Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 487 - Chương 487: Tình Cha

Chương 487: Tình cha Chương 487: Tình cha

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 487: Tình cha

“Ông lão, làm gì có chuyện gì chứ, chính là tôi ngộ ra phụ nữ giúp chồng ở nhà dạy con mới là đạo lý, cho nên cứ làm theo như vậy từ đấy cho tới giờ thôi.” Tuy rằng trong lòng Lâm Thanh Hoà rất chấn kinh, ngàn vạn lần cô không ngờ ông lão này có thể bấm quẻ mà đoán ra vận mệnh nhưng trên mặt vẫn không hề để lộ nét hoảng hốt.

Vả lại cô đường đường chính chính chứ có hại ai đâu mà phải chột dạ.

Ông lão nhíu mày, vuốt râu suy tư, số mệnh đâu phải là thứ có thể dễ dàng thay đổi?!

Lâm Thanh Hoà quyết định chấm dứt việc này tại đây: “Ông à, cuộc sống của chúng tôi bây giờ rất tốt, ông đừng nên quản nhiều như vậy, hơn nữa cũng không cần tò mò đâu, chúng tôi chỉ là những người dân bình thường như bao người mà thôi.”

Ông lão gật gù: “Vậy đi, cô không muốn nói tôi sẽ không hỏi nhiều. Cái này cho cô.” Nói rồi ông móc một lá bùa ra đưa cho Lâm Thanh Hoà.

Lâm Thanh Hoà không nhận vội mà hỏi ngược lại: “Đây là bùa bình an?”

Ông lão cười: “Không phải dễ mà có thể vẽ ra lá bùa này, nếu cô không cần thì tôi cất lại.”

Chu Thanh Bách nhanh tay nhận lấy rồi nói: “Xin hỏi cái này bao tiền?”

“Không cần tiền, mất công hai người lại nghĩ tôi là kẻ lừa đảo.” Ông lão phất tay rồi khoác cái túi lên vai, tiêu sái rời đi.

Lâm Thanh Hoà nhìn theo bóng lưng ông lão rồi nhìn về phía lá bùa trên tay Chu Thanh Bách: “Anh định giữ lại à?”

Chu Thanh Bách gật đầu: “Ừ, giữ lại đi.”

Phải công nhận rằng bản lĩnh của ông lão đó rất cao cường, nếu người ta đã nguyện ý tặng lá bùa bình an này thì mình cứ giữ lấy thôi.

Lâm Thanh Hoà cầm lấy rồi mở ra xem: “Vẽ không tệ.”

Cũng không biết là có phải gặp ảo giác hay không mà cô cứ mơ hồ cảm thấy lá bùa này dường như rất hiệu nghiệm. Thế nên Lâm Thanh Hoà gấp lại cẩn thận rồi cất vào trong túi.

Vị này vừa biết xem tướng mạo lại vừa biết tính tử vi, quả thực không giống người phàm. Bắc Kinh đúng là vùng đất địa linh nhân kiệt, không biết nơi đây còn ẩn giấu bao nhiêu vị kỳ nhân dị sĩ nữa đây?!

Có điều này Lâm Thanh Hoà không biết, người như ông lão đó thuộc phái Huyền môn chân chính, rất hiếm khi xuất đầu lộ diện. Mà người cấp bậc cao như ông lão này lại càng khó gặp, hôm nay có lẽ là một cơ duyên đầy may mắn.

Chu Thanh Bách thì không suy nghĩ tới cái đó, trên đường xuống núi anh hớn hở thông báo với vợ: “Lúc nãy ông ấy bảo tương lai chúng ta sẽ có thêm đứa con gái.”

Lâm Thanh Hoà hết hồn: “Lúc nào? Sao em không nghe thấy?”

Chu Thanh Bách nhướng mày nói: “Nói lúc em chưa tới thì làm sao nghe được.”

Thấy dáng vẻ hào hứng của anh chồng, Lâm Thanh Hoà chỉ muốn quay lại tìm ông lão lúc nãy mắng cho một trận. Rõ ràng cô đã ở cái tuổi này rồi còn chửa đẻ kiểu gì nữa?

Thật sự cho tới giờ phút này cô không hề muốn sinh thêm, thằng cả đã tới tuổi thành gia lập thất, chẳng mấy mà cô lên chức bà nội. Không lẽ mẹ chồng còn đẻ sau con dâu thì ê mặt lắm?

Chỉ nghĩ thôi đã giật mình thon thót rồi.

Với lại cơ thể này đã buộc ga-rô, nhiều năm như vậy chẳng thấy động tĩnh gì, làm thế nào sau này lại có được. Nghĩ tới nghĩ lui Lâm Thanh Hoà cho rằng khả năng gần như bằng 0.

Tuy nhiên cô cũng không muốn tạt gáo nước lạnh khiến cho anh cụt hứng, thế nên cô đành nói: “Mấy lời này chỉ nghe cho vui thôi.”

Trên cơ bản Chu Thanh Bách rất lo lắng cho tình hình sức khoẻ của vợ nên từ lâu anh đã gạt chuyện này sang một bên, chỉ tại hôm nay ông lão khẳng định tương lai anh sẽ có con gái, số mệnh đã điểm có trốn cũng không thoát, vậy nên niềm hy vọng lại một lần nữa được thắp sáng lên.

Thấy vợ không có vẻ vui mừng giống mình, Chu Thanh Bách dò hỏi: “Vợ à, em không muốn con gái à?”

Đúng, anh rất ham có một đứa con gái. Về điểm này không có gì phải nghi ngờ, nhưng so với con gái thì vợ quan trọng hơn gấp vạn lần. Gì thì gì anh vẫn quan tâm tới tâm tư tình cảm của cô vợ nhỏ hơn.

Lâm Thanh Hoà định bụng nói “Ừ”, chứ bây giờ mọi thứ đang yên ổn, êm đẹp, tự nhiên thay đổi xáo trộn làm gì? Nhưng nhìn đi nhìn lại cô vẫn không đành lòng làm chồng buồn thế nên giao cho vận mệnh an bài đi: “Nếu có thì sinh, còn nếu không thì thôi, nhưng anh đừng thất vọng đau buồn đấy.”

“Nhất định.” Chu Thanh Bách cười tươi roi rói, đồng ý ngay.

Hai vợ chồng đi chơi ba ngày, sau đó quay trở lại với công việc thường nhật. Lâm Thanh Hoà thì bình thường, nhưng Chu Thanh Bách lại thay đổi chóng mặt. Chắc có lẽ biết được tương lai sẽ có con gái cho nên anh hừng hực ý chí chiến đấu, lao vào công việc không biết mệt mỏi.

Vừa về một cái là anh gọi Mã Thành Dân tới sắp xếp thợ thuyền trang hoàng căn tiệm thứ 7. Đây là căn tiệm mua cùng đợt với tiệm hải vị nhưng cho tới nay vẫn đang tạm thời bỏ trống.

Bây giờ Chu Thanh Bách cho sửa sang vì tính toán mở thêm một cửa hàng quần áo nữa. Hiện tại bán quần áo là lời nhiều nhất, thế nên anh quyết định mở rộng kinh doanh mặt hàng này.

Nhận thấy tuổi mình đã cao, cho nên nhân lúc trẻ khoẻ phải tranh thủ kiếm càng nhiều càng tốt để mai này con gái ra đời được hưởng một cuộc sống sung túc và đủ đầy nhất.

Sự thay đổi quá nhanh và quá đột ngột đến nỗi mấy đứa Chu Quy Lai cũng mơ hồ nhận ra hình như dạo này cha có gì đó khang khác.

Tò mò là phải hỏi mà chuyện của ba cứ tìm mẹ ắt có lời giải đáp chính xác, thế là Chu Quy Lai lân la mò tới dò hỏi: “Mẹ, ba đang chịu đả kích gì à? Sao con cảm thấy ba muốn đóng cửa tiệm sủi cảo để chuyển qua làm ăn lớn nhỉ?”

Về vấn đề này, Lâm Thanh Hoà không biết phải giải thích với các con ra sao. Chính bản thân cô cũng không rõ Chu Thanh Bách đang làm gì nhưng cô có thể đoán ra chắc chắn anh tin lời vị thầy bói đó, cho nên đang dốc sức chuẩn bị của hồi môn cho con gái đây mà!

Dựa theo tính cách của Chu Thanh Bách thì quả thật anh không hề hợp với thương nghiệp. Tính tình anh ngay thẳng, chính trực, không phải kiểu thương nhân khéo đưa đẩy, gặp người nói tiếng người, gặp ma nói tiếng ma. Nhưng vì con gái anh sẵn sàng dấn thân vào nghiệp kinh doanh, sẵn sàng làm những thứ mình không thích, thậm chí không phải sở trường. Chính điều này đã minh chứng cho tình cha ấm áp và bao la, cha dám đánh đổi hy sinh, chấp nhận gồng gánh vất vả để cho con cả đời bình an.

Mấy ngày nay, Chu Thanh Bách tất tả chạy ngược chạy xuôi, chạy tận ra khu phía Tây thành phố chọn mua mấy căn nhà đất. Tuy điều kiện hơi xập xệ cũ nát nhưng giá cả phải chăng.

Trước đây vợ anh đã nói rất nhiều lần, sau này ở Bắc Kinh tất đất tất vàng thế nên gặp được vị trí đẹp là phải mua ngay, chắc chắn không thiệt đi đâu được.

Mãi tới lúc Chu Thanh Bách cầm 7, 8 tờ khế đất về đưa cho vợ, Lâm Thanh Hoà mới ngã ngửa hoá ra mấy ngày nay anh chồng nhà mình bận rộn vì cái này. Cầm xấp giấy tờ đất mà khoé miệng Lâm Thanh Hoà giật liên hồi.

Chu Thanh Bách hào hứng khoe: “Mấy căn này hơi cũ nát nhưng anh tới tận nơi xem rồi, vị trí rất đẹp. Tương lai chắc chắn có giá. Cho nên anh quyết định mua luôn mấy căn để sẵn. Có nhiều bất động sản, sau này nhà ta sẽ không lo thiếu tiền tiêu.”

Lâm Thanh Hoà: “…..”

Chu Thanh Bách uống một ngụm trà cho thông giọng rồi tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Bây giờ khó tìm mấy mặt bằng trên phố lớn lắm, nhưng anh đã dặn nhân viên cục quản lý nhà đất rồi, nếu có người rao bán nhất định sẽ tới tiệm sủi cảo tìm chúng ta.”

“Vâng, được rồi.” Lâm Thanh Hoà có trăm nghìn câu muốn nói nhưng cuối cùng chỉ tóm lại thành 3 chữ đơn giản vậy thôi. Kệ, miễn sao anh vui vẻ là tốt rồi.

Chu Thanh Bách lại nói tiếp: “Em đừng để bản thân mệt mỏi quá, nên chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.”

“Em không mệt, có tiết mới lên giảng đường dạy thôi mà, rất thoải mái là đằng khác.” Lâm Thanh Hoà muốn cạn lời luôn, nhìn cái bộ dáng sốt sắng của ông tướng này khiến cô cay mắt vô cùng. Nhưng thôi được rồi, đợi một thời gian nữa sẽ lắng xuống ngay ấy mà.

Cô không có thời gian bận tâm quá nhiều vì mấy nay nhiệt độ bắt đầu giảm mạnh, đã tới lúc làm khô bò cho thằng cả rồi.

Nghĩ tới là làm liền, ngày hôm sau Lâm Thanh Hoà đi chợ chọn mua rất nhiều thịt bò ngon.

Mới tẩm ướp sơ chế thôi mà Chu Quy Lai đã thèm nhỏ dãi: “Mẹ ơi, khô bò mẹ làm ngon hết xảy, mùa đông ngồi xem phim mà nhâm nhi thì đúng là tuyệt cú mèo. Mẹ làm dư dư ra để lại cho chúng con chút nhá.”

Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Ừ, để ở nhà cho mấy đứa 3 cân.” còn 10 cân thì gửi lên đơn vị cho thằng cả.

Đất trời bước vào tháng 11 âm, khô bò cũng vừa lúc hoàn thành. Lâm Thanh Hoà lập tức đóng gói kỹ càng rồi mang ra bưu điện gửi chuyển phát nhanh.

Tất nhiên cô biết con trai ở trên đó được ăn uống đầy đủ, không phải chịu cảnh đói khát nhưng cô vẫn muốn tự tay làm mấy món gửi lên cho con, coi như là có chút quà gia đình để con đỡ nhớ nhà.

Bình Luận (0)
Comment