Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 492: Không biết xấu hổ
Thế là Vương Nguyên thành công công phá phòng tuyến cuối cùng, đường hoàng vào ở trong nhà cha mẹ vợ tương lai.
Còn tại Bắc Kinh, nhà họ Chu đang tất bật chuẩn bị cho ngày lễ lớn nhất trong năm, Tết Nguyên Đán.
Bà Chu mới học được cách làm món vịt om từ bà bạn bên công viên, thế nên bà hào hứng chạy ra chợ chọn mua 2 con vịt thật ngon về trổ tài.
Món này vừa không khó lại vừa thích hợp với những buổi tụ họp, tiệc tùng. Vịt chỉ cần làm sạch, ướp gia vị đầy đủ rồi để vào chạn bát, tới bữa ăn bao nhiêu thì lấy ra bỏ lên bếp om nhừ là có ngay một món nhậu hết sảy con bà bảy.
Tẩm ướp tinh tươm, bà Chu gọi Hổ Tư sang lấy về một phần, ngoài ra còn cho thêm hai con gà đã được mổ và làm lông sạch sẽ.
Trái ngược với không khí tất bật xung quanh, Lâm Thanh Hoà dường như nhàn nhã hơn cả, bởi đồ ăn thức uống trong nhà đều do một tay Chu Thanh Bách lo liệu hết.
So với năm ngoái, năm nay anh trữ rất nhiều sườn dê và thịt bò.
Đất nước đang không ngừng mở cửa và hội nhập, các mặt hàng trên thị trường càng lúc càng đa dạng và phong phú, giờ chỉ lo thiếu tiền chứ chẳng lo thiếu đồ ăn, chỉ cần tiền bạc rủng rỉnh là tha hồ mua sắm.
Món yêu thích nhất của Lâm Thanh Hoà vẫn luôn là canh sườn dê hầm kỷ tử. Ông xã cô làm món này khéo cực kỳ, chén nước dùng trong vắt, thơm ngào ngạt, hấp dẫn vô cùng.
Thỉnh thoảng anh còn chú ý đổi sang các món canh khác tỷ như canh gà, canh cá cho cô vợ đỡ ngán. Mùa đông trời lạnh, ăn uống càng thêm ngon miệng cho nên mặt mày Lâm Thanh Hoà bầu bĩnh hẳn ra.
Hôm chị Ông sang chơi còn phải ngạc nhiên thốt lên: “Trời, Thanh Hoà, dạo này em ăn đồ bổ gì mà…tròn xoe thế này?”
Lâm Thanh Hoà xấu hổ ho khan một tiếng. Cô vốn ham đẹp cho nên cực kỳ chú trọng việc duy trì vóc dáng. Chỉ có điều trù nghệ của ông xã càng ngày càng điêu luyện, mỗi món canh anh hầm ra không chỉ có hương vị thơm ngon mà còn phảng phất tình yêu thương trong đó. Anh biết cô thích táo đỏ, thành ra cứ hôm nào nhà ăn cháo táo đỏ hay chè đậu đỏ là thể nào chén của cô cũng được ưu ái phần nhiều. Vậy cho nên trong một phút ham ăn, Lâm Thanh Hoà đã đánh bay lý trí và kết quả là….cái miệng làm khổ cái thân!
Thêm vào thời tiết lạnh giá, lười vận động, cả ngày chỉ muốn ngồi lì một chỗ cho ấm thế là mỡ cứ tấp nập kéo tới, tích tụ lại tạo thành dáng vẻ màu mỡ, phì nhiêu như thế này đây! hix…
Lâm Thanh Hoà khéo léo di dời chủ đề: “À, ngày mai chị có rảnh không? Mai vợ chồng em tính đi ngâm suối nước nóng, nếu rảnh thì anh chị tham gia cùng cho vui. Vương Nguyên có để chìa khoá xe hơi lại, 4 tụi mình đi là vừa đẹp.”
Trước khi về quê, Vương Nguyên đã mang ô-tô qua tiệm sủi cảo gửi nhờ, Lâm Thanh Hoà đã đánh xe tới xưởng may mặc cất cho gọn nhưng nếu giờ cần dùng thì lấy ra đi thôi, hoàn toàn không thành vấn đề.
Gì chứ ngâm suối nước nóng là chị Ông đồng ý ngay, trời lạnh thế này được thả mình dưới làn nước ấm áp thì còn gì tuyệt hơn: “Được được, ngày mai chúng ta đi cùng nhau nhé.”
Hẹn với chị bạn xong, Lâm Thanh Hoà liền đi tìm Chu Thanh Bách thông báo. Tất nhiên, Chu Thanh Bách không có ý kiến, vợ thích gì anh đều chiều tất, chỉ cần cô mở miệng yêu cầu là anh sẽ đáp ứng vô điều kiện.
Thế là ngày hôm sau, hai cặp vợ chồng Chu gia và Ông gia lên đường tới khu nghỉ dưỡng.
Hôm nay là 27 tháng chạp, tiệm sủi cảo cũng đã dán thông báo nghỉ lễ. Hiện chỉ còn tiệm đồ uống và hải vị là vẫn hoạt động bình thường.
Không bán sủi cảo đâm ra hai anh em Chu Toàn và Chu Quy Lai rảnh rỗi quá. Cương Tử cũng trong trạng thái y chang, cả ngày chỉ có mỗi việc đi qua rồi đi lại phát chán cả lên.
Riêng Hổ Tử là vẫn tất bật như thường. Chả là mợ út cho nó cầm một ít quần áo mang ra vỉa hè bày sạp. Mợ còn thống khoái tuyên bố rằng lời lãi bao nhiêu nó hưởng hết. Thế này thì khác nào được phép làm ăn riêng vậy nên Hổ Tử hào hứng vô cùng. Kể cả gió tuyết ngoài trời cũng không địch lại quyết tâm hừng hực trong nó.
Cuối năm là thời điểm người người nhà nhà vung tiền mua sắm, chỉ cần có kẻ bán ắt sẽ có người mua. Mỗi ngày đút túi vài đồng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Với lại ngoài kiếm tiền, Hổ Tử còn dành thời gian đi hẹn hò với người yêu nữa. Cuộc sống phải nói là phong phú đầy màu sắc, không hề nhạt nhẽo như mấy thằng em độc thân kia.
Ở nhà, Chu Quy Lai chán đời, nửa nằm nửa ngồi trên ghế sô pha: “Chán quá đê~, hay là tụi mình qua tiệm đồ uống hỗ trợ nhỉ?!”
Cương Tử lắc đầu: “Bên đó không thiếu người, mình tới chỉ tổ vướng tay vướng chân. Hay là sang nhà ông bà ngoại đi?”
“Đi” Chu Quy Lai đứng bật dậy hào hứng gật đầu rồi chạy nhanh vào phòng rủ anh hai. Rất tiếc Chu Toàn làm biếng thò mặt ra cửa hứng gió lạnh cho nên nó quyết định ở nhà một mình làm bạn với sách vở.
Anh hai không đi thì thôi, Chu Quy Lai và Cương Tử mặc quần áo ấm rồi vui vẻ chạy sang nhà ông bà. Vừa tới đầu cổng thì chạm mặt bà hàng xóm- Chu lão thái.
Chu lão thái cười hỏi: “Hồng Hà đâu, hôm nay con bé không đi cùng mấy cháu à?”
Cương Tử hồn nhiên trả lời: “Chị Hồng Hà còn đang trông hàng bà ạ.”
Chu Hồng Hà chính là Chu Tứ Ni, hiện nó đang làm nhân viên bán hàng tại tiệm đồ uống.
Cửa hàng nước giải khát mở cửa phục vụ xuyên Tết, Lâm Thanh Hoà hào phóng tăng lương gấp đôi cho nên đứa nào cũng làm nhiệt tình, thậm chí còn không muốn nghỉ ấy chứ.
Đẩy cổng vào sân nhà, Chu Quy Lai gãi đầu thắc mắc: “Chu lão thái hỏi thăm chị Tứ Ni làm gì nhỉ?”
Đúng lúc Chu Hiểu Mai bước ra vừa hay nghe được câu này nên lên tiếng hỏi ngay: “Ai hỏi thăm Tứ Ni?”
Chu Quy Lai đáp: “Bà Chu ở cách vách ấy cô út.”
Chu Hiểu Mai nhíu mày hỏi: “Bà ấy hỏi cái gì?”
Sau sự việc Chu Trân Trân, Chu Hiểu Mai không hề có tí thiện cảm nào với nhà bên đó.
Chu Quy Lai có sao nói vậy: “Chỉ hỏi chúng cháu là sao hôm nay chị Tứ Ni không tới. Ủa chị Tứ Ni quen thân với bà ấy lắm ạ?”
Chu Hiểu Mai lạnh nhạt đáp: “Không quen thân, không có quan hệ gì với bà ta hết.”
Hai thằng nhỏ không để ý nhiều, ba chân bốn cẳng chạy ào vào phòng khách trốn rét.
Lúc này bà Chu đang vừa lột đậu phộng vừa xem TV. Chu Quy Lai và Cương Tử liền nhào tới phụ một tay.
Bà Chu cười cười: “Bóc cho sạch sẽ nha, bóc xong thì mang cho chị Tam Ni một ít. Mẹ bầu ăn nhiều cái này là mai sau con sinh ra sẽ trắng trẻo bụ bẫm lắm."
Chu Quy Lai gật đầu đồng ý: “Vâng ạ.”
Hai thằng nhóc liến thoắng kể hết chuyện này tới chuyện nọ, chỉ riêng chuyện Chu lão thái là chúng nó quăng sau đầu vì nghĩ không có gì quan trọng.
Nhưng Chu Hiểu Mai thì ghim trong lòng. Không thể nào vô duyên vô cớ mà Chu lão thái lại quan tâm tới Tứ Ni như vậy?! Nghĩ mãi không thông, Chu Hiểu Mai bèn kể với mẹ.
Nghe xong, bà Chu sửng sốt mất mấy giây: “Chưa từng thấy Tứ Ni nói chuyện với bà ta bao giờ.”
Chu Hiểu Mai nói: “Có vẻ bà ta để ý tới Tứ Ni nhà mình rồi đấy. Mẹ chú ý một chút nếu cần thì phải nhắc nhở con bé, đừng để bà già ấy dụ dỗ.”
Không cần con gái nhắc thì bà Chu cũng có suy tính như vậy.
Mà quả thật Chu Hiểu Mai lo lắng không thừa, đúng là Chu lão thái đã đánh chủ ý lên Chu Tứ Ni.
Thật ra nói bà ta coi trọng Tứ Ni là không phải, nó là gái nông thôn còn lâu mới lọt vào mắt bà. Cái bà coi trọng ở đây chính là chị gái Tứ Ni, người sắp cưới một ông chủ trẻ tuổi, đẹp trai, một bước lên xe hai bước xuống xe, thoạt nhìn là biết kẻ giàu sang phú quý rồi.
Vì vậy, Chu lão thái nhắm tới Chu Tứ Ni nhằm mục đích kết thông gia cùng người có tiền. Một khi đã có quan hệ họ hàng với ông chủ lớn thì vị trí công tác hay việc làm này nọ chỉ là một câu nói thôi, không phải sao?
Bên cạnh đó còn có chú thím tư của con bé, nghe chừng làm ăn khấm khá đấy, đợt trước mới mua được xe vận tải cơ mà.
Với những điều kiện kèm theo đó thì con bé nhà quê Chu Tứ Ni cũng miễn cưỡng xứng với thằng cháu ngoại nhà bà.
Vì chuyện này, Chu lão thái còn đặc biệt sang tìm bà Hồ nhờ hỗ trợ.
Tuy nhiên bà Hồ vẫn ghim hàng chuyện lần trước định làm mai Hổ Tử cho Trân Trân đã bị Chu lão thái mắng như tát nước vào mặt. Vậy nên lần này đừng hòng bà giúp.
Hơn nữa bà biết rất rõ điều kiện của thằng cháu bà Chu không được tốt cho lắm, cho nên đã nhất quyết đưa ra lời từ chối.
Không có người hỗ trợ, Chu lão thái chỉ còn cách tự mình tiếp cận Chu Tứ Ni. Bà tính học theo cách bà Hồ trước đây, nói lời ngon ngọt dụ con bé sang nhà mình rồi tạo cơ hội cho hai đứa trẻ gặp mặt nhau.
Bà tin rằng một đứa con gái nhà quê không bao giờ cưỡng lại được sức hấp dẫn của quyển sổ hộ khẩu Bắc Kinh. Chỉ cần hai đứa gặp gỡ hẹn hò thì hôn nhân là điều không thể tránh khỏi.
Mở miệng ra là ghét bỏ dân quê nhưng kỳ thực trong thâm tâm Chu lão thái khá ưng Chu gia bên kia, kể ra hơi quê tí nhưng được cái có nhiều tiền.
Duy chỉ có một điều cho tới nay bà vẫn tiếc nuối đó là không thể tác thành cho Chu Trân Trân và Chu Khải. Giờ Chu Trân Trân đã yên bề gia thất rồi, cũng tại cậu nhóc đó khờ dại quá, không có số hưởng cưới được cháu gái bà.