Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 494: Chồng già vợ trẻ là tiên
Những tưởng có anh chị Ông sang làm khách thì cơm Tất niên sẽ ăn tại tiệm sủi cảo nhưng giờ hai người họ không tới thế nên Lâm Thanh Hoà kéo tất cả con cái sang nhà ông bà Chu tụ tập cho vui.
Hôm nay có thêm sự góp mặt của Trần San San, bạn gái Hổ Tử. Vì hai đứa nó yêu đương lấy hôn nhân làm tiền đề cho nên Trần gia không hề có ý kiến gì, thậm chí còn rất vui mừng khi Chu gia đón chào con bé San San.
Không khí lúc này đông vui và náo nhiệt vô cùng. Cũng may Chu Thanh Bách đã chuẩn bị sẵn hai cái bàn tròn loại cực lớn, nhờ vậy mới đủ chỗ cho tất cả mọi người.
Ngồi xuống ghế, ông Vương cười vui vẻ: “Tết nhà ta năm nay còn rộn ràng hơn cả năm ngoái.”
Bà Chu cũng cười đáp lời: “Vâng, hy vọng mỗi năm đều được đông đủ như thế này ông anh ạ.”
Ông Chu cao hứng đến độ đứng bật dậy cười nói sang sảng: “Gia hoà vạn sự hưng, nào cả gia đình chúng ta cùng nhau nâng ly, Chúc mừng năm mới!”
Đoàn người lục tục đứng lên hưởng ứng, ai uống được rượu thì cầm ly rượu, còn ai không uống được thì cầm cốc nước ngọt, đồng thanh hô vang một câu “Chúc mừng năm mới!”
Đi theo tiếng hô này bầu không khí vốn đã nhộn nhịp giờ lại càng thêm sôi động.
Người lớn trẻ nhỏ vui vẻ nhập tiệc, các món ăn tối nay đặc biệt phong phú và hấp dẫn. Trên TV đang phát chương trình Xuân Vãn được đầu tư cực kỳ công phu và hoành tráng.
Thức ăn ngon, nhạc hay, gia đình đầm ấm, thuận hoà, chắc khoảnh khắc tuyệt vời nhất trên đời chính là đây, là khi mọi người sum họp đoàn viên bên nhau!
Ăn uống no nê, bọn trẻ gấp gáp buông đũa rủ nhau ra đường đón giao thừa. Đêm 30 mà, ngoài phố chắc chắn có rất nhiều trò hay, đi trễ sợ rằng không chen chân được ấy chứ.
Người lớn ngại chen chúc chật chội cho nên lựa chọn phương án nhẹ nhàng hơn đó là ngồi tại nhà tâm sự với nhau.
Chu Hiểu Mai cười rạng ngời cảm thán: “Năm nay phải nói là quá tuyệt!”
Lâm Thanh Hoà gật gù: “Đúng vậy, các anh các chị ở quê đều phát triển tốt cả.”
Bà Chu hỏi với sang: “À, vợ thằng tư này, dạo gần đây con có gọi điện thoại về quê không? Không biết tình hình Vương Nguyên về đó ở có quen không nữa?”
Lâm Thanh Hoà đáp: “Hôm nay con mới gọi về gặp chị cả xong.”
Trước đây nhìn qua ảnh chụp, anh chị cả đã ưng cái bụng rồi, giờ gặp được người thật bằng xương bằng thịt lại càng hài lòng hơn nữa.
Vương Nguyên rất bình dị, gần gũi, đương nhiên đây là do anh nguyện ý, chứ thử chọc giận anh mà xem, chắc chắn không kẻ nào ngông cuồng, ngạo mạn hơn Vương Nguyên. Mà kể cũng đúng thôi, sinh ra đã ở vạch đích, giờ lại tự thân gây dựng được cả một cơ ngơi hoành tráng, dưới trướng có hơn 500 nhân viên, hơn ai hết Vương Nguyên hoàn toàn có quyền cao ngạo.
Nhưng về nhà gặp cha mẹ vợ tương lai thì phải dẹp hết mấy cái đó đi, mộc mạc, thân thiện mới là chân lý.
Qua điện thoại Lâm Thanh Hoà có thể cảm nhận được chị cả Chu đang vui sướng chừng nào. Có vẻ anh chị đã gật đầu ưng thuận chàng rể quý này rồi.
Nghe xong bà Chu cũng lấy làm mừng: “Thằng bé Vương Nguyên này rất tốt, giao Nhị Ni cho nó mẹ rất yên tâm. Nhưng nói đến cùng đều là nhờ công con bồi dưỡng, dạy bảo cháu nó, bằng không làm sao Nhị Ni có thể tìm được đối tượng tốt như vậy.”
Lâm Thanh Hoà vẫn không thể nào thích ứng được ánh mắt yêu thương, trìu mến mẹ chồng dành cho mình, cô cười cười: “Công ơn gì, con không nghĩ tới những cái đó đâu. Cái này là do bản chất Nhị Ni hiếu học. Con bé chịu học nên con mới vui lòng dạy. Chứ mấy đứa không nghe lời, cứng đầu cứng cổ thì mẹ có ép con cũng không nhận.”
Nhắc tới chuyện này, bà Chu hơi ngượng ngùng nhưng vẫn cố tình nói: “Thật ra mẹ vốn muốn nhờ con bảo ban Cường Tử.”
Chu Hiểu Mai phục mẹ sát đất, cô vội xua tay nói: “Mẹ à, mẹ toàn ăn cơm mới nói chuyện cũ không à, cái gì qua thì cho qua luôn đi.”
Đang là ngày lễ ngày tết, người ta kị nhất cãi cọ mất vui, hơn nữa Lâm Thanh Hoà đã có tuổi cho nên tâm bình khí hoà hơn trước rất nhiều, cô không định căng thẳng đối chọi với mẹ chồng làm gì, vậy nên trực tiếp đánh sang chuyện khác: “Sang năm Nhị Ni kết hôn rồi, nó sắp phải chuyển ra ngoài rồi.”
Vì không có con gái cho nên Lâm Thanh Hòa đã coi Nhị Ni như con gái ruột mà dốc lòng dạy bảo, bồi dưỡng. Giờ tâm trạng của cô không khác nào con gái bảo bối sắp đi lấy chồng, có vui mừng nhưng cũng đầy nhớ nhung và quyến luyến.
Nhìn ra được tâm sự của chị tư, Chu Hiểu Mai cười an ủi: “Căn nhà Vương Nguyên mua ở ngay đây thôi, không xa lắm, đi bộ tầm mười phút là đến rồi.”
Bà Chu cũng nói: “Ở gần cũng có cái tiện, sau này hai đứa chúng nói khỏi cần nấu nướng cho lích kích, cứ sang bên này ăn là được.”
Chu Hiểu Mai gật đầu: “Vâng, có gì mẹ cứ hỏi hai đứa nó đi, nếu đồng ý thì qua đây ăn luôn, thêm người thêm đôi đũa cái chén thôi ấy mà.”
Lúc này Chu Tam Ni đang ngồi xem chương trình Xuân Vãn, Lâm Thanh Hoà đặt vào tay nó hai quả quýt rồi ân cần hỏi: “Dạo này Tam Ni ăn uống được không?”
Chu Tam Ni cười tươi rói: “Dạ, cháu ăn khá tốt thím ạ.”
Lý Ái Quốc vẫn còn đang ngồi ăn với Chu Thanh Bách và Tô Đại Lâm. Đàn ông là vậy, có chén rượu là con cà con kê lắm. Nhưng cả năm mới có mấy ngày tết, các bà vợ cũng mặc kệ cho mấy ông chồng được nhậu nhẹt thoải mái.
Lâm Thanh Hoà dặn dò: “Ăn được là tốt. Táo với quýt này cũng chịu khó ăn nhiều một chút. Nhớ hồi bác cả với thím ba có bầu, thím cũng dặn hai người họ ăn nhiều táo. Giờ cháu xem Khoai Tây với Đông Chí tuấn tú khôi ngô không?”
Bà Chu mơ hồ hỏi: “Ăn cái đó hữu dụng vậy sao?”
“Đương nhiên hữu dụng rồi mẹ.” Chu Hiểu Mai đưa ra lời khẳng định chắc nịch.
Hồi cô mang thai, chị tư cũng kêu ăn nhiều trái cây vào. Khi ấy cả cô lẫn Đại Lâm đều có công tác, kinh tế tương đối ổn định cho nên thừa điều kiện mua thứ ngon tẩm bổ.
Mà phải công nhận đứa nào cô đẻ ra cũng trắng trẻo, mịn màng không có một đốm rôm sẩy.
Chứ nhìn đám cháu trai cháu gái ở quê mà hãi, rôm sảy đầy người, đầu còn mọc cứt trâu nữa chứ. Thậm chí có đứa còn phải cạo trọc lóc rồi bôi thuốc xanh, thuốc đỏ, trông vừa xót vừa sợ.
Cả con dâu lẫn con gái đều nói tốt vậy thì chắc chắn là tốt rồi, bà Chu liền động viên Tam Ni: “Thế thì cố ăn nhiều vào. Hiện giờ cuộc sống đã khấm khá hơn, không còn túng quẫn như trước đây nên đừng tiết kiệm quá, biết chưa?!”
Bà biết rất rõ số tiền hàng tháng vợ thằng tư trả cho vợ chồng Tam Ni là bao nhiêu. Cao lương mỹ vị thì không nói làm gì nhưng mấy quả táo này không đắt, chúng nó thừa sức mua được.
Chu Tam Ni nhoẻn miệng cười: “Có ạ, Ái Quốc mua về nhà rất nhiều nào táo, nào quýt, còn có cả chuối nữa. Tất cả đều để dành cho mình cháu ăn.”
Lâm Thanh Hoà gật đầu vừa lòng.
Bà Chu cười hiền từ: “Ái Quốc biết thương vợ con là tốt rồi.”
Một lúc sau, tiệc tàn, Lý Ái Quốc đỡ Chu Tam Ni về trước. Hai vợ chồng tản bộ từ từ vừa để xuôi cơm vừa ngắm cảnh đường phố đêm 30.
Hai đứa nó đi rồi, Chu Hiểu Mai mới nói: “Tính ra Tam Ni gả không tệ. Ái Quốc hơi lớn tuổi một chút nhưng thật lòng yêu thương Tam Ni.”
Lúc đầu mới biết tin Ái Quốc hơn Tam Ni 10 tuổi, tất cả mọi người đều không hài lòng, nhưng sau quá trình ở gần quan sát, thấy được Lý Ái Quốc yêu chiều Tam Ni như bảo bối mà Tam Ni thì ngày càng vui vẻ lạc quan, tuyệt nhiên không còn cái bộ dáng ủ dột, sầu thảm như hồi ở quê. Chính vì thế cho nên hiện giờ trên dưới Chu gia đều rất hài lòng về Lý Ái Quốc.
Chợt nghĩ tới cái gì, Lâm Thanh Hoà bật thốt lên: “Hình như Chu gia chúng ta toàn chồng già vợ trẻ ấy nhỉ?!”
Thanh Bách lớn hơn cô mấy tuổi, Tô Đại Lâm lớn hơn Chu Hiểu Mai vài tuổi, Vương Nguyên hơn Nhị Ni 6 tuổi, Lý Ái Quốc cách Tam Ni tận 10 tuổi….
Chu Hiểu Mai ôm bụng cười ngặt nghẽo, bà Chu cũng cười rộ lên: “Chồng già vợ trẻ là tiên, chỉ cần không quá mười tuổi là được!”
Ngồi chơi tới hơn 10 giờ, Lâm Thanh Hoà và Chu Thanh Bách đi về tiểu khu, còn Chu Quy Lai thì đưa ông nội Vương về ký túc xá. Tối nay nó sẽ ngủ tại đó đón giao thừa với ông luôn.
Ông Vương cưng chiều ba thằng nhóc chẳng khác nào cháu nội ruột. Mấy đứa Chu Quy Lai đều cảm nhận được tình cảm ông dành cho mình, đồng thời cũng rất quý mến ông cho nên hễ có thời gian rảnh là chúng nó đều lui tới quan tâm, chăm sóc ông nội nuôi.
Ngay cả Chu Khải cũng vậy, xa nhà thì thôi chứ về nghỉ phép là thể nào nó cũng dành ra vài tối tới ngủ cùng ông cho vui.