Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 486 - Chương 486: Miếu Sơn Thần

Chương 486: Miếu Sơn Thần Chương 486: Miếu Sơn Thần

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 486: Miếu Sơn Thần

Lâm Thanh Hoà và Chu Thanh Bách thong dong đi hưởng thụ thiên nhiên tươi đẹp. Đúng là có cái xe tiện bao nhiêu, tự mình làm chủ thời gian, muốn đi ngâm suối hay đi ngắm cảnh lúc nào cũng được.

Trên xe, Lâm Thanh Hoà quay sang nói với Chu Thanh Bách: “Em nghe người ta đồn trên đỉnh núi bên kia có miếu Sơn Thần linh nghiệm lắm, chúng mình lên đó đi.”

Mấy năm trở lại đây các tín ngưỡng văn hoá tâm linh bắt đầu xuất hiện trở lại, tỉ như đi cầu phúc ở miếu Sơn Thần.

“Ừ.” Chu Thanh Bách gật đầu ngay, anh sao cũng được chỉ cần tháp tùng bà xã thì anh nguyện đi cùng trời cuối đất.

Miếu Sơn Thần nằm tận trên đỉnh, từ dưới chân núi nhìn lên có thể thấy hương khói toả ra nghi ngút, nhưng để lên được đó phải mất khoảng nửa giờ đồng hồ leo núi.

Dọc đường đi hai vợ chồng cô gặp rất nhiều người, trong đó không thiếu các cặp nam nữ trẻ tuổi.

Vô tình, Lâm Thanh Hoà nghe được đoạn đối thoại của đôi bạn trẻ đang đi xuống núi.

Cô gái cất giọng não nề: “Vị thầy bói phán hai ta có duyên không phận, trước sau gì cũng chia tay, em hụt hẫng quá anh à.”

Chàng thanh niên đi bên cạnh cực kỳ không vui: “Ngay từ đầu anh đã nói với em đừng tin mấy cái bói toán này mà, toàn là mê tín dị đoan thời phong kiến, bây giờ đã là xã hội hiện đại rồi, phải văn minh lên chứ. Tự dưng bỏ hai hào ra chuốc bực vào người.”

Cô gái lại phụng phịu: “Thì tại em thấy có một thím xem xong khen đúng lắm đúng vừa, làm em cứ tưởng ông ấy có bản lĩnh thật cho nên mới tính một quẻ.”

Chàng thanh niên càng tức giận: “Đúng cái gì mà đúng, có mà lừa đảo thì có ấy.”

Hai người chàng một câu nàng một câu tranh cãi không ngớt. Lâm Thanh Hoà lẳng lặng nhướng mày, thời này thầy bói đều nói sự thật à? Chứ đời sau mấy ông thầy bói toàn ăn tiền xong phán ra mấy lời may mắn để dụ người ta vui vẻ thôi.

Mà thôi kệ, Lâm Thanh Hoà cũng không để ý nhiều, hai vợ chồng tiếp tục hướng lên trên.

Lên tới đỉnh núi, cả hai người đều mồ hôi mồ kê nhễ nhại.

Lâm Thanh Hoà sảng khoái nói: “Đã quá! Nếu chỗ này gần nhà mình thì cuối tuần nào em cũng phải đi leo núi một lần mới được.”

Xung quanh đây cây cối bao phủ, không khí trong lành dễ chịu, lại có cầu thang bằng đá cho nên không khó đi, leo núi đương nhiên vất vả rồi nhưng lên tới nơi thì thích vô cùng, tầm mắt được phóng bốn phương tám hướng, ngắm nhìn cảnh đẹp khắp mọi nơi mà không hề có vật cản, tinh thần cũng theo đó mà thư thái hơn nhiều, hèn chi nhiều người lựa chọn môn thể thao leo núi để giải toả căng thẳng và mệt mỏi.

Hai vợ chồng tiến vào ngôi miếu phía trước, nhưng về cơ bản chỉ toàn phụ nữ vào cầu phúc cho nên Chu Thanh Bách không vào trong mà đứng ngoài chờ vợ.

Anh dạo bước đi ra xung quanh ngắm cảnh, tất nhiên không đi quá xa, đảm bảo vợ chỉ cần bước ra khỏi cửa miếu là nhìn thấy anh ngay.

“Ôi….”

Bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một ông lão bất ngờ áp sát, không những thế còn nhìn Chu Thanh Bách bằng cặp mắt dò xét đánh giá.

Chu Thanh Bách khó hiểu nhìn lại rồi lạnh nhạt hỏi: “Có việc gì không ông?”

Ông lão trầm ngâm nghiên cứu tướng mạo Chu Thanh Bách rồi liên tục lắc đầu: “Không đúng, rất không đúng, tướng mạo này rõ ràng là người yểu mạng, ở tuổi này phải đang mắc bệnh hiểm nghèo mới đúng chứ nhỉ, sao có thể khoẻ mạnh êm đẹp đứng ở đây?!”

Chu Thanh Bách cau chặt mày: “Ông nhìn lầm rồi.”

Cái gì mà bệnh hiểm nghèo, thân thể anh tráng kiện, sức khoẻ dồi dào, năm nào chẳng đi kiểm tra định kỳ hai lần. Đúng là tuổi anh lớn nhưng về thể chất thì không thua kém lứa thanh niên trai tráng đâu đấy.

Ông lão khẳng định ngay lập tức: “Không lầm, tướng mạo của anh chỉ rõ hậu vận rất xấu, con cái cũng không có được kết cục tốt.”

Nói rồi, anh lão đưa tay vuốt cằm suy tư một lát rồi hỏi: “Anh nói cho tôi nghe sinh thần bát tự đi, tôi xem vấn đề nằm ở đâu.”

Sắc mặt Chu Thanh Bách thoáng chốc đen kịt: “Ông nói hươu nói vượn cái gì thế, con cái tôi đều tốt cả, tất cả chúng đều là sinh viên đại học hết.”

Ông lão nhíu mày: “Anh đưa sinh thần bát tự tôi xem cho, tôi xem miễn phí, không thu tiền của anh.”

Mới đầu Chu Thanh Bách tính mặc kệ vì anh cho rằng có lẽ người này đang bày trò để gạt tiền nhưng nghe ông ấy nói vậy thì anh bỗng nửa tin nửa ngờ, cộng với tò mò cho nên nói ra sinh thần bát tự của mình.

Ông lão xoè tay ra liên tục bấm bấm từng đốt, càng tính càng đăm chiêu khó hiểu: “Số anh rất xấu, vợ bỏ theo người đàn ông khác, con cái không nên thân, anh có ba người con trai đúng chứ? Cả ba đều thất bại thảm hại và chính bản thân anh cũng vậy. Tôi chắc chắn tôi tính không sai.”

Lạ thật, rõ ràng tử vi thì chỉ một kiểu, nhưng người thực tế thì lại khác một trời một vực. Rốt cuộc sai lệch ở đâu?

Nghe ông thầy bói nói vậy, tim Chu Thanh Bách tự nhiên hẫng một nhịp. Kỳ thực anh không tin ba cái bói toán này nhưng sự thật đúng là vợ anh tới nơi này không theo quy luật tự nhiên và có một điểm ông lão nói chính xác đó là anh có ba thằng con trai.

Chu Thanh Bách bình tĩnh nói: “Vợ tôi không bỏ theo người đàn ông khác, con cái tôi đều là sinh viên đại học.”

Ông lão càng nhíu chặt mày: “Thì bởi vậy tôi mới nói kỳ quái. Sinh thần bát tự chỉ rất rõ ràng số mạng anh xấu vô cùng. Vận mệnh đã an bài anh không cưới được vợ hiền, nhưng mà bây giờ xem ra mọi thứ đã thay đổi, gia đạo bình an, con cháu đầy đàn, tương lai sẽ có thêm một cô con gái nữa, chuyện này rốt cục là như thế nào đây?”

Chu Thanh Bách nhất thời sửng sốt, sau đó vì quá kinh hỷ mà bỏ qua tất cả những thứ khác, anh vội vã xác nhận lại: “Ông nói trong tương lai tôi sẽ có con gái?!”

Ông lão gật đầu: “Đúng thế, anh cưới vợ khác à?”

“Không phải, trước sau gì tôi cũng chỉ có một người vợ thôi, chỉ là vợ tôi lớn tuổi rồi làm sao có thể mang thai. Với lại nhiều năm rồi cũng không thể mang thai mà. Sao ông lại khẳng định được vậy?” Lúc này, hồn vía Chu Thanh Bách như đang bay bổng trên chín tầng mây. Thật sự anh không dám ôm hy vọng nhưng trong thâm tâm vẫn muốn có một cô công chúa để cưng nựng, yêu thương.

“Duyên phận chưa tới, số trời đã định trai già nhả ngọc thì không thể thoát được.” Ông lão trả lời qua loa vì ông còn đang mải tính toán lại bát tự của Chu Thanh Bách.

Ông hành nghề bói toán lâu như vậy rồi mà lần đầu tiên gặp phải trường hợp kỳ quái thế này.

Lát sau, ông lão ngẩng đầu hỏi tiếp: “Hôm nay vợ anh có đi cùng tới đây không?”

Chu Thanh Bách lập tức bật chế độ đề phòng: “Ông hỏi làm gì?”

Ông lão đáp: “Số phận anh chuyển biến lớn như vậy chắc chắn có liên quan tới người vợ, tôi muốn gặp cô ta một chút.”

Ngàn vạn lần Chu Thanh Bách không muốn để vợ mình tiếp xúc với người này, hơn nữa qua giao tiếp anh có thể khẳng định vị này không phải kẻ lừa đảo mà là một thầy bói cao tay, thế nên càng không thể để ông ấy gặp Thanh Hoà.

Tuy nhiên anh chưa kịp phản ứng thì Lâm Thanh Hoà đã cầu phúc xong, cô tiến lại gần gọi to một tiếng: “Thanh Bách.”

“Vợ à, anh đây.” Chu Thanh Bách liền bước vài bước tới bên cạnh vợ nhưng ánh mắt cảnh giác vẫn hướng về phía ông thầy bói.

Thế nhưng ngay khi nhìn thấy Lâm Thanh Hoà, ông lão đã ngây ngẩn cả người, sau đó ông lập tức đi xung quanh cô, ánh mắt không giấu được sự ngạc nhiên cùng tò mò, miệng liên tục nói: “Kỳ quái, quá kỳ quái, cô từ đâu tới đây?”

Nghe vậy, Chu Thanh Bách lập tức tái mặt, nhưng ngược lại, Lâm Thanh Hoà bình tĩnh vô cùng, mắt cô nhìn ông lão không gợn sóng, mỉm cười hỏi: “Vậy xin hỏi ông từ đâu tới?”

Ông lão vuốt râu đáp: “Tôi là thầy bói, nói đâu trúng đó, được người người ca tụng là thần tiên sống.”

Lâm Thanh Hoà cười: “Vậy ông có cần tôi thắp hai nén nhang hành lễ không? Đây là lần đầu tiên trong đời tôi có vinh hạnh gặp được một vị thần tiên sống.”

Ông lão bật cười rồi nói: “Làm sao cô có thể đổi mệnh? Vốn là người có số khắc phu khắc tử, tan cửa nát nhà, nhưng giờ đây lại thành vượng phu vượng tử? Tôi đang phỏng đoán vận mệnh anh đây thay đổi có liên quan đến cô, quả nhiên đúng là như vậy.”

Lâm Thanh Hoà nghiêm túc nhìn ông lão rồi quay sang nhìn Chu Thanh Bách.

Chu Thanh Bách nói khẽ: “Ông ấy đoán trúng chúng ta có ba thằng con trai.”

Lâm Thanh Hoà cười khen ngợi: “Đúng là rất có bản lĩnh.”

Ông lão không để tâm tới lời khen vì còn đang bận tò mò: “Cũng tạm tạm thôi, nhưng cô có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với cô không?”

Bình Luận (0)
Comment