Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 491 - Chương 491: Buồn Nôn

Chương 491: Buồn nôn Chương 491: Buồn nôn

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 491: Buồn nôn

Tới khi mấy đứa cháu ra về, chị ba Chu mới nói ra lời trong lòng: “Bảo sao Nhị Ni có thể tìm được đối tượng tốt như vậy, con bé được Thanh Hoà chăm sóc, cho ăn ngon mặc đẹp như biến thành người khác ấy. Vừa rồi, đến em còn chẳng nhận ra nó.”

Anh ba Chu gật gù cười tít mắt: “Thằng bé mà Nhị Ni dẫn về rất khá.”

Chị ba Chu bật cười, cái gì mà rất khá, phải là hiếm có khó tìm mới đúng. Người ta đường đường là ông chủ của một nhà máy lớn, lại có tướng mạo bất phàm, đố ai đi đâu tìm được người thứ hai đấy?!

Cái chính là cậu ấy nói năng rất lễ độ, cư xử rất phải phép, lịch sự, quả là con nhà có giáo dục, có tu dưỡng.

Chả trách Thanh Hoà và cha mẹ chồng trên đó đều vô cùng hài lòng với người cháu rể này.

À, còn một điều quan trọng hơn hết là chị nhìn ra được cậu ấy yêu thương Nhị Ni nhà mình thật lòng.

Bên này, Vương Nguyên chở Chu Nhị Ni còn Chu Dương chở Khoai Tây. Hai xe song hành bon bon tiến về thôn.

Khoảng cách tương đối xa, đường xá cũng gập ghềnh khó đi chứ không hề trơn láng dễ dàng, tuy nhiên Vương Nguyên chẳng hề tỏ thái độ khó chịu hay bất mãn gì cả, vì trên cơ bản anh có để ý mấy cái này đâu.

Mãi một lúc sau, cho tới khi phía xa lấp ló hiện lên những hình ảnh quen thuộc, Chu Nhị Ni mới mừng rỡ reo lên: “Kia kìa, phía trước là thôn Chu gia đó anh.”

Gọi là Chu gia thôn vì đại bộ phận người dân sống ở đây đều mang họ Chu, từ thời tổ tiên cha ông ít nhiều cũng có tí dây mơ rễ má với nhau nhưng tính xuống đời con cháu đã xa lắc xa lơ rồi, thậm chí có những hộ xảy ra mâu thuẫn còn chẳng thèm nhận họ nhận hàng ấy chứ.

Hai chiếc xe đạp từ từ tiến vào thôn. Và tất nhiên kèm theo đó là tin tức bắt đầu được lan truyền khắp nơi, Chu Nhị Ni về thôn còn dẫn theo một chàng thanh niên cao to đẹp trai, khí chất hơn người về cùng.

Tiếp sau đó là thông tin giật gân do bà bí thư chi bộ đưa ra. Chớp mắt, cả thôn gần như chấn động.

Lúc Chu Lục Ni hay tin, nó ngây ngẩn hết cả người, sau đó ba chân bốn cẳng hớt hải chạy về tìm mẹ.

Chị hai Chu đang làm bánh trôi nhân đậu trong bếp, thấy con gái hồng hộc lao vào, chị lập tức cao giọng mắng: “Cái con lười chảy thây này, nhà bao việc mà mày cứ chạy đi đâu thế hả? Ăn thì không vắng mâm nào nhưng hễ có việc là lẩn nhanh hơn trạch.”

Chu Lục Ni thở hồng hộc, gấp gáp xua tay: “Thôi thôi, mẹ đừng mắng nữa, lặng yên nghe con nói này. Mẹ có biết chuyện Nhị Ni dẫn đối tượng về ra mắt không. Là người Bắc Kinh chính cống đấy, thấy dân làng đồn là tướng tá oai phong lắm, nhìn là biết hạng giàu nứt đố đổ vách rồi.”

Vì tin tức quá bất ngờ cho nên chị hai Chu chỉ biết trợn mắt rồi máy móc hỏi lại: “Nhị Ni về? Còn dẫn theo đối tượng về?”

Chu Lục Ni gắt: “Ừ, đúng rồi, mọi người kháo nhau ầm lên kia kìa, cái gì mà vừa nhìn là biết người đàn ông thành đạt.”

Chị hai Chu nhíu mày rồi ra lệnh: “Vào gọi cha mày dậy, mau lên!”

Anh hai Chu đang ngủ trong buồng, mùa đông rảnh rỗi nhàn hạ, không ngủ thì còn làm cái gì nữa?! Hơn nữa cái anh mệt ở đây là mệt tâm chứ không phải mệt thân. Cho nên chỉ có chìm vào giấc mộng anh mới quên đi cái hiện thực cay đắng chán chường này.

Anh em đều thành công rực rỡ, chú ba cũng đã cất được căn nhà ngói khang trang, to đẹp, duy chỉ có nhà anh là mãi dậm chân tại chỗ, vẫn chui rúc trong căn phòng nhỏ hẹp do cha mẹ phân cho. Như này bảo sao anh hai Chu không uất nghẹn cho được?!

Đang thiu thiu ngủ, nghe con gái chạy vào thông báo Nhị Ni đã trở về, còn dắt theo đối tượng, anh hai Chu cơ hồ bật dậy, vui mừng ra mặt. Cháu gái và cháu rể tương lai về, tất nhiên người làm chú như anh phải sang đó xem thế nào chứ.

Cha đi trước, Chu Lục Ni lót tót chạy theo sau. Anh hai Chu quay lại mắng: “Mày ở nhà đợi.”

“Cha, con cũng muốn đi sang đấy mà, lâu rồi con chưa gặp chị Nhị Ni.” Còn lâu Chu Lục Ni mới chịu ở nhà, nó sống chết bám theo bằng được.

Anh hai Chu hết cách đành kệ nó muốn đi thì đi.

Lúc nhìn thấy Chu Nhị Ni lột xác xinh đẹp rạng ngời y như gái thành phố, không còn dính tí phèn nào của cô thôn nữ quê mùa năm xưa, Chu Lục Ni ghen tức lồng lộn.

Ha, cái bà thím tư này quá đáng thật đấy, đã đưa lên đó làm thì thôi đi, lại còn cho chị ta ăn vận hợp mốt như vậy nữa chứ. Luận về diện mạo, nó tự tin mình ăn đứt Chu Nhị Ni. Chị ấy thì tính là gì, cùng lắm chỉ gọi là ưa nhìn, không quá khó coi mà thôi, chứ đâu được gọi là xinh đẹp, yêu kiều như nó.

Lúc nhìn thấy Vương Nguyên, Chu Lục Ni càng ghen ghét gấp bội. Người đàn ông này khẳng định là kẻ có tiền, bản lĩnh chắc chắn không tầm thường, lại có hộ khẩu Bắc Kinh, tại sao lại nhìn trúng một người như Chu Nhị Ni chứ? Vô lý, hết sức vô lý!!!

Chu Lục Ni không ở lại lâu, chào hỏi hai câu lấy lệ rồi kiếm cớ chuồn ngay vì trên cơ bản nếu nấn ná thêm nữa nó sẽ chết vì ganh tị mất thôi.

Chị hai Chu thì đang thấp thỏm đợi tin tức ở nhà. Vì chị ta đã cạch mặt với tất cả mấy nhà đó rồi. Cái hồi nhà anh chị cả với anh chị ba cất nhà, chị ta chẳng thèm sang hỗ trợ một ngày nào thế nên quan hệ càng lúc càng kém, cho tới bây giờ gần như chẳng còn qua lại với nhau nữa.

Nhìn thấy con gái hậm hực trở về, chị liền kéo lại hỏi: “Nó dắt đối tượng người Bắc Kinh về thật hả?”

“Giả làm sao được?!” Chu Lục Ni gắt um lên, tâm can nó bây giờ đang nát bét ra đây này. Nếu hồi đó người lên Bắc Kinh là nó thì bây giờ người dẫn đối tượng về ra mắt phải là nó mới đúng.

Bằng thủ đoạn và tướng mạo của mình, nó không tin không thể mồi chài được trai Bắc Kinh. Tất cả là tại bà thím tư ác độc, đang tâm cắt đứt tất cả mọi cơ hội vươn mình của nó.

Chu Lục Ni thèm khát được giống như Chu Nhị Ni, được mặc quần áo thời thượng, được xinh đẹp kiều diễm như gái thành phố. Càng nghĩ nó càng hận chết cái bà thím tư kia, giả sử ngày đó bà ấy đồng ý giữ nó lại thì giờ đây nó cũng có thể được như vậy rồi.

Chị hai Chu sốt sắng đi theo hỏi tới hỏi lui: “Đối tượng của nó thực sự tốt vậy hả?”

Chu Lục Ni nghiến răng nghiến lợi không phục: “Nhìn bề ngoài thì đúng là người đàn ông trẻ tuổi đầy hứa hẹn. Mẹ! mẹ nói xem, tại sao cái bà thím tư lại bất công như vậy? Bà ta tốt với nhà bác cả, tốt với nhà chú ba, chỉ có duy nhất nhà ta là bà ấy không thèm giúp đỡ gì hết. Thậm chí có việc cũng thà gọi người ngoài chứ không đếm xỉa gì tới nhà mình!”

Chị hai Chu yên lặng không đáp nhưng trong lòng thì đang rối nùi một cục.

Vợ chú tư đưa hai đứa con gái nhà chị cả lên Bắc Kinh, bồi dưỡng Chu Dương học hành thành tài. Còn nhà chú thím ba thì được cho vốn vào thành mở cửa hàng, lại còn mua cho xe máy, giúp Ngũ Ni thi đậu đại học.

Chỉ độc một mình nhà chị là không được hỗ trợ một tí nào cả.

Lâm Thanh Hoà ! Lâm Thanh Hoà ! Cô sống bạc bẽo như vậy sao???

Không bao lâu sau, anh hai Chu quay về nhà mình, vì mấy đứa nhỏ mới đi xa về, cần nghỉ ngơi cho nên anh không tiện ở lại quấy rầy, nhưng buổi tối anh sẽ tham gia bữa cơm tẩy trần.

Thấy cha trở về, Chu Lục Ni liền mở miệng thăm dò: “Cha, chị Nhị Ni bây giờ tốt thật đấy, nhìn chẳng khác nào người thành phố cả, còn Tứ Ni cũng đã được đi Bắc Kinh rồi, mai sau nhất định không thua kém. Hay là cha thử nói chuyện với chú thím tư đi, bảo chú thím ấy giúp con một chút. Con khẳng định mai này cũng dẫn một chàng rể Bắc Kinh trở về cho cha mẹ nở mày nở mặt.”

Anh hai Chu kinh ngạc hết sức: “Mày? Sao cho tới giờ mà mày vẫn chưa từ bỏ ý định này hả?”

Chu Lục Ni gào toáng lên: “Cha! Con là con gái ruột của cha đó.”

Anh hai Chu gật đầu: “Chính vì mày là con gái ruột cho nên cha mới hiểu rõ cái đức hạnh của mày tới đâu. Tốt nhất là dẹp cái ý định lên Bắc Kinh đi. Người như mày không giúp được gì mà chỉ tổ phá hoại thôi. Ở trên đó, chú thím tư đã phải bận rộn chăm sóc ông bà nội rồi, không ai rảnh lo cho mày đâu.”

Lời này quá khó nghe, chị hai Chu nhăn mặt nói: “Anh nói năng cái kiểu gì thế?”

Anh hai Chu lườm lườm: “Tôi nói không đúng à? Con gái cô đẻ ra không lẽ cô không biết tính nết nó?”

Có ai làm cha không muốn khen con gái ngoan, con gái tốt, không muốn cho con gái gả chồng Bắc Kinh? Nhưng vấn đề nằm ở chỗ con gái nhà mình….thôi bỏ đi, nói tới nó chỉ tổ đau đầu!

Ngẫm nghĩ một lát, anh hai Chu bổ sung thêm: “Sang năm nó 18, tới tuổi xuất giá rồi đấy. Cô tìm nhà nào thích hợp rồi gả quách đi đi. Nó lười biếng như hủi, có giữ ở nhà cũng chẳng đỡ đần được cái việc gì.”

Chị hai Chu lãnh đạm nói: “Đang tìm đây rồi.”

Chu Lục Ni buồn bực muốn chết, bằng cái gì Nhị Ni có thể gả chồng Bắc Kinh mà nó thì không???

Mà cũng chẳng ai như cha nó, cứng đầu cứng cổ dầu muối không ăn. Con gái mình mà nhất định không chịu giúp.

Nó dậm chân bình bịch xoay người đi về phòng, lao lên giường đất tính giận dỗi một phen nhưng vừa nằm xuống một cái thì cảm giác buồn nôn bất chợt ập tới….

Bình Luận (0)
Comment