Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 493 - Chương 493: Công Cuộc Vĩ Đại

Chương 493: Công cuộc vĩ đại Chương 493: Công cuộc vĩ đại

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 493: Công cuộc vĩ đại

Lại một năm nữa “cậu nhóc khờ dại” Chu Khải lỡ hẹn ăn Tết cùng gia đình vì còn vướng nhiệm vụ tại đơn vị.

Nhưng được cái năm nay nó không phải bơ vơ một mình nữa mà đã có thêm Ông Quốc Lương và Ông Mỹ Gia bầu bạn.

Hai anh em Ông gia cũng không được nghỉ phép cho nên tranh thủ rủ Chu Khải sang bên này đón tết chung cho vui. Tiếc rằng Ông Mỹ Gia không giỏi nấu nướng cho lắm. Nó là con gái út trong nhà nên thường ngày ba mẹ chẳng nỡ để con bé động chân động tay làm gì, chỉ cần tập trung học hành cho giỏi là được. Khỏi phải nói, Ông Quốc Lương cũng gà mờ y chang, may mà còn có Chu Khải.

Chu Khải xắn tay áo thoăn thoắt cán bột gói sủi cảo trứng gà trước cặp mắt vô cùng ngạc nhiên và thán phục của anh em Quốc Lương.

Chuyện, đây là nghề của nhà nó mà lại, không giỏi sao được.

Sau khi ăn xong một tô sủi cảo ngon tuyệt, Ông Mỹ Gia nhoẻn miệng cười: “Năm trước tầm nay chúng ta qua chúc Tết dì Lâm này, thế mà năm nay lại chẳng đứa nào về được.”

Bệnh viên quân y mới tăng cường thêm mấy giường giải phẫu nên các ý tá phải cắt cử ở lại trực Tết. Tất nhiên nếu nó muốn vẫn có thể trở về nhưng Mỹ Gia đã đem cơ hội nhường lại cho một nữ đồng nghiệp vừa mới kết hôn.

Chu Khải nói: “Sang năm chúng ta có thể xin nghỉ trở về.”

Nó cũng rất nhớ nhà nhưng công vụ bề bộn, không thể xin nghỉ nên đành hẹn sang năm vậy.

Chu Khải quay sang hỏi Ông Quốc Lương: “À đúng rồi, đại ca muốn thuyên chuyển công tác à?”

Vì chơi thân với Quốc Lương cho nên Chu Khải bắt chước cậu bạn gọi Ông Quốc Đống là đại ca.

Ông Quốc Lương gật đầu xác nhận: “Ừ, sớm thì sang năm còn muộn thì năm sau nữa.”

Quốc Đống năm nay đã có tuổi mà khả năng thăng tiến trong quân đội không cao thành ra quyết định xuất ngũ sớm. Vì cũng là người có cấp bậc quân hàm cho nên anh được sắp xếp thuyên chuyển qua làm công tác hành chính. Đây chính là bước đệm đầu tiên cho con đường chính trị của anh trong tương lai, tuy nhiên đi được bao xa thì phải phụ thuộc vào bản lĩnh cá nhân.

Chu Khải nói: “Chuyển công tác cũng tốt, bằng không đại ca sẽ thành lão quang côn mất, ở đây khó kiếm đối tượng quá.”

“Gì mà khó, tại anh ấy không muốn tìm thôi. Người ta đưa tới tận cửa mà anh ấy còn từ chối thì chịu rồi, chẳng biết làm sao nữa.” Ông Quốc Lương phản đối ngay vì chính nó cũng đã tìm được đối tượng đấy thôi.

Ở đây không tìm đối tượng thì tính đi đâu tìm nữa. Các em gái hộ sĩ, y tá mới tốt nghiệp ra trường vừa trẻ trung lại có học thức. Ngoại hình nhàng nhàng tầm trung, không cần xinh đẹp xuất chúng đã có khối anh lính xếp hàng theo đuổi rồi.

Còn Mỹ Gia nhà chúng ta thì khỏi phái nói, mỗi ngày con bé đều nhận được rất nhiều thư tình, thậm chí các bác gái ở quanh đây cũng sẵn lòng giới thiệu đối tượng cho nó.

Ngẫm nghĩ thế nào, Ông Quốc Lương liền lên tiếng dặn dò: “Mỹ Gia, nếu em gặp gỡ đối tượng thì nhất định phải nói với anh hai một tiếng đấy. Anh hai sẽ thẩm tra giúp em, biết không? Có những kẻ mặt người dạ thú, nhìn bề ngoài thì đạo mạo đàng hoàng nhưng bên trong thì xấu xa, đê tiện lắm.”

Ở huyện thành bên kia, cách đây khoảng 1 giờ đồng hồ chạy xe, có mấy cô nương hành nghề buôn bán da thịt. Rất nhiều binh sĩ tranh thủ nghỉ phép tạt qua đó giải quyết nhu cầu, tất nhiên Quốc Lương không đi nhưng có một vài lần được rủ rê cho nên cậu mới biết chuyện. Vấn đề này hơi tế nhị, nó không thể nói thẳng toẹt trước mặt em gái, chỉ có thể dặn dò em hết sức cẩn thận mà thôi.

Chu Khải tán đồng ngay: “Anh hai em nói rất đúng, tuyệt đối không nên tuỳ tiện yêu đương. Nếu muốn yêu thì phải thông qua sự đồng ý của hai anh trước.”

Đừng nói Quốc Lương, ngay cả Chu Khải cũng đã từng được đồng đội rủ rê đi chơi gái đây này thế nên phải hết sức đề phòng với đám đàn ông con trai. Dĩ nhiên Chu Khải không vơ đũa cả nắm nhưng chung quy lại cẩn tắc vô áy náy, có đề phòng vẫn hơn.

Chu Khải vừa dứt lời, Ông Quốc Lương đã phóng tới ánh mắt sắc lẹm.

Chu Khải khó hiểu: “Mình nói gì sai à?”

Ông Mỹ Gia cười nhẹ, bình tĩnh nói: “Không sai.”

Không phải chơi với nhau ngày một ngày hai cho nên Ông Mỹ Gia thừa biết Chu Khải thuộc diện EQ thấp. Mượn lời dì Lâm chính là “riêng về mặt EQ nó không lấy được tí nào từ chỗ dì mà hoàn toàn di truyền từ ba nó xuống”

Chu Khải không hỏi tiếp mà chuyển qua chuyện khác: “Ngày mai mình tính vào thành mua ít hoa quả về ăn. Mấy nay ăn nhiều thịt nóng trong người quá. Hai người có muốn mua gì không?

Ông Quốc Lương thở dài ngao ngán: “Ờ, mua càng nhiều càng tốt.”

Ăn uống trò chuyện một lúc lâu, Chu Khải mới đứng dậy ra về.

Nhìn theo bóng lưng thằng bạn có lớn mà không có khôn, Ông Quốc Lương chép miệng: “Đần thế này mà mẹ cứ khen tít tận mây xanh. Anh thấy cậu ấy chẳng biết gì về tình yêu cả.”

Cùng là con trai với nhau Quốc Lương nhìn rất rõ cậu bạn mình chưa hề nghĩ tới vấn đề yêu đương nam nữ.

Mỹ Gia mỉm cười nói: “Em thấy tốt mà.”

Hiện tại anh ấy chưa thông suốt cô sẽ chờ tới khi nào anh ấy thông suốt mới thôi. Bởi vì chỉ cần gặp đúng người, mọi sự chờ đợi đều rất đáng giá.

Ông Quốc Lương trợn trắng mắt: “Thế mà còn khen tốt? Anh thấy cậu ấy không khác gì anh cả, cục mịch giống y xì khúc gỗ, chẳng có tí lãng mạn nào cả.”

Gì chứ xét về phương diện lãng mạn thì Ông Quốc Lương tự tin nhất đám. Nếu không thì làm sao nó cua được cô người yêu xinh xắn?

Tiếc rằng nàng đã về quê rồi chứ nếu không Tết này nó sẽ được ăn uống phủ phê cho xem. Trù nghệ của nàng rất tốt, thường thường rất hay hầm canh ngon cho nó tẩm bổ.

Haizz, muốn cưới được vợ thì phải có chiêu các anh em ạ, chứ cứ ù lỳ cục mịch là chỉ có ế suốt đời thôi!

===

Tại Bắc Kinh.

Sau 1 ngày nghỉ dưỡng vô cùng thoải mái tại suối nước nóng, hai cặp vợ chồng Chu gia và Ông gia lên đường trở về nhà.

Trên xe, Lâm Thanh Hoà tươi cười mời: “Cơm 30 chỉ có hai anh chị thì quạnh quẽ quá, chi bằng sang nhà em ăn chung cho vui đi. Năm nay chúng em làm món lẩu dê, ăn lẩu càng đông càng vui, anh chị đừng ngại.”

Chị Ông tất nhiên rất thích nhưng vẫn phải quay qua hỏi chồng: “Được không anh?”

Anh Ông bất đắc dĩ cười trừ: “Năm nay Quốc Đống về nữa mà.”

Thật là, cô vợ nhà anh cứ vui lên là chẳng biết ngại gì cả. Giờ hai nhà còn chưa trở thành thông gia, mà kể cả có kết tình thông gia thì vẫn phải khách sáo một chút chứ, đâu thể tuỳ hứng như vậy được.

Được chồng nhắc chị Ông mới sực nhớ ra: “À đúng rồi, Quốc Đống được nghỉ phép, tí thì em quên mất nó.”

Lâm Thanh Hoà nói ngay: “Cái này có gì khó, bảo cháu nó sang nhà em ăn luôn. Em cũng chưa gặp thằng cả nhà chị lần nào.”

Anh Ông khéo léo từ chối: “Để mùng 1 đi, anh chị sẽ dẫn nó sang chúc tết cô chú.”

Lâm Thanh Hoà cười cười: “Vậy được, hôm ấy chúng em chỉ ở nhà thôi, anh chị tới giờ nào cũng được.”

Ngẫm nghĩ thế nào, anh Ông lại nói: “Hay để mùng 2 đi, sợ mùng 1 đông khách khứa quá rồi lại cập rập.”

“Vâng, cũng được.” Lâm Thanh Hoà gật đầu. Quả thực ngày mồng 1 nhà cô rất đông khách. Gần như đã thành thông lệ, mấy năm trở lại đây cứ tới ngày đầu năm là toàn bộ công nhân sẽ đến xông đất, chúc Tết. Mọi người ngồi chật cả nhà, chuyện trò sôi nổi, công nhận là không còn không gian để tiếp đón các vị khách khác.

Chu Thanh Bách yên tĩnh lái xe. Đối với việc trong nhà trước nay anh không có ý kiến, mọi việc do vợ làm chủ.

Chở anh chị Ông về trước, sau đó vợ chồng Chu Thanh Bách mới trở lại nhà mình.

Lâm Thanh Hoà vươn vai sảng khoái: “ưhm,, đã quá, nước nóng có công hiệu thật đấy.”

Chu Thanh Bách mỉm cười yêu chiều: “Chỗ đó làm được thì chắc chỗ khác cũng sẽ làm được thôi. Biết đâu sau này chúng ta không cần đi xa như vậy nữa.”

Mùa đông đường tuyết trơn trượt, anh không thể lái nhanh cho nên cảm giác quãng đường càng thêm xa hơn bình thường.

Nhưng khoảng cách xa xôi cũng không ngăn được danh tiếng của suối nước nóng. Khách truyền tai nhau kéo tới ngày một đông, theo đó giá cả cũng được nâng lên. Nhớ hồi đầu năm bỏ ra 10 đồng bà Chu đã xót hết cả ruột rồi, thế mà giờ đây chi phí tăng lên 20 đồng cho một người.

Chiếu theo tốc độ phát triển chóng mặt của Bắc Kinh thì có lẽ sắp tới sẽ có thêm nhiều bể nước nóng nhân tạo hoặc suối nước nóng tự nhiên được xây dựng.

Lúc hai vợ chồng về tới nhà đã là chạng vạng tối, đi chơi cả một ngày trời, cơ thể bắt đầu thấm mệt cộng với lúc nãy đã ăn cơm ở suối nước nóng rồi cho nên không ai thấy đói. Hai người đi thẳng vào phòng đóng cửa nghỉ ngơi, tiện thể ra sức cho công cuộc vĩ đại, sinh-con-gái!

Bình Luận (0)
Comment