Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 496: Vợ chồng hờ
Vợ chồng Lâm Thanh Hoà ngó lơ cô ả, chẳng nói chẳng rằng dắt tay nhau đi thẳng về nhà mình.
Lại nói tới Trương Mỹ Hà, tính ra điều kiện gia đình cũng không tới nỗi nào, chẳng hiểu vì sao lại phải một hai đẩy bản thân mình vào con đường ấy?!
Mấy chuyện yêu đương vụng trộm trước đây coi như đã được giấu xuống, thuận lợi gả cho một người đàn ông goá vợ, tự nhiên không cần sinh nở mà có sẵn hai đứa con, một trai một gái. Vậy mà cô ta vẫn không chịu an phận, hồng hạnh vượt tường bị anh chồng đuổi thẳng cổ về nhà mẹ đẻ, và kể từ đó trở đi cô ả bất chấp tất cả, làm ra cái loại chuyện dơ bẩn, chuyên đi phá hoại gia trang nhà người khác.
Điều này khó giải thích lắm, chắc chỉ có thể nói “một loại gạo dưỡng trăm loại người” (1), vậy thôi!
Ngày hôm sau, mùng 2 Tết, Trương Mỹ Hà lại lượn về tiểu khu một lần nữa.
Cô ta ngồi đợi từ sáng sớm cho tới tận giữa trưa mới thấy cô em gái, Trương Mỹ Liên đủng đỉnh đi về.
Dạo gần đây, thần sắc của Trương Mỹ Liên khác hẳn. Mỗi tháng đút túi hơn hai trăm đồng tiền hoa hồng, thu nhập cao hơn mấy lần công việc trước đây, bảo sao cô ta không tự tin, kiêu ngạo cho được?!
Mình thì sốt ruột muốn chết mà con em thì cứ thủng thẳng như không, Trương Mỹ Hà tức giận mắng: “Sao bây giờ mày mới về hả? Mày có biết tao ngồi đây đợi mày bao lâu rồi không?”
Trương Mỹ Liên liếc xéo một cái rồi lạnh nhạt hỏi: “Chị chờ tôi làm cái gì?”
Trương Mỹ Hà hừ lạnh: “Tết nhất mày không ở nhà mà còn lang thang đi đâu đấy? Mày ở bên ngoài làm cái gì?”
Trương Mỹ Liên nhướng mày không trả lời nhưng Trương Mỹ Hà biết tỏng, nhìn cái thần sắc này là biết nó đi cặp kè với trai rồi.
Trương Mỹ Hà nguýt dài: “Bảo sao lại có cái bộ dáng này, hoá ra là vậy?!”
Trương Mỹ Liên nhíu mày: “Có chuyện gì nói thẳng đi.”
Trương Mỹ Hà lập tức quay lại chuyện chính, lần này cô về nhà mới hay tin con em gái mở tiệm bán quần áo cho nên tính tới đó làm cùng luôn.
Thật ra hành nghề bao năm, Trương Mỹ Hà cũng tích cóp được chút đỉnh. Từng đấy tiền làm một mình hơi khó nhưng nếu tìm được nơi hùn hạp góp vốn thì dư sức qua cầu.
Trương Mỹ Liên còn lâu mới đáp ứng, thanh danh chị ta thối hoắc một vùng, rước tới tiệm quá bằng đuổi khách à?! Cuộc sống của cô chỉ trông vào mỗi tiệm quần áo này thôi đấy, vì vậy có chết cũng phải cự tuyệt: “Không hợp tác được, tôi đã cộng tác với người ta rồi, làm ăn đang êm đang đẹp, làm gì có ai khi không lại đồng ý chia nhỏ lợi nhuận với người thứ ba?”
Trương Mỹ Hà lạnh mắt: “Mày đang từ chối tao?”
Trương Mỹ Liên nhún vai: “Vấn đề không nằm ở chỗ đồng ý hay từ chối, tôi không thể tự mình quyết định được. Với lại chị xem lại bản thân mình đi, với cái “dĩ dãng dơ dáy dễ dì dấu diếm” ấy thì còn lâu mới có người chịu hợp tác cùng.”
Chuyện rõ mười mươi thế này còn gì để cãi nhưng Trương Mỹ Hà vẫn cố đấm ăn xôi: “Người ta không sinh sống trong khu vực này làm sao mà biết được.”
Trương Mỹ Liên lạnh lùng đáp: “Cộng sự của tôi biết chị.”
Trương Mỹ Hà chưa chịu thua vẫn cố hỏi tới cùng. Không hỏi thì thôi, hỏi ra mới biết con em mình đi hùn hạp làm ăn với Hứa Thắng Mỹ, cháu ngoại Chu gia, Trương Mỹ Hà nhíu mày khó hiểu: “Sao người ta lại đồng ý hợp tác với mày?”
Trương Mỹ Liên bĩu môi: “Tôi là tôi, chị là chị, hai ta không giống nhau.”
Ở nhà quá phiền phức, Trương Mỹ Liên chỉ ăn xong bữa cơm là đứng dậy xách túi đi ngay. Dạo gần đây Trương Mỹ Liên đã chuyển tới ở hẳn với bạn trai mới và người đó không ai khác chính là Hứa Thắng Cường!
Thấy em yêu về, Hứa Thắng Cường vội vã đứng dậy kéo người ôm ghì vào ngực: “Mỹ Liên, anh cứ tưởng hôm nay em sẽ ở bên nhà ngoại không thèm về nữa chứ.”
Trương Mỹ Liên nhoẻn miệng cười ngọt ngào: “Tất nhiên em phải ăn tết cùng anh rồi, đâu thể bỏ anh yêu một mình được, đúng không?”
Lời ngon tiếng ngọt như rót mật vào tai, Hứa Thắng Cường cảm thấy sung sướng bay bổng trên chín tầng mây. Ngàn vạn lần nó không ngờ có một ngày mình lại cưa đổ được một cô em Bắc Kinh xinh đẹp, kiêu kì.
Lát sau, Trương Mỹ Liên hỏi thêm: “À, có sợ chị gái anh sẽ tới bất chợt không?”
Hứa Thắng Cường xua tay chẳng thèm để ý: “Ôi chị ấy thích tới thì tới, hai ta yêu đương đàng hoàng, sợ gì người khác biết.”
Trương Mỹ Liên giả bộ đau khổ: “Có chuyện này anh không biết, trước đây em bị đám đàn ông lừa gạt dẫn tới thanh danh bị bôi nhọ. Ở tiêu khu chỗ cậu mợ anh, người ta đàm tiếu em dữ lắm, chị gái anh cũng biết việc này, hơn nữa em lớn hơn anh mấy tuổi, bây giờ chị ấy gả vào gia đình giàu sang quyền quý, làm sao chấp nhận một cô em dâu như em?”
Hứa Thắng Cường vội an ủi: “Chị ấy gả chồng Bắc Kinh không lẽ không cho anh lấy vợ Bắc Kinh sao? Với lại trước đây em bị người ta gạt chứ có phải cố ý đâu, em không có lỗi, quá khứ đã qua, anh không thèm để ý, em đừng cả nghĩ.”
Trương Mỹ Liên xúc động nhìn thẳng vào mắt người tình: “Cường Tử, em tin anh, mặc kệ hộ khẩu của anh ở nông thôn thì em cũng nguyện ý đi cùng anh tới hết cuộc đời. Nhưng anh phải cố gắng phấn đấu, cho em một cuộc sống thật tốt đẹp đấy, biết không?”
Hứa Thắng Cường gật đầu tỏ ý quyết tâm: “Nghỉ Tết xong anh sẽ đi bày sạp ngay, chắc chắn anh không để em phải chịu đựng đói khổ đâu, yên tâm!”
Trương Mỹ Liên nhíu mày không quá hài lòng: “Cái đó đâu thể tính là kế sinh nhai lâu dài được.”
Làm mấy cái vớ vẩn đó thì lấy gì có tương lai, lại còn bị người ta chỉ trỏ nữa chứ, thật là mất mặt!
Hứa Thắng Cường quả quyết: “Không phải đâu em, làm cái đó kiếm được rất nhiều tiền, một tháng anh có thể kiếm về hơn trăm đồng đấy.”
Thu nhập hơn hẳn hồi làm công nhân tại xưởng Triệu gia, Hứa Thắng Cường vui sướng cực kỳ, biết thế này nó đã đi bày sạp vỉa hè từ lâu rồi. Vừa có tiền bạc rủng rỉnh, vừa không phải nhìn sắc mặt người khác, tự do thoải mái, tốt biết bao!
Đặc biệt là giờ đây nó còn ôm được người đẹp về nhà, cuộc sống này không còn gì mãn nguyện hơn nữa.
Hiện giờ, Hứa Thắng Cường và Trương Mỹ Liên sống cùng nhau chẳng khác gì vợ chồng, chỉ còn thiếu mỗi tờ giấy đăng ký kết hôn nữa thôi.
Đợi một thời gian nữa, nó sẽ cưới nàng vào cửa, dắt cô vợ Bắc Kinh xinh đẹp thế này về quê chắc chắn cả làng sẽ phải lé mắt cho xem. Sau này sẽ không còn ai dám khinh thường Hứa Thắng Cường nó nữa!
Trương Mỹ Liên không nói thêm gì, tuy hơi mất thể diện chút nhưng 100 đồng không phải con số nhỏ, thôi kệ vậy, có tiền là được.
Ngẫm nghĩ thế nào, cô lại phụng phịu hờn dỗi: “Tiền kiếm về cũng chẳng đưa cho người ta quản.”
“Tiền của anh, anh tự quản.” Hứa Thắng Cường buột miệng rồi quay sang phát hiện người yêu xị mặt không vui, nó vội chữa cháy: “Chờ em gả cho anh, anh sẽ đưa toàn bộ tiền bạc cho em quản hết, một đồng cũng không giữ lại.”
Có thể nói ra được lời này, xem ra Hứa Thắng Cường cũng không phải hạng ngu đần cho lắm!
Mà lúc này Hứa Thắng Mỹ vẫn không hề hay biết cộng sự và em trai mình đã âm thầm xác lập quan hệ vợ chồng hờ, cô còn đang tính năm nay có thời gian sẽ về quê một chuyến, nhìn giúp thằng em xem có đối tượng nào được được không.
Trước đây Hứa Thắng Mỹ hay sang phòng trọ của Hứa Thắng Cường lắm, nhưng tết nhất bận rộn, Triệu gia lắm họ hàng thân thích, cho nên không cách nào phân thân ra mà đi được.
Mấy tháng trở lại đây, Hứa Thắng Mỹ kinh doanh riêng, tự kiếm được tiền cho nên nói năng cũng tự tin hơn chút, nhưng cô không hề hống hách ngạo mạn mà vẫn giữ thái độ khiêm tốn, nhu thuận. Ít nhất trước mặt người nhà Triệu gia là như vậy.
Nhưng khổ một nỗi, mặc kệ Hứa Thắng Mỹ cố gắng tươi cười, niềm nở tới đâu thì nhà họ Triệu vẫn không để cô vào mắt. Đặc biệt là hai người chị dâu, Hứa Thắng Mỹ càng nhiệt tình thì họ lại càng khinh khỉnh, coi thường. Thì cũng phải thôi, cả hai người họ đều là gái Bắc Kinh, có gia đình ngoại chống lưng chứ đâu phải loại nông thôn quê mùa, không có căn cơ như cô.
Hứa Thắng Mỹ không dám thể hiện thái độ, chỉ đành nuốt giận vào trong, hậm hực quay về phòng mách chồng.
Ai ngờ Triệu Quân lại bồi tiếp cho cô một gáo nước lạnh: “Vậy cô còn muốn thế nào nữa? Người ta đường đường là gái thành phố, xuất thân giàu có, không lẽ phải mềm mỏng lấy lòng một kẻ quê mùa nghèo xơ nghèo xác như cô?!”
Hứa Thắng Mỹ cắn chặt răng, không nghèo thì tôi phải lấy anh chắc? Người ta khinh thường tôi không phải vì anh quá bất tài vô dụng à?!
Nhưng có nói cái này ra chỉ tổ cãi nhau ầm ĩ lên thôi, Hứa Thắng Mỹ ổn định cơn giận rồi nhẹ giọng rủ rê: “Ngày mai em định về nhà ông bà ngoại với cậu út chúc Tết, anh đi cùng em nhé.”
Đáng lẽ Hứa Thắng Mỹ không muốn đi đâu, nhưng để có chỗ đứng tại Triệu gia, cô bắt buộc phải giữ mối quan hệ mật thiết với Chu gia.
Dù gì cũng phải có nhà ngoại chống lưng chứ nếu không cuộc sống ở nhà chồng sẽ ngày một ngột ngạt hơn.
Đúng là hiện giờ cô đã kiếm ra tiền nhưng chút bạc lẻ đó đã là gì, so với gia tài nhà họ Triệu thì chẳng bằng một cọng lông ấy chứ!
Vừa nghe vợ rủ về nhà ngoại, Triệu Quân nhăn đùm mặt: “Cô thích thì tự đi đi, ông đây chẳng tội gì phải đến đó để chịu ấm ức.”
===
Chú thích:
(1) Một loại gạo dưỡng trăm loại người: là câu nói mang hàm ý chỉ trong cùng một xã hội nhưng mỗi người có suy nghĩ, hành động và tư duy khác nhau.