Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 495: Tay trong tay
Về tới nhà, Lâm Thanh Hoà cùng chồng sửa soạn một chút rồi vào phòng nghỉ ngơi luôn, vì sáng mai còn phải dậy sớm đón khách nữa.
Hôm nay là ngày cuối cùng của năm 83, từ mai sẽ bắt đầu bước sang năm mới, năm 1984. Lâm Thanh Hoà không định tăng tiền lương cho công nhân viên bởi vì so với mặt bằng hiện tại, mức lương cô đề ra tương đối cao. Hơn nữa qua năm 1985, chính phủ sẽ tiến hành cải cách chế độ đãi ngộ cũng như lương thưởng trong cả nước, Lâm Thanh Hoà tính đợi tới lúc đó rồi tăng sau.
Mấy ngày hôm trước Chu Thanh Bách đã tính xong toàn bộ sổ sách 7 cửa hàng, cho nên bây giờ cũng chẳng còn việc gì để làm.
Hai vợ chồng tắt đèn, lên giường nằm, Lâm Thanh Hoà gối đầu lên tay chồng, cùng tâm sự về những gì đã trải qua trong năm vừa rồi và dự định cho năm kế tiếp. Cả hai mặc sức tưởng tượng về tương lai tươi đẹp đang tới gần sau đó bật cười rồi cùng chìm vào giấc mơ ngọt ngào.
Trước khi khép mi, Chu Thanh Bách không quên đặt tay lên chiếc bụng phẳng lỳ của vợ, nhẹ nhàng vuốt ve vài cái. Anh mong sao sang năm mới, chỗ này sẽ có thêm một sinh linh bé bỏng.
Anh cũng tính toán cẩn thận rồi, qua năm nếu gặp được vị trí đẹp anh sẽ tiếp tục mua thêm vài căn tiệm hay tiểu viện nữa, tất cả đều để cho con gái làm của hồi môn. Mà kể cả mai này không cần gả chồng cũng dư dả của ăn của để.
Nửa đêm, trời hạ tuyết, nhiệt độ giảm mạnh, nhưng sáng hôm sau tuyết ngưng, nhường chỗ cho bầu trời trong xanh, thoáng đãng, nghênh đón một năm mới với nhiều hy vọng và niềm vui mới.
Cả nhà vừa ăn sáng xong thì Mã Thành Dân dắt vợ và con trai sang chúc Tết.
Còn thím Mã đã xin nghỉ từ 15 tháng chạp, cùng với chồng đi lên khu vực biên cương thăm gia đình con trai cả.
Người con cả của chú thím Mã đóng quân ở tận vùng biên ải xa xôi, không được nghỉ phép cho nên hai ông bà phải đích thân lặn lội đi thăm con cháu.
Lâm Thanh Hoà cho Mã Tiểu Đản một bao lì xì đỏ kèm lời chúc ăn mau chóng lớn.
Vợ chồng Mã Thành Dân chỉ ngồi chơi một lúc rồi đứng dậy ra về vì còn phải đi tới mấy chỗ chú thím họ hàng nữa.
Bây giờ Mã Thành Dân ngày càng tiến bộ giỏi giang nhưng cũng bởi vì vậy mà vợ anh, Hoàng Tiểu Liễu ngày càng trở nên trầm mặc.
Nguyên nhân dẫn tới cớ sự này chính là những lời nói có gai của mấy bà tám trong tiểu khu. Bọn họ không tiếc lời dè bỉu Hoàng Tiểu Liễu không xứng với Mã Thành Dân, rồi còn nói là nếu năm ấy Mã Thành Dân không phải xuống nông thôn thì còn lâu người như Hoàng Tiểu Liễu mới với tới trai thành phố?!
Tiếng xấu thổi khắp nơi, bà Mã nghe được, trực tiếp tát cho ả lắm mồm một cái bạt tai, còn chạy tới tận cửa nhà chửi cho một chặp.
Hành động tuy có hung hãn nhưng lại rất hữu dụng trong trường hợp này. Những lời xì xào bàn tán không còn công khai nghênh ngang như trước nữa, tuy nhiên một, hai câu vẫn lọt tới tai Hoàng Tiểu Liễu.
Lâm Thanh Hoà cũng nghe được mấy lời xàm xí đó, nhưng cô lại chẳng cảm thấy cái gì mà xứng với không xứng ở đây. Ngày thường chú Mã đi chở hàng thuê, thím Mã làm công tại tiệm sủi cảo, Mã Thành Dân càng khỏi phải nói, lúc nào cũng bận không hết việc, Mã Tiểu Đản lại đi học. Như vậy có nghĩa là mọi công lên việc xuống ở Mã gia đều do một tay Hoàng Tiểu Liễu quán xuyến. Mà cô ấy lo liệu rất gọn gàng, ngăn nắp, không có điều gì đáng chê trách cả.
Chỉ có điều tính tình càng ngày càng trầm lặng, Lâm Thanh Hoà cảm thấy đây chính là dấu hiệu của bệnh trầm cảm, có lẽ qua tết phải lựa thời gian nói chuyện với Thành Dân để cậu ấy động viên tinh thần cho vợ mới được.
Vợ chồng Mã Thành Dân vừa về được một lúc thì một tốp công nhân ùa tới. Nhà đông người, bọn nhỏ ngại cho nên đã chạy ra ngoài chơi hết, chỉ còn chừa lại Chu Thanh Bách và Lâm Thanh Hoà ở nhà tiếp khách.
Sáng tiếp đãi một tốp, chiều đón tiếp thêm một tốp nữa mới coi như xong hết toàn bộ công nhân viên dưới trướng Lâm Thanh Hoà.
Hôm nay nhà cô không sang bên ông bà Chu mà nổi lửa nấu lẩu dê tại tiệm sủi cảo. Cô đặc biệt sai Chu Quy Lai đi đón ông Vương sang ăn chung cho vui. Ngày thường thì không sao chứ ngày tư ngày tết không thể để ông ăn uống một mình được.
Ăn xong, Lâm Thanh Hoà và Chu Thanh Bách sóng đôi đi xem phim điện ảnh. Cũng may cô đã cẩn thận mua vé từ trước rồi đấy, chứ nhìn cái cảnh biển người chật như nêm thế này, có khi chen bẹp ruột cũng chả mua nổi tấm vé ấy chứ.
Tiệm đồ uống phục vụ xuyên Tết, cả Thành Dương, Thành Nguyệt và Chu Tứ Ni đều được tăng lương gấp đôi. Bởi vì trời lạnh, lượng tiêu thụ kem và nước ngọt giảm mạnh nhưng cô đã nhanh tay cung cấp thêm món mới phù hợp thời tiết hơn đó là bắp rang, hạt dưa, đậu phộng này nọ. Vừa nhâm nhi cái này vừa xem phim thì còn gì tuyệt vời hơn, lại không sợ bị cảm lạnh, viêm họng, vậy nên hàng bán đắt như tôm tươi.
Tầm hơn 9 giờ, vợ chồng Lâm Thanh Hoà ra tới, cô tạt ngang tiệm xem thử một chút.
Giờ này cửa tiệm cũng đang chuẩn bị đóng cửa nghỉ bán.
Thường ngày Tứ Ni sẽ được Cương Tử đón về, còn Thành Dương và Thành Nguyệt đi cùng nhau cho nên thời gian xuống ca hơi trễ một chút cũng không sợ nguy hiểm.
Lâm Thanh Hoà dặn dò đôi câu rồi cùng Chu Thanh Bách đi bộ về nhà.
Hai vợ chồng vừa tản bộ vừa thảnh thơi ngắm nghía phố phường. Bất chợt, Lâm Thanh Hoà lên tiếng: “Khu này bây giờ mọc lên nhiều cửa hàng phết anh nhỉ?!”
Trước đây cả dãy phố này chỉ có duy nhất tiệm đồ uống nhà cô, thế mà mới có một năm, cửa hàng cửa hiệu đã ùn ùn mọc lên, xem ra buôn bán cũng tấp nập ra trò.
Chu Thanh Bách gật gù rồi hỏi: “Qua năm nhìn xem có mặt tiền cửa hiệu nào đẹp không, chúng ta mua thêm nhé?”
Lâm Thanh Hoà đồng ý ngay: “Chuyện đó là đương nhiên.”
Hiện tại bán đồ uống rất có lời, đặc biệt là vào những tháng mùa hè, lợi nhuận tăng vọt lên con số khủng khiếp.
Chu Thanh Bách bất ngờ nói: “Mở cửa hàng bán thuốc lá.”
Anh đã khảo sát mấy tiệm thuốc lá ven đường rồi, kinh doanh rất đắt khách cho nên mới nảy ra ý tưởng này.
Việc này nằm ngoài dự kiến của Lâm Thanh Hoà, cô khựng lại rồi ngây ngẩn hỏi: “Sao anh lại muốn bán thuốc lá.”
Chu Thanh Bách điềm nhiên nói: “Khai thác thêm loại mặt hàng khác xem thế nào.”
Tuy rằng anh không hút nhưng anh biết có rất nhiều đàn ông nghiện thuốc lá, chắc chắn cửa hàng mở ra sẽ đông khách, không lo ế ẩm.
Lâm Thanh Hoà cười rạng rỡ, mặc dù Thanh Bách nhà cô không có kiến thức kinh tế học nhưng anh đã bắt đầu nghĩ tới việc tăng thu nhập cho gia đình, không còn thụ động như hồi xưa nữa, đây là một tín hiệu rất đáng mừng. Vì vậy, Lâm Thanh Hoà gật đầu không chút do dự: “Vâng, tất cả nghe hết theo đương gia.”
Khoé miệng Chu Thanh Bách nhếch lên đầy tự hào, anh quay sang nhìn thẳng vào mắt vợ tự tin lên tiếng: “Việc này cứ giao cho anh là được, em không cần nhọc lòng.
Cầu còn không được ấy chứ, Lâm Thanh Hoà hớn hở ra mặt: “Dạ.”
Chu Thanh Bách bình tĩnh đánh mắt nhìn bốn xung quanh, lúc này trời đã về khuya, trên đường người qua lại thưa thớt vì thế anh liền bắt lấy bàn tay cô vợ nhỏ. Lâm Thanh Hoà kinh ngạc trợn trừng mắt.
Hiện tại đã là năm 84, tư tưởng người dân đã thoáng hơn trước, rất nhiều cặp đôi hẹn hò đi chơi nhưng về cơ bản vẫn giữ đúng lễ nghĩa, tuyệt nhiên có rất ít cặp dám công khai dắt tay nhau trên phố.
Thế mà hôm nay ông tướng này lại chơi lớn dắt tay cô cơ à?!
Chu Thanh Bách mỉm cười, bình tĩnh nói: “Không sao đâu, anh nhìn rồi, không có ai.”
Lâm Thanh Hoà nhoẻn miệng cười rồi xoè bàn tay đan vào tay anh, mười ngón tay cứ thế cài chặt vào nhau suốt quãng đường từ rạp chiếu phim về tới tiểu khu.
Cuộc vui sẽ hoàn hảo hơn nếu như ngay lúc này không đụng mặt Trương Mỹ Hà.
Lại nói tới Trương Mỹ Hà, hiện tại cô ta là đại địch của cả vùng này, người gặp người tránh, chó gặp chó chê. Cô ta giao dịch thân xác với không biết bao nhiêu gã đàn ông và cũng đã phải hứng chịu không biết bao nhiêu cuộc đánh ghen tàn bạo của các bà vợ đanh đá.
Nhưng dường như cô ta đã luyện lên một tầm cao mới, có thể bất chấp mọi thứ, kể cả thanh danh cũng chẳng cần.
Mắt thấy hai vợ chồng Chu Thanh Bách tay trong tay vui vẻ hạnh phúc, Trương Mỹ Hà khó chịu vô cùng. Hừ, trong cái tiểu khu này, đàn ông ngủ với cô không ít nhưng không có lấy một người muốn cưới cô làm vợ.
Thế mà tại sao một người đàn bà cuồng vọng tự đại, đanh đá chua ngoa như Lâm Thanh Hoà lại được Chu Thanh Bách yêu chiều, sủng ái như báu vật?!
Lâm Thanh Hoà có gì đặc biệt hơn người? Có tí chút bằng cấp và nhan sắc thì đã sao? Nói đến cùng cũng vẫn chỉ là con mụ nhà quê không hơn không kém, làm sao sánh được với gái thành phố như cô cơ chứ?!