Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 484 - Chương 484: Sa Thải

Chương 484: Sa thải Chương 484: Sa thải

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 484: Sa thải

Xét về độ dày của da mặt thì cả đám cháu trai cháu gái Chu gia đều thua Hứa Thắng Mỹ vài bậc, nhưng so cái gì thì so chứ cái này nhường cho nó thắng cũng được.

Người có tâm địa thiện lương, sớm hay muộn cơ hội cũng tìm tới tận cửa. Còn người mưu mô xảo trá thì có tính kế bạc đầu, vận dụng hết mọi thủ đoạn nọ kia thì cuối cùng cũng của thiên trả địa mà thôi. Những thứ vốn không phải là của mình thì đừng ảo tưởng sẽ giữ được mãi mãi.

Hứa Thắng Mỹ lôi kéo Hứa Thắng Cường tới bên này ngồi nửa tiếng rồi lại kéo lôi sang nhà ông bà Chu. Suốt quá trình, Thắng Cường luôn duy trì thái độ khó chịu vì bị cưỡng ép.

Vừa ra khỏi cổng tiểu khu, Hứa Thắng Cường đã vùng vằng bất mãn: “Chị bị làm sao thế? Rõ ràng tất cả bọn họ đều không chào đón hai chúng ta mà cứ nhất quyết chường mặt tới làm đếch gì?”

Hứa Thắng Mỹ bực bội lên tiếng trách móc em trai: “Mày nghĩ chị muốn à? Nếu mày cũng biết tranh đua giống người ta thì chị đâu tới nỗi phải nhìn sắc mặt bên đó mà lựa từng tí một?!”

Hứa Thắng Cường tức điên: “Chị bị hâm à? Tiền của Triệu gia thừa sức đè bẹp bên này, chị đường đường là con dâu nhà họ Triệu, mắc gì chịu nhục sang đây nhìn sắc mặt người khác?”

Hứa Thắng Mỹ nắm chặt tay nuốt uất hận vào trong, đúng là Triệu gia nhà cao cửa rộng, nhiều tiền nhiều của nhưng tất cả những thứ đó là của Triệu gia, không phải của nó. Mãi cho đến tận bây giờ trên dưới nhà họ vẫn khinh thường nó ra mặt, không một ai coi nó là thành viên trong gia đình hết.

Cũng may dạo gầy đây góp vốn làm ăn cùng Trương Mỹ Liên. Mỗi người bỏ ra hơn 200 đồng mở một cửa hàng thời trang. Ít nhiều gì cũng coi như có sự nghiệp riêng trong tay, chứ nếu không Hứa Thắng Mỹ sợ rằng càng ngày sẽ càng đánh mất sự tự tin của bản thân.

Thấy thằng em sắp nổi khùng lên, Hứa Thắng Mỹ vội vã xoa dịu: “Em đừng xúc động quá rồi lại hành động theo cảm tính. Trên Bắc Kinh này chỉ có hai chị em chúng ta nương tựa vào nhau. Hơn ai hết chị ngóng trông một ngày kia em sẽ có một tiền đồ rộng mở và một tương lai tươi sáng.”

Hứa Thắng Cường phiền muốn chết: “Mới đánh nhau có hai lần thôi mà, có gì to tát đâu mà bọn họ phải chướng mắt em tới vậy?!”

Hứa Thắng Mỹ nghiêm giọng: “Em dẹp ngay cái suy nghĩ đấy đi nha. Vốn dĩ em đánh nhau đã là sai lè ra rồi. Ông bà ngoại bên kia vẫn chưa nguôi giận đâu đấy. Lát nữa sang đó cố mà ăn nói cho đàng hoàng tử tế vào, biết chưa?”

Riêng trong chuyện này Hứa Thắng Mỹ không thể bênh em mình được. Đây là Bắc Kinh, không phải nông thôn mà hở tí là đánh đấm. Có việc gì cứ bình tĩnh mà ngồi xuống thương thuyết, không được nữa thì mời công an tới làm việc chứ không ai lại giở thói côn đồ, lưu manh như vậy cả. Người thành phố vốn đã không ưa người nhà quê, giờ lại thế này càng chỉ tổ làm cho người ta phản cảm, chán ghét.

Hứa Thắng Cường lụng bụng: “Có lúc nào em nói chuyện không đàng hoàng chưa? Nhưng ngược lại ông bà ngoại thì sao, cứ nhìn thấy là mắng, nhìn thấy là giáo huấn. Em cũng muốn tử tế lắm nhưng ông bà có tử tế với em đâu?!”

Hứa Thắng Mỹ chỉ biết im lặng vì nó cũng nghĩ giống em trai. Ông bà rõ ràng là thiên vị bất công, nhất bên trọng nhất bên khinh mà. Đấy, giống như chuyện lần trước vậy, khi hay tin Thắng Cường muốn theo đuổi con gái Bắc Kinh, bà ngoại không tiếc lời bỡn cợt, ý tứ chê cười nó cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Ấy vậy mà nghe người ta nói muốn giới thiệu đối tượng cho Hổ Tử thì bà ngay lập tức gạt phắt mọi chuyện của chị em nó sang một bên, tươi cười hớn hở vun vào cho thằng con nhà dì hai.

Hừ, cứ chống mắt lên mà xem, đời còn dài, ai hơn ai sau này mới biết được!

Tới nhà ông bà Chu, hai chị em tình cờ đụng mặt cặp đôi Nhị Ni, Vương Nguyên.

Hứa Thắng Mỹ thầm cảm thấy may mắn chuyến này đi có ích rồi. Nhưng nó rất khôn, không vồ vập bàn chuyện làm ăn cùng Vương Nguyên mà đánh bài chị em thân thiết với Chu Nhị Ni.

Hứa Thắng Mỹ lôi kéo hết chuyện trong nhà ra nói, Chu Nhị Ni chỉ đáp qua loa lấy lệ.

Người không cùng chí hướng thì không nên cưỡng cầu đi chung một đường. Đạo lý này Chu Nhị Ni hiểu rất rõ cho nên suốt buổi nói chuyện nó chỉ giữ thái độ bình bình, không mặn không nhạt.

Hứa Thắng Mỹ thì chẳng thèm để ý tới thái độ đối phương, nó chỉ cần đạt được mục đích của mình là được. Mặc kệ bà Chu nói thế nào, nó vẫn vui cười niềm nở như một đứa cháu gái thân cận.

Hứa Thắng Cường tất nhiên không bằng một góc cô chị, nó ngồi xị mặt ra một đống, cứ nhấp nha nhấp nhổm toan tháo chạy.

Vất vả lắm mới nghe được câu chào tạm biệt, những tưởng được về nhà ai dè lại bị kéo sang Hồ gia bên cạnh.

Đi hết nhà này tới nhà khác, cười giả tạo tê cả cơ mặt, cái cột sống thì cứng đờ vì ngồi lâu, cuối cùng cũng được ra về, Hứa Thắng Cường hậm hực dậm chân bình bịch như hận cả thế giới, còn Hứa Thắng Mỹ thì ngay lập tức xả vai, để lộ ra gương mặt mệt mỏi vì diễn xuất quá lâu.

Thấy thằng em cứ vùng và vùng vằng, Hứa Thắng Mỹ không kìm được tức giận: “Cái thái độ này của mày là sao hả?”

Đúng là thằng vô dụng, lên Bắc Kinh lâu như vậy rồi mà không sửa được thói quê mùa, cũng đã chỉ bảo hết nước hết cái cho rồi mà vẫn không biết cách khách sáo ứng phó với mọi người, bà ngoại mới nói có hai câu mà cơ hồ nó muốn nhảy dựng lên cãi bay cãi biến, không biết nhẫn nhục thì làm sao thành được đại sự?!

Hứa Thắng Cường hầm hè: “Chả trách anh rể không thích tới chỗ này, hễ tới là bị mắng thì ai còn muốn tới?!”

Hứa Thắng Mỹ lạnh nhạt nói: “Anh rể cậu không tới là vì gia đình anh ấy có bản lĩnh nên anh ấy có quyền làm theo ý mình. Còn nhà chúng ta thì có cái gì? Chẳng có gì cả, đến xây căn nhà còn phải lấy tiền từ chỗ con gái thì có quyền gì lên mặt với người ta?!”

Bởi vì phải giả lả chịu đựng suốt một quãng thời gian, cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ. Chưa kịp nghỉ ngơi hồi sức thì lại bị chị gái móc mỉa, Hứa Thắng Cường bất chấp tất cả, sửng cồ lên: “Chị nên nhớ chị là con gái Hứa gia đấy. Giờ bay lên cành cao rồi không muốn giúp đỡ nhà mẹ đẻ, chỉ ích kỷ nghĩ cho bản thân mình thôi chứ gì? Không có nhà mẹ đẻ nuôi dưỡng thành người thì chị cũng không có cơ hội gả chồng giàu đâu. Vậy nên gửi tiền về nhà hay giúp đỡ anh chị em là trách nhiệm chị phải làm!”

Hứa Thắng Mỹ khẽ cắn môi rồi lơ đãng nói: “Những gì tôi đã làm cho nhà mẹ đẻ còn chưa đủ nhiều hay sao?!”

Để thành công đón được em trai lên đây nó đã phải nhẫn tâm xuống tay với chính đứa con ruột chưa chào đời, bày mưu tính kế gài cả Triệu gia vào bẫy. Như vậy chưa đủ nhiều thì còn muốn nó phải làm thế nào nữa, hả?!

Hứa Thắng Cường hừ lạnh: “Gửi có chút tiền về thôi, có gì to tát đâu mà phải làm quá lên. Đợi sau này tôi có nhiều tiền tôi cũng sẽ gửi về!”

Vì đã quá mệt mỏi, Hứa Thắng Mỹ không muốn tiếp tục đôi co thêm nữa, nó quay sang dặn dò vài câu: “Tiếp sau đây em đừng gây chuyện nữa, sắp tới nhà máy Triệu gia sẽ tiến hành giảm biên chế đấy. Làm gì thì làm đừng để người ta nắm được nhược điểm, nếu không chị không cứu được em đâu.”

Nghe tới đây, Hứa Thắng Cường đột nhiên chột dạ, thường ngày nó đi làm chỉ qua loa đại khái cho xong việc, còn cái gã thợ cả thì đã không thuận mắt với nó từ lâu rồi. Nghe chừng tình thế có vẻ nguy hiểm đây, thế nên từ những ngày kế tiếp, Hứa Thắng cường làm việc nghiêm túc hơn hẳn. Nhưng rất tiếc tên của nó đã chễm chệ trong danh sách giảm biên chế rồi.

Sau khi biết tin, Hứa Thằng Cường đùng đùng đi tìm thợ cả chất vấn, không biết hai bên nói qua nói lại cái gì, người thợ cả bị Hứa Thắng Cường đấm cho một quyền. Ừ, chỉ một quyền thôi vì nó không dám đánh nhiều. Nhưng một cú đấm này cũng đủ làm cho Hứa Thắng Cường bay mất vị trí công tác.

Vốn dĩ Triệu gia vẫn còn đang lưỡng lự vì không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, tuy hai chị em Hứa Thắng Mỹ chẳng có tí cân lượng nào nhưng Chu gia bên kia thật không thể coi thường. Ngoài ra ông Triệu còn nghe Hứa Thắng Mỹ về kể, cô chị họ Chu Nhị Ni sắp cưới một ông chủ trẻ tuổi có cơ sở sản xuất gần 500 công nhân. Tuy Triệu gia không cần thiết phải đi nịnh bợ nhưng vẫn luôn muốn giữ mối quan hệ hoà hảo đề phòng sau này có việc cần nhờ vả.

Thế nhưng Hứa Thắng Cường lại đánh nhau. Vừa hay tin là bà Triệu lập tức chạy tới nhà xưởng tìm chồng. Ông Triệu khẽ nhíu mày rồi thẳng thừng ra lệnh sa thải Hứa Thắng Cường.

Nếu không phải nể mặt bên thông gia thì ông đã không nhân nhượng tới ngày hôm nay. Nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó, ông không thể nào giữ một thằng vô dụng lại còn động tí đánh người ở lại trong nhà máy.

Lần này Hứa Thắng Mỹ biết không thể thay đổi được gì nên nó chẳng thèm xin xỏ mà lập tức đi tới phòng trọ tìm em trai.

Vừa thấy chị gái tới, Hứa Thắng Cường đã oang oang phủ đầu ngay: “Chị không cần phải mắng tôi, ừ người là do tôi đánh đấy, họ thích thì cứ đuổi đi, tôi không hối hận. Tôi đã nghĩ kỹ rồi, không phải chị có một cửa hàng quần áo sao, để tôi tới đó làm là được, thoải mái tự do lại chẳng cần dòm sắc mặt ai!”

Gớm, chẳng cần đuổi, nó cũng ngán cái nhà máy đó lên tận cổ rồi. Đi làm chẳng vui vẻ gì cả, toàn thể công nhân đều cô lập nó, nó có nói gì cũng không ai thèm phản ứng. Giờ bị đuổi cũng tốt, ra ngoài làm ăn thoải mái hơn nhiều.

Hứa Thắng Mỹ khẽ cắn môi suy tính rồi lên tiếng: “Tiệm quần áo của chị đủ người rồi, nếu em muốn ở lại Bắc Kinh thì tự ra vỉa hè bày sạp bán hàng đi.”

Bình Luận (0)
Comment