Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 485: Thu nhập tiền vạn
Hứa Thắng Mỹ tức muốn trào máu họng, nó đã chịu sự hy sinh rất lớn mới thành công kéo được thằng em trai lên Bắc Kinh, không những vậy còn tranh thủ được cả một vị trí công tác quý giá người người mơ ước, vậy mà bản thân thằng nhãi này không biết quý trọng, tự mình đạp tất cả về con số 0, bảo sao Thắng Mỹ không điên cho được?!
Tính khí thì nóng nảy, hở tí là thượng cẳng chân hạ cẳng tay, còn lâu nó mới để Thắng Cường tới làm tại tiệm của mình. Nếu một ngày đẹp trời nó đánh lộn với khách là xong, danh tiếng cửa hàng thối hoắc thì chỉ có nước dẹp tiệm chứ còn làm ăn gì được nữa.
Tiệm trang phục này chính là nguồn thu nhập duy nhất của Hứa Thắng Mỹ. Hơn nữa lợi nhuận cũng không tồi, hầu như tháng nào nó cũng đút túi hơn hai trăm đồng. Trong người có tiền, nói chuyện cũng tự tin lên hẳn và quan trọng nhất là nó cảm thấy yên tâm, không còn sợ bóng sợ gió như trước nữa. Cho nên có chết nó cũng không để Hứa Thắng Cường tới đó.
Vừa nghe chị gái từ chối, Thắng Cường liền nhăn nhó không vui: “Đến cả chị cũng muốn đuổi tôi đúng không?”
Hứa Thắng Mỹ đạm mạc nói: “Cửa hàng có Trương Mỹ Liên trông coi rồi, thỉnh thoảng chị cũng tạt qua đó hỗ trợ cho nên thực sự không thiếu nhân lực. Nếu em muốn tiếp tục ở lại Bắc Kinh thì tự mình ra ngoài bày quán đi. Chị thấy người ta bày sạp vỉa hè kiếm cũng được lắm. Chị sẽ chỉ tính đúng tiền vốn nhập vào cho em thôi, bán lời được bao nhiêu là của em hết.”
Hứa Thắng Cường bất mãn nói: “Chị nghĩ sao mà bảo em đi bày sạp vỉa hè? Làm cái việc vớ vẩn đó thì kiếm được bao nhiêu chứ?”
Quan trọng nhất chính là bày sạp vỉa hè còn mất thể diện hơn cả mở cửa kinh doanh hộ cá thể nữa.
Hứa Thắng Mỹ lạnh nhạt nói: “Cụ thể kiếm được bao nhiêu thì chị không biết nhưng tình hình buôn bán của cửa hàng quần áo rất tốt. Mỗi bộ quần áo bán ra em sẽ thu về được một đồng, một ngày em không cần bán nhiều chỉ cần bán ra hai, ba bộ là được rồi, thu nhập còn hơn lương công nhân ấy chứ.”
Hứa Thắng Cường vẫn không vui: “Nếu kiếm được như vậy sao chị không tự mình ra bày sạp đi.
Đời này Hứa Thắng Mỹ sợ nhất là mất thể diện, nó đáp ngay không cần suy nghĩ: “Chị có cửa hàng rồi cần gì phải bày sạp nữa. Hơn nữa ở Triệu gia, chị cũng phải làm này làm kia, lấy đâu ra thời gian rảnh rỗi. Sau này em có bản lĩnh thì từ mình mở cửa hàng đi.”
Hứa Thắng Cường vùng vằng khó chịu nhưng cuối cùng cũng phải thoả hiệp thôi. Công tác đã mất, nó phải mau chóng tìm một kế sinh nhai mới, chứ ngồi không thì biết lấy gì bỏ vào họng?
Thế là nó hậm hực đi theo chị gái tới cửa hàng quần áo.
Vừa đẩy cửa bước vào đã có một cô gái xinh đẹp, ăn diện và trang điểm hợp mốt nghênh đón: “Đây là em trai cô à? Chà, đẹp trai quá!”
Người lên tiếng không ai khác chính là Trương Mỹ Liên.
Bất chợt thấy người đẹp, Hứa Thắng Cường ngây ra một lúc rồi mới chậm chạp lên tiếng hỏi: “Chị, vị này là…?”
Hứa Thắng Mỹ giới thiệu: “Đây là Trương Mỹ Liên, cộng tác của chị.”
Hứa Thắng Cường dẹp bỏ hết do dự sang một bên, ưỡn ngực tuyên bố: “Được rồi, từ nay trở đi em sẽ lại đây lấy hàng mang ra vỉa hè bán.”
Khó khăn lắm mới nghe được câu này, Hứa Thắng Mỹ vui gần chết, nó vội vàng gật đầu đồng ý ngay. Chỉ cần Thắng Cường chịu khó làm việc, nhất định sẽ đạt được thành công.
Bằng mọi giá nó phải chứng minh cho đám cậu mợ bên kia thấy coi thường chị em nó là một sai lầm lớn cỡ nào, chúng nó không cần chỗ dựa mà vẫn có thể hô mưa gọi gió ở cái đất Bắc Kinh này đấy. Hừ, cứ đợi mà xem!
===
Người đời có câu “tháng sợ 15, năm sợ Trung thu”. Đúng là sau Trung thu, cảm giác chuyển mùa bắt đầu rõ nét hơn, những cơn gió lạnh thi nhau kéo tới báo hiệu một mùa rét sắp tràn về.
Trước đó, Lâm Thanh Hoà đã đặt đơn hàng quần áo thu đông, trong đó có một loại áo được gọi bằng cái tên nghe rất tượng hình - Áo bánh mì!
Chiếc áo này có lót lông vũ, ấy chớ vội liên tưởng tới những chiếc áo lông vũ ở thời tương lai nha, bởi lúc này kỹ thuật dệt may còn yếu kém cho nên cái áo làm ra tương đối cồng kềnh, người nào mặc lên cũng mập mạp, múp míp chẳng khác nào cái bánh mì, thế cho nên người ta gọi luôn nó là áo bánh mì cho dễ phân biệt.
Áo bánh mì đang là mốt thịnh hành nhất bây giờ, ngay cả Lâm Thanh Hoà cũng rất thích mặc kiểu này. Mùa lạnh mà, xấu tí cũng không sao quan trọng là giữ ấm được cơ thể, không để bị bệnh.
Buổi tối, Chu Thanh Bách ngồi trên bàn tính sổ sách, còn Lâm Thanh Hoà thì thoải mái nằm trên giường, cô lơ đãng cảm khái: “Mọi thứ đều đi vào quỹ đạo hết cả rồi, dạo này nhàn hạ quá.”
Chu Thanh Bách ngẩng đầu mỉm cười: “Ngày mai được nghỉ, em có muốn đi ngâm suối nước nóng không?”
Lâm Thanh Hoà nhổm dậy hỏi ngay: “Đi với ai cơ?”
“Đi với anh.” Chu Thanh Bách đáp mà không cần suy nghĩ, tất nhiên anh không muốn bất cứ ai quấy rầy thế giới riêng của vợ chồng mình rồi.
Lâm Thanh Hoà nháy mắt thích thú: “Dạ được, vậy ngày mai đi nha. Gần chỗ đó cũng có nhiều cảnh đẹp lắm, ngâm xong chúng mình đi tham quan luôn.”
Cầu còn không được, Chu Thanh Bách đồng ý ngay, sau khi tính xong thu chi tháng này, anh lập tức đi sang phòng các con tìm thằng ba.
Vừa nghe ba phân công công việc, Chu Quy Lai giãy nảy như đỉa phải vôi: “Ba, con với ông nội nuôi đã hẹn trước rồi, hay là ba bảo anh hai đi, anh ấy đang rảnh lắm đấy.”
Chu Quy Lai không nói dối, nó đã lên kế hoạch cho chuyến đi cố cung vào ngày mai từ rất lâu rồi, còn cẩn thận mua rất nhiều cuộn phim đây này.
Chu Thanh Bách liền nhìn về phía Chu Toàn: “Vậy thằng hai, cửa hàng giao cho con nha, ba với mẹ phải đi vắng mấy ngày.”
Chu Toàn ngơ ngác: “Nhưng kỳ nghỉ của con….”
Nó cũng muốn đi ra bên ngoài đi dạo, không muốn đóng đinh trong tiệm sủi cảo đâu.
Nhưng tiếc rằng nó chưa nói hết câu thì Chu Thanh Bách đã buông lời định đoạt: “Vậy quyết định như thế đi.”
Dứt lời, anh xoay gót trở về phòng báo cáo kết quả công tác với cô vợ nhỏ.
Lâm Thanh Hoà cười cười rồi nói: “À em thấy bảo phía Bắc thành phố mới xây dựng một khu cư xá đẹp lắm.”
“Không cho mua bán.” Việc này Chu Thanh Bách đã nghe Vương Nguyên nói qua rồi.
Vương gia cũng được phân một căn trong khu đó, phòng ốc rất rộng rãi, tiện nghi. Chỉ có điều nơi ấy chỉ cho phân phối chứ không được phép mua bán.
Lâm Thanh Hoà nghe biết thế chứ cũng không nói gì vì thực sự cô không vội, sau này sẽ còn nổi lên nhiều khu đẹp và cao cấp hơn nhiều. Đợi đến lúc đó mua cũng chưa muộn, hơn nữa kế hoạch của cô là để dành tiền mua mấy lô đất. Có lẽ không cần rộng lắm, đủ xây mấy khu nhà trọ là được.
Tiếc là trước mắt nhà nước chưa cho mua bán đất nền tự do cho nên giờ cứ găm tiền đi đã, chờ thời cơ là mình bung thôi. Trong tay có nhiều tiền lo gì không thu mua được đất.
Nghĩ tới đây, cô liền quay sang hỏi chồng: “À, tháng này nhà ta thu về tổng cộng bao nhiêu hả anh?”
“1 vạn.” Chu Thanh Bách đưa ra con số đại khái chứ thực tế chính xác phải cao hơn một chút. Trong đó, thu nhập của tiệm sủi cảo là thấp nhất. Tính ra ở cái nhà này, Chu Thanh Bách kiếm tiền thua vợ nhưng anh chẳng để tâm tới vấn đề đó, cái anh quan tâm chính là hàng ngày có việc làm, không phải vô dụng ngồi một chỗ là vui rồi. À, tất nhiên thỉnh thoảng đi ra ngoài thư giãn thả lỏng thì càng tốt.
Theo kế hoạch, sáng sớm hôm sau, hai vợ chồng trực tiếp leo lên xe vận tải phóng đi chơi.
Chu Quy Lai thì tới trường đại học tìm ông nội nuôi. Trước đó nó đã rẽ sang rủ ông Chu rồi nhưng ông từ chối vì đã có hẹn ra công viên đánh cờ với mấy ông bạn già hàng xóm. Thế là cuộc dạo chơi cố cung chỉ có sự tham gia của Chu Quy Lai và ông Vương.
Và đương nhiên, tiệm sủi cảo được bàn giao cho Chu Toàn.
Đã tới giờ mở cửa mà vẫn chưa thấy bóng dáng Chu Thanh Bách đâu, bà Mã ngạc nhiên hỏi Chu Toàn: “Hôm nay Thanh Bách với cô giáo Lâm đi vắng à?”
Chu Toàn vừa tất bật luộc sủi cảo vừa đáp: “Đi du lịch rồi bà ạ.”
Nhắc tới tình cảm của ba mẹ nó thì có lẽ hai từ “bội phục” không đủ miêu tả cảm xúc của Chu Toàn. Cưới nhau bao nhiêu năm, con cái lớn đùng lớn đoàng cả rồi thế mà hai anh chị ấy cứ như đôi tình nhân đang hẹn hò, thỉnh thoảng nó sẽ bắt gặp cảnh ba mẹ tay trong tay đi dạo bộ, hoặc là vất hết mọi việc lại thảnh thơi đi du lịch hâm nóng tình yêu.
Bà Mã nghe xong cũng phải gật gù cảm khái, hiếm có cặp đôi nào lại giữ được lửa hôn nhân lâu như vợ chồng cô giáo Lâm. Không những vậy, cô chú ấy còn rất tự nhiên thể hiện tình cảm nữa chứ, có bị người khác vô tình bắt gặp cũng chẳng tỏ ra lúng túng hay ngượng ngùng gì. Mà cũng phải thôi, vợ chồng hạnh phúc yêu thương nhau là một điều đáng tự hào, có gì đâu mà phải xấu hổ.