Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 488 - Chương 488: Nguy Cơ

Chương 488: Nguy cơ Chương 488: Nguy cơ

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 488: Nguy cơ

Bưu kiện đã tới được mấy hôm nhưng mãi tận hôm nay Chu Khải mới hoàn thành xong nhiệm vụ, vừa về tới đơn vị thì anh lính gác cổng liền gọi nó lại, tươi cười thông báo: “Có người gửi cho đồng chí một cái bọc lớn lắm, bưu tá phát từ hôm nọ cơ, tôi vẫn giữ ở đây cho đồng chí này.”

Hiện tại Chu Khải chính là mãnh tướng nổi đình nổi đám cho nên không một ai trong doanh trại không biết mặt nó.

“Người gửi có phải là mẹ tôi không?” Nghe nói có bưu kiện gửi đến là Chu Khải lập tức nghĩ ngay tới mẹ, vì thực chất ngoài mẹ ra sẽ chẳng còn ai gửi đồ cho nó nữa cả.

Đồng chí gác cổng lắc đầu cười: “Cái này tôi không rõ, anh vào xem xem, mà hình như là từ Bắc Kinh gửi đến thì phải.”

Cầm túi đồ trên tay, Chu Khải nhoẻn miệng cười, quả nhiên là quà mẹ gửi. Bên trong có rất nhiều khô bò và một bức thư.

Khô bò do chính tay mẹ nó làm thì khỏi phải bàn cãi về chất lượng, chỉ cần ngửi mùi là biết ngon rồi, nhưng thứ khiến Chu Khải mong ngóng hơn cả đó chính là phong thư nhà.

Trong thư, mẹ thông báo tình hình ở nhà vẫn ổn, dặn nó đừng lo lắng, cứ chú ý chăm sóc bản thân mình thật tốt là mọi người mừng rồi.

Chu Khải đọc đi đọc lại mấy lượt mới lưu luyến xếp lại cẩn thận rồi cất ngay ngắn vào ngăn tủ.

Sau đó nó đứng dậy mang khô bò đi phân phát, đầu tiên là tặng anh bếp 2 cân, rồi xách 3 cân sang bệnh viện quân y tìm Ông Mỹ Gia.

Lúc này, Ông Mỹ Gia đang quay cuồng trong ca trực. Tại phòng cấp cứu bệnh viện, các quân nhân bị thương nằm la liệt, người nhà sốt ruột nên nháo nhào ầm ĩ còn trẻ con thì khóc lóc vang trời. Cảnh tượng phải nói là lộn xộn vô cùng.

Làm y tá là bận rộn như thế đấy, gần như việc không rời tay. Tới khi Ông Mỹ Gia tranh thủ được tí thời gian trống chạy ra gặp Chu Khải thì đã là chuyện của nửa tiếng sau.

Cô nhoẻn miệng cười: “Sao hôm nay anh lại có thì giờ rảnh rỗi sang đây thế này?”

Chu Khải đưa túi quà cho Mỹ Gia: “Mẹ anh gửi khô bò tới, anh mang qua cho em đây, cầm lấy tối về ăn cho đỡ buồn.”

Trong bọc quà có ba túi giấy nhỏ, mỗi túi giấy đựng 1 cân khô bò. Xét về tính cẩn thận và chu đáo thì chắc có lẽ không ai qua được Lâm Thanh Hoà, cô cố tình chia ra từng cân một để dễ ăn và dễ bảo quản.

“Dì Lâm tốt thật đấy.” Ông Mỹ Gia tươi cười thích thú rồi tự nhiên đưa tay ra nhận lấy.

Chu Khải hỏi thăm: “Dạo này công việc của em thế nào?”

“Khá ổn, em cũng quen rồi.” Ông Mỹ Gia cười đáp. Tuy công việc này rất bận rộn nhưng vì nó thích cho nên không cảm thấy chán nản và áp lực.

Chu Khải nói tiếp: “Em không nên yêu đương sớm, biết chưa? Anh nghe mấy thằng nhóc trong đơn vị suốt ngày bàn tán về em.”

Vì tự phong mình làm anh trai cho nên Chu Khải nhận thấy phải có trách nhiệm bảo vệ em gái.

Ông Mỹ Gia tức khắc cười rộ lên: “Nói gì về em cơ?”

Chu Khải lắc đầu: “Cũng không có gì, nhưng chắc chắn mấy tên nhãi ranh đó không có ý đồ tốt, em cứ mặc kệ là được. Nếu có ai tới làm phiền thì cứ bảo anh, anh sẽ thay em xử lý.”

Thật ra Chu Khải không muốn nói cụ thể chứ bây giờ trong doanh trại, chủ đề được mang ra bàn tán rôm rả nhất đó chính là nữ y tá trẻ tuổi xinh đẹp lại có bằng cấp cao, Ông Mỹ Gia. Rất nhiều con sói độc thân đang hăm hè muốn theo đuổi người đẹp.

Sau khi nghe được những lời này, Chu Khải đen mặt lập tức hạ lệnh nâng cao huấn luyện, để xem tới lúc mệt đứt hơi, nằm bò xuống thao trường rồi, bọn chúng còn dám tơ tưởng linh tinh nữa không.

Phần đông “mấy tên nhãi ranh” trong miệng Chu Khải đều lớn tuổi hơn nó. Tính ra năm nay Chu Khải mới 19 thế nhưng cả học vấn lẫn năng lực cá nhân đều đứng đầu.

Đặc biệt là sau khi nó hoàn thành xuất sắc 2 nhiệm vụ có độ khó cao thì trên cơ bản tất cả mọi người đều vô cùng tin phục. Mà nếu ai không phục thì cứ việc tìm nó khiêu chiến, để xem có chịu được 3 hiệp không, hay chỉ 3 đòn đã bị hạ đo ván rồi?!

Ông Mỹ Gia cười tủm tỉm: “Anh như này mà để dì Lâm thấy được thể nào dì cũng hỏi có phải anh vừa đi làm nhiệm vụ về không cho xem.”

Không những đen hơn mà còn gầy đi rất nhiều, vừa nhìn liền biết anh ấy mới trải qua một đợt tập huấn gian khổ.

“Không có gì, anh quen rồi.” Chu Khải không để tâm tới vấn đề đó vì còn mải dặn dò cô em: “Nhớ, đừng tuỳ tiện nhận lời yêu đương, em vẫn còn nhỏ lắm đấy.”

“Xì, thôi anh đi đi, càm ràm như ông già.” Ông Mỹ Gia không muốn tiếp tục nói tới chuyện này nữa, rõ ràng nó đã trưởng thành rồi mà lúc nào cũng kêu nhỏ, nhỏ ở đâu mà nhỏ?!

Chu Khải chần chừ nhìn Ông Mỹ Gia, không lẽ cô em gái nhà bên sắp sửa gả chồng rồi hay sao? Không được, kể cả có gả thì nó cũng phải tìm hiểu kỹ càng xem đối phương là hạng người gì, có xứng với cô ấy hay không. Lời trong lòng rất nhiều nhưng Chu Khải nhất quyết không nói ra, nó liếc khẽ một cái rồi chậm chạp xoay gót rời đi.

Nhìn theo bóng lưng đĩnh bạt oai hùng, Ông Mỹ Gia mắng thầm một tiếng: “Cái đồ đầu gỗ ngốc nghếch.”

Chu Khải vừa đi khỏi cổng bệnh viện là tiếng bàn luận của đám đông ồ lên không ngớt, thậm chí còn có các cô, các thím níu kéo Ông Mỹ Gia hỏi thăm chàng thanh niên cao ráo, đẹp trai kia là người ở đâu, đã kết hôn hay chưa, ý tứ rõ ràng là muốn giới thiệu cho con cháu nhà mình.

Ông Mỹ Gia gồng mình ứng phó với hàng trăm câu hỏi, một hồi lâu sau mới thoát thân ra được, vừa đi nó vừa nhỏ giọng lầm bầm: “Còn nói người ta nữa, mình thì có khác gì, đi tới đâu là thành tâm điểm chú ý tới đó.”

Mang 3 cân khô bò về phòng, Ông Mỹ Gia chỉ giữ lại một cân, còn hai cân gửi sang cho anh cả và anh hai.

Khỏi phái nói, Ông Quốc Lương thích mê tơi, vừa ôm phần của mình nhai lấy nhai để vừa đưa một bọc cho Ông Quốc Đống: “Này, anh ăn đi, dì Lâm cho.”

Ông Quốc Đống nhận lấy rồi nói: “Anh còn chưa gặp mặt dì Lâm lần nào.”

Quốc Đống rất ít khi về phép nhưng vẫn biết mối giao hảo giữa nhà mình và nhà họ Chu. Lần trước gọi điện về nhà còn nghe mẹ tíu tít khoe mới đi ngâm suối nước nóng với dì Lâm về. Nghe chừng tình cảm chị em có vẻ thân thiết dữ lắm.

Ông Quốc Lương nháy mắt cười: “À, năm nay anh về đúng không, về đi, mẹ đã nhờ dì Lâm giới thiệu cháu gái cho anh rồi đấy.”

Nghe vậy, Ông Quốc Đống chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ. Anh biết mẹ đang rất sốt ruột chuyện tình cảm của mình nhưng anh lại chẳng thấy có gì đáng lo lắng cả, duyên phận tới ắt sẽ có đối tượng thôi, mất công tìm chi cho mệt.

===

Chiều thứ hai, Lâm Thanh Hoà đang thu dọn giáo án, chuẩn bị tan tầm thì nhận được điện thoại của con trai lớn.

Bắt máy lên, cô nói: “Nếu con gọi chậm một chút là không gặp được mẹ rồi.”

Chu Khải cười: “Mẹ, khô bò mẹ làm ngon thật đấy, mấy cái đứa ham ăn ở đây cứ nhao nhao đòi ăn thêm.”

Lâm Thanh Hoà cười: “Được được, thế để mẹ làm thêm rồi gửi cho các con.”

Chu Khải vội nói: “Thôi không cần đâu, lần trước mẹ gửi đủ nhiều rồi, mặc kệ bọn họ đi. Mọi chuyện ở nhà vẫn ổn chứ ạ?”

Lâm Thanh Hoà nói: “Ừ, mọi chuyện đều tốt cả. Con không cần lo lắng việc ở nhà. Ông bà nội và cả ông nội nuôi đề khoẻ cả. Còn con thế nào?”

Chu Khải cười: “Con tốt lắm, không cần lo lắng cho con đâu.”

Trò chuyện một lát, Lâm Thanh Hoà chủ động hỏi về Ông Mỹ Gia. Chu Khải hồn nhiên đáp: “Mỹ Gia càng lớn càng xinh. Ở đây có mấy con sói đói đang nhìn chằm chằm cô ấy kia kìa.”

Nghe được lời này, Lâm Thanh Hoà tức giận mắng: “Mẹ đã nói với con rồi cơ mà, nhất định phải chú ý bảo vệ Mỹ Gia. Sói con hay sói già gì đó con đều phải đá hết sang một bên có biết hay không? Mẹ với bác Ông chơi thân với nhau như vậy, con mà không trông chừng con bé tử tế thì cuối năm đừng có mò về nhà ăn Tết.”

Chu Khải bất đắc dĩ kêu lên: “Trời đất ơi, coi bộ mẹ thương Mỹ Gia quá nhỉ?!”

Lâm Thanh Hoà thản nhiên đáp: “Chứ còn sao nữa, mẹ chọn con bé làm dâu cả mà lại.”

Chu Khải dở khóc dở cười, bây giờ nó mới bao tuổi, Mỹ Gia mới bao tuổi chứ mà mẹ đã tính tới chuyện xa xôi vậy rồi. Nhưng nó nào dám phản đối, lớ ngớ lại bị mẹ mắng cho một trận như chơi.

Hai mẹ con hàn huyên một chặp rồi mới bịn rịn treo điện thoại.

Về nhà, Lâm Thanh Hoà bực bội mách chồng: “Cái thằng Khải ngố ơi là ngố, nhìn thấy người ta theo đuổi Mỹ Gia mà nó cứ bình chân như vại, không cảm nhận được nguy cơ để mà phòng từ xa đi chứ.”

Chu Thanh Bách chỉ cười trừ vì vốn anh không để tâm tới cái này lắm, chuyện bọn trẻ cứ để thuận theo tự nhiên sẽ hay hơn, anh liền nói với vợ: “Ngày mai nghỉ, hai ta tới bệnh viện kiểm tra sức khoẻ nhé.”

“Vâng.” Lâm Thanh Hoà gật đầu đồng ý. Theo lệ, mỗi năm nhà cô đều tới bệnh viện kiểm tra tổng quát hai lần, một lần giữa năm và một lần cuối năm.

Bình Luận (0)
Comment