Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 483: Dai hơn đỉa đói
Buổi tối, Hổ Tử đi chơi với người yêu về, vừa bước vào nhà đã bị hai thằng em Quy Lai và Cương Tử chặn ngay tại chỗ tiến hành nghiêm hình bức cung.
Chỉ tội cho anh chàng Hổ Tử ngây thơ lại hay ngượng ngùng, làm mọi cách cũng không thể thoát khỏi móng vuốt của mấy thằng em tinh ranh, thế nên có bao nhiêu là tồng tộc khai ra bằng sạch.
Vậy là mọi người trong Chu gia đều đã biết cả, hầu như ai cũng vui mừng cho Hổ Tử, đặc biệt là bà Chu, bà không những mừng mà còn quan tâm trên mức bình thường. Mỗi lần Hổ Tử sang thăm là bà đều cho nó một rổ trừng gà để mang đi biếu Trần gia.
Sự việc cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, Chu Hiểu Mai bất đắc dĩ vô cùng, cuối cùng không nhịn được nữa cô phải lên tiếng: “Mẹ à, mẹ cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi, để hai đứa trẻ tự tìm hiểu nhau, mẹ đừng làm này làm kia nữa, trứng gà cứ để nhà mình ăn là được rồi.”
Bà Chu xua tay: “Được nhà bọn họ nhìn trúng là may mắn và phúc phần của Hổ Tử. Nói gì thì nói mẹ nhất định phải giúp thằng bé một tay, chứ trơ mắt ra nhìn mẹ không yên tâm.”
Chu Hiểu Mai cạn lời: “Mẹ cứ làm như Hổ Tử nhà ta là rau úa dưa dập không bằng. Nó là một cậu thanh niên tốt, lại có chị tư ở bên cạnh nâng đỡ, tương lai chắc chắn không thể nào kém được. Con nghĩ Trần gia cũng đã cân nhắc khía cạnh này cho nên mẹ à, mẹ quan tâm vừa mức thôi, đừng làm quá kẻo nhà người ta lại ngại.”
Không phải cô luyến tiếc chục trứng gà, giờ đâu còn cái cảnh nghèo đói túng quẫn như thời xưa nữa, một rổ trừng gà nào đáng là bao, cái cô muốn nói ở đây là thái độ của mẹ kìa. Sự nhiệt tình thái quá của bà vô hình chung làm cho người ta có cảm giác Chu gia đang nịnh bợ Trần Gia. Chu Hiểu Mai thấy việc này không cần thiết. Cứ để mọi chuyện bình thường, trước như nào giờ cứ vậy là được. Dù sao sau này hai nhà cũng kết tình thông gia, khách sáo quá đâm ra lại xa cách.
Nghe con gái phân tích chí lý, bà Chu gật gù: “Được rồi, sau này mẹ sẽ hạn chế lại.” Nói rồi bà lại nở nụ cười phấn khởi: “ Ai da, cái thằng Hổ Tử trông thế mà có phúc ra trò.”
Không phấn khởi sao được, việc này phải nói là ngoài sự mong đợi của bà Chu. Quả thực bà chưa bao giờ dám nghĩ tới chuyện mấy thằng cháu ngoại nhà mình lấy được vợ Bắc Kinh. Chả thế mà khi nghe tin Hứa Thắng Cường bám đuôi con gái nhà người ta, bà đã cật lực phản đối.
Chỉ là không ngờ rằng lại có một gia đình gốc Bắc Kinh coi trọng thằng bé Hổ Tử, đồng ý gả con gái mình cho một thanh niên nông thôn. Hễ cữ nhắc tới chuyện này là bà Chu lại cười sung sướng, chắc chỉ còn thiếu nước vỗ đùi khoái chí nữa thôi.
Chu Hiểu Mai thật muốn quỳ lạy ngay tại chỗ: “Mẹ, không phải phúc khí hay phúc phần gì cả mà là Hổ Tử biết theo đúng người nhìn đúng hướng. Nó được chị tư đưa lên đây dạy bảo bồi dưỡng cho nên người ta coi trọng nó là lẽ hiển nhiên.”
Bà Chu cười gật gù: “Mẹ biết, mẹ biết, tất cả đều nhờ công lao chị tư con.”
Chu Hiểu Mai nhún vai: “Trước nay chị tư làm bao việc mà có khi nào kể công đâu. Chỉ mong chúng nó biết ghi lòng tạc dạ chứ đừng như chị em Hứa Thắng Mỹ. Giúp hai đứa nó đúng là làm ơn mắc oán.”
Bà Chu nhíu mày: “Sao lại nói vậy?”
Chu Hiểu Mai cười lạnh: “Dựa vào tính nết của con nhỏ Thắng Mỹ thể nào cũng đang bất mãn lắm cho xem. Hổ Tử sắp cước được vợ Bắc Kinh còn Cương Tử thì không, nó mà không khó chịu con đi đầu xuống đất.”
Vừa nhắc tới Thắng Cường là bà Chu giận sôi người: “Cái thằng hỗn đản ngỗ nghịch đó làm sao so được với Hổ Tử. Hổ Tử có công ăn việc làm ổn định, có bản lĩnh nuôi sống gia đình, còn nó thì làm được cái gì, cả ngày cà lơ phất phơ, sử xự thì thiếu suy nghĩ, làm gì có ai dám trao thân gửi phận cho một đứa vô dụng như nó?!”
Đến bây giờ bà vẫn còn giận nó lắm đây này. Sự việc đã xảy ra rất lâu nhưng cho tới tận hôm nay Thắng Cường vẫn không vác mặt tới xin lỗi cậu út nó một câu. Trước đây nhờ vả xin học thì nhanh thế, giờ gây ra chuyện lại trốn trốn tránh tránh, đúng là cái ngữ không biết điều!
Chu Hiểu Mai nói: “Tóm lại là con mặc kệ đấy, hai đứa nó phiền kinh khủng, hết chuyện nọ tới chuyện kia. Mà mẹ cũng thế, già cả rồi, đừng lo nghĩ nhiều quá.”
Bà Chu kéo con gái lại gần hỏi khẽ: “À, mẹ nghe nói tình hình nhà cậu mợ Đại Lâm rồi. Hình như nó có ý mở đường cho họ lên đây hả?”
Chu Hiểu Mai gật đầu xác nhận: “Vâng, nhưng ông cậu với bà mợ từ chối rồi, cậu mợ ấy có tuổi nên ngại đi xa. Còn vợ chồng anh cả thì đang tính toán thu xếp, con nghĩ chắc sẽ chuyển lên sớm thôi.”
Bà Chu hỏi tiếp: “Hình như trước đây có lần mẹ nghe con kể người chị dâu này khó chịu lắm phải không?”
Chu Hiểu Mai xì một tiếng: “Khó chịu vô cùng. Con đã nói trước với Đại Lâm rồi, khi nào họ lên đây thì sắp xếp cho bọn họ ở xa một chút. Tốt nhất là cứ tách riêng ra, đừng đụng chạm gì hết.”
Anh họ của Đại Lâm không tệ, tính tình ôn hoà, cũng khá thân thiết với Đại Lâm nhà cô nhưng bà chị dâu thì chẳng được cái nết gì.
Trước đây khi còn ở dưới huyện thành, chị ta coi thường Hiểu Mai là gái quê, mỗi lần chạm mặt nhau là chị ta lại khinh khỉnh lườm lườm, không mở miệng nói nửa lời.
Rồi kể cả khoảng thời gian vợ chồng cô gửi con sang bên đó nhờ mợ trông giúp cũng vậy. Rõ ràng chẳng ai phàn nàn gì, duy nhất một mình chị ta suốt ngày ý kiến ý cò.
Nếu không phải nể tình cậu mợ thì còn lâu Chu Hiểu Mai mới chào đón hạng người này. Nói tới đây thì phải vòng lại chuyện từ thời xa tít mù khơi, khi ấy Đại Lâm bé tí đã trở thành cô nhi, lại có tật nói lắp nên bị mọi người xa lánh, bắt nạt rất nhiều. Cũng may có cậu mợ đứng ra che chở, bảo vệ nên anh mới có thể bình an lớn lên. Rồi sau này anh có công ăn việc làm, lương bổng ổn định nhưng tuyệt nhiên hai người đó không hề nhòm ngó hay có ý xâm chiếm tiền bạc cũng như căn nhà mà cha mẹ Đại Lâm để lại cho anh.
Chính vì những điều này mà sau khi về làm dâu, Hiểu Mai luôn luôn kính trọng và biết ơn cậu mợ. Bây giờ gia đình người ta gặp khó khăn, mình có điều kiện không thể ngoảnh mặt làm ngơ. Kể cả không thích bà chị dâu tới đâu thì Hiểu Mai và chồng vẫn phải làm tròn trách nhiệm của mình.
Bà Chu tiếp tục hỏi: “Thế khi nào lên?”
Chu Hiểu Mai lắc đầu: “Con không biết, chắc năm nay không được rồi. Hiện giờ còn đang đi theo mợ học cách làm bánh bao. Con nghĩ sớm nhất thì cũng phải sang năm.”
Bà mợ làm bánh bao rất giỏi, tay nghề của Đại Lâm cũng là học từ bà mà ra, kết hợp thêm sự khéo léo và sức sáng tạo của anh cho nên bây giờ nó đã trở thành cần câu cơm của cả gia đình Chu Hiểu Mai.
Đấy, ơn nghĩa nhiều như vậy, làm sao Chu Hiểu Mai có thể không nể mặt cậu mợ cho được. Nợ tiền nợ bạc còn dễ trả, chứ nợ ân tình khó trả vô cùng!
Bà Chu suy nghĩ một lát rồi nói: “Bảo Đại Lâm giúp đỡ tìm chỗ ở thì tìm xa xa một chút, còn cửa hàng cửa hiệu nữa, cũng nên cách xa ra, không thể bán buôn cạnh nhau được đâu.”
Ngẫm nghĩ thế nào bà lại bổ sung thêm: “Mẹ thấy xung quanh tiệm bánh bao nhà con chẳng còn mặt bằng nào trống. Nếu muốn mở thì phải đi sang phố khác tìm xem.”
Chu Hiểu Mai gật đầu: “Mẹ yên tâm, cái này Đại Lâm biết mà.”
Lát sau, bà Chu đè thấp giọng hơn nữa: “Nếu bọn họ hỏi vay tiền thì làm sao?”
Chu Hiểu Mai bình tĩnh đáp: “Thể nào cũng hỏi nhưng nhà con chỉ cho vay được một ít thôi vì hiện tại chúng con không có nhiều. Đợt trước mua cửa hàng đã vét sạch sành sanh tiền tiết kiệm rồi còn gì.”
Sau khi mua được căn tiệm, hai vợ chồng Chu Hiểu Mai càng ra sức kinh doanh. Được cái trời thương, tiệm bánh bao rất đắt khách. Không những vậy, mỗi sáng Đại Lâm còn đạp xe ba gác chở bánh bao đi bán khắp nơi. Theo đó, khoản tiết kiệm đã dầy lên đáng kể. Thế nhưng cái này không phải tiền rảnh rỗi, vợ chồng cô đang tích cóp mua nhà mà. Giá nhà ở Bắc Kinh đắt cắt cổ, cơ hồ phải nỗ lực hai, ba năm nữa hoạ may mới đủ tiền.
Việc này nói tới đây là được rồi, bà Chu liền nói sang cái khác: “Này, hai ngày nữa là Tết trung thu rồi, con nhớ mua bánh trung thu đấy.”
Chu Hiểu Mai đồng ý ngay: “Vâng, con nhớ rồi.”
Bà Chu lại nói thêm: “À, mua cho Hổ Tử một phần để nó mang sang biếu Trần gia.”
“Vâng, cứ giao cho con, con sẽ chuẩn bị cho cháu nó.” Dưới cương vị là dì ruột, Chu Hiểu Mai rất sẵn lòng sắm sửa lễ vật cho cháu trai tới chơi nhà bạn gái. Ngày thường thì không nói làm gì, nhưng đây là lễ tết, chắc chắn phải có quà bánh đi lại mới được.
Chớp mắt đã tới Rằm Tháng Tám. Tính ra Trung thu năm nay chậm hơn năm ngoái tận nửa tháng, hiện tại dương lịch đã sang tháng 10 rồi.
Trùng hợp là Lâm Thanh Hoà cũng đã chuẩn bị cho Hổ Tử một phần, nhưng nếu Chu Hiểu Mai đã mua rồi thì thôi, phần này đem tặng bà Mã để bà khỏi phải tốn tiền đi mua.
Những tưởng sẽ được đón trung thu một cách êm đẹp thì ai ngờ có kẻ tới phá game. Lúc nhìn thấy chị em Hứa Thắng Mỹ lù lù xuất hiện, Lâm Thanh Hoà chỉ biết lắc đầu chịu phục. Con nhỏ này đúng là dai hơn cả đỉa đói, mà công nhận nó kiên trì thật đấy, nếu có được tâm địa thiện lương thì ắt hẳn sẽ làm nên nghiệp lớn, chỉ tiếc rằng….