em tự nói đi.”
Không còn cách nào khác, Chu Quy Lai đành đơn thương độc mã quay trở về tiểu khu.
Lúc này, Lâm Thanh Hoà đang làm mặt nạ dựa chuột còn Chu Thanh Bách thì đang nhàn nhã ngồi xem Anh Hùng Xạ Điêu.
Thấy con trai về, Lâm Thanh Hoà quay sang hỏi: “Ủa, sao giờ này mới về, hết mất một tập rồi.”
Chu Quy Lai vừa vào cửa đã bắt đầu mở đài: “Mẹ~, da mẹ đẹp lắm rồi, không cần phải vất vả dưỡng nữa đâu. Con chưa thấy ai tầm tuổi này mà trẻ đẹp như mẹ đấy. Đi ra ngoài cùng mẹ phải nói là tự hào cực kỳ, người ta không biết còn tưởng con với mẹ là chị em, mẹ là con gái của ba ấy chứ.”
Chu Thanh Bách lập tức sầm mặt, lườm thằng con trai cháy mắt.
Lâm Thanh Hoà bật cười thành tiếng: “Bớt nịnh hót đi, hôm nay làm chuyện gì trái lương tâm hay sao, tự nhiên dẻo mồm dẻo miệng thế? À, kem đâu? Không phải con nói đi lấy kem à? Sao lại về tay không thế này?”
Chu Quy Lai nhìn về phía Chu Toàn: “Anh hai, anh đi lấy giúp em đi, em có chuyện quan trọng muốn nói với ba mẹ.”
Chu Toàn đứng dậy nhận chìa khoá xe rồi nhíu mày hỏi: “Nãy giờ em đi đâu đấy?”
Chu Quy Lai xua tay: “Em không đi đâu cả, anh mau đi đi.”
Đợi anh hai đi rồi, Chu Quy Lai mới nghiêm túc nhìn về phía ba mẹ, trình bày: “Ba mẹ, con có một việc đặc biệt quan trọng muốn nói với hai người.”
“Chuyện gì? Tìm được ba mẹ ruột rồi à?” Lâm Thanh Hoà lơ đãng hỏi, hai tay vẫn nhẹ nhàng massage da mặt, còn Chu Thanh Bách thì thờ ơ ngồi xem TV như không có chuyện gì xảy ra.
Chu Quy Lai sốt ruột: “Con không đùa đâu, ba mẹ, hôm nay con đã phát hiện ra một bí mật động trời.”
Lâm Thanh Hoà hỏi: “Ờ, bí mật gì? Phát hiện ra con không phải con trai ruột của chúng ta à?”
Chu Thanh Bách bồi thêm một câu: “Chắc vậy rồi.”
Chu Quy Lai cảm thấy ba mẹ thờ ơ quá mức cho nên quyết định không vòng vo nữa, nói thẳng ra cho ba mẹ hết hồn chơi: “Hôm nay con nhìn thấy anh Hổ Tử đi hẹn hò với bạn gái!”
Nhưng kỳ lạ thay, tin tức chấn động như vậy mà ba mẹ vẫn điểm nhiên như không, vừa thảnh thơi xem phim vừa bàn luận nội dung với kỹ thuật diễn xuất của diễn viên nữa chứ.
Chu Quy Lai gấp gáp chạy tới gần hơn: “Ba mẹ, hai người có nghe con nói không? Anh Hổ Tử có người yêu rồi. Hôm nay chính mắt con bắt gặp bọn họ đi xem phim điện ảnh cùng nhau.”
Lâm Thanh Hoà nhún vai: “Ừ, Hổ Từ tầm tuổi này rồi nói chuyện yêu đương cũng là lẽ thường tình thôi, có gì mà con phải làm lố lên thế?”
Chu Quy Lai không nhử nữa, nói huỵch toẹt tên tuổi đối phương ra. Nó chắc mẩm quả này ba mẹ sẽ sợ chết khiếp cho xem: “Mẹ, con nói thật đấy, anh Hổ Tử với chị San San đi tới rạp chiếu phim cùng nhau. Hơn nữa nhìn hai người họ tình cảm lắm.”
Thế nhưng ba mẹ nó vẫn chả có phản ứng gì, không hiếu kỳ cũng chẳng hứng thứ. Chu Quy Lai nghệt mặt sau đó bất tri bất giác đưa ra phỏng đoán: “Ba mẹ, có phải hai người đã biết chuyện rồi không?”
Lâm Thanh Hoà quay sang hỏi: “Chuyện gì? Chuyện của Hổ Tử và San San ấy hả?”
Chu Quy Lai ngơ ngác: “Vâng?!”
Lúc này Lâm Thanh Hoà mới thương tình giải thích cho thằng con trai hiểu: “Một tuần trước bà Mã làm mai hai đứa nó với nhau rồi. Chẳng qua là con không để ý thôi, chứ dạo gần đây số lần San San sang nhà ta ăn cơm tăng lên rõ rệt còn gì. Vậy mà bây giờ mới ồ à như phát hiện được châu lục mới, khả năng quan sát kém quá!”
“Con có thấy anh hai nói gì đâu!” Chu Quy Lai phụng phịu. Đúng là nó biết gần đây chị San San năng tới nhà ăn cơm hơn nhưng nó thấy chị ấy đi cùng chị Nhị Ni, nghĩ là tan làm cùng nhau thì ăn chung bữa cơm thôi, không có gì đặc biệt.
Lâm Thanh Hoà xua tay: “Anh hai con chắc cũng không biết đâu, chỉ có chị Nhị Ni biết thôi.”
Chu Quy Lai xụ mặt: “Thế mà ba mẹ không nói với con sớm.”
Lâm Thanh Hoà xua đuổi thằng nhóc phiền phức: “Năng lực quan sát của mình kém còn trách ai được nữa? Đứng gọn sang bên kia đi, đừng quấy rầy ba mẹ xem phim.”
Chu Quy Lai vẫn chưa bỏ cuộc: “Không phải, mẹ ơi, chuyện này làm sao thành được, hộ khẩu của anh Hổ Tử ở nông thôn mà, làm sao Trần gia bên kia đồng ý chứ?”
Lâm Thanh Hoà nói: “Đồng ý rồi, trưởng bối hai nhà đã đi đến thống nhất. Thì chính vì như vậy Hổ Tử mới dám mời San San đi xem phim. Bằng không còn lâu nó mới to gan lớn mật đến vậy.”
Kỳ thực chiêu tán gái này là Lâm Thanh Hoà bày cho Hổ Tử chứ cứ trông chờ vào cái thằng đầu gỗ ấy thì không biết tới khi nào mới rước được nàng về dinh.
Nói tới đây, Chu Quy Lai lại càng nhăn mày khó hiểu: “Nếu người lớn đã biết thì việc gì anh ấy phải thập thà thập thò như đi ăn trộm thế. Báo hại làm con tưởng hai người bọn họ lén lút yêu đương.”
Lâm Thanh Hoà phì cười: “Chắc nó ngại đấy. Tính ra thì Hổ Tử vẫn còn ngây thơ lắm.”
Đúng lúc Chu Toàn đi lấy kem trở về, vừa hay nghe được nội dung cuộc đối thoại. Lúc đầu nó rất kinh ngạc nhưng sau đó cảm thấy chuyện này cũng không quá bất ngờ: “Hai người họ tới với nhau là một chuyện đáng mừng.”
Chu Quy Lai hỏi tiếp: “Thế khi nào kết hôn hả mẹ?”
Lâm Thanh Hoà nói: “Chúng nó vẫn còn trẻ mà, hai ba năm nữa kết hôn cũng chưa muộn.”
Chu Quy Lai: “Thì chị Nhi Ni cũng còn trẻ đấy thôi, vậy mà qua năm là tổ chức đám cưới rồi còn gì?”
Lâm Thanh Hoà nhướng mày: “Làm sao giống nhau được, Vương Nguyên lớn hơn Nhị Ni tận mấy tuổi.”
Kỳ thực nếu không phải Vương Nguyên đã lớn tuổi, không thể chờ thêm được nữa thì cô cũng muốn hai đứa nó hẹn hò thêm một thời gian cho thật sự thấu hiểu nhau rồi hãy tiến tới hôn nhân. Nhưng Vương Nguyên gấp gáp còn Nhị Ni thì đã bị thuyết phục triệt để. Một người chịu cưới, một người chịu gả, vậy thì cưới thôi, còn chờ gì nữa!