Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 497 - Chương 497: Vợ À, Em Vất Vả Rồi!

Chương 497: Vợ à, em vất vả rồi! Chương 497: Vợ à, em vất vả rồi!

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 497: Vợ à, em vất vả rồi!

Năm ngoái mò sang bên đó, nhà họ Chu có ai cho hắn sắc mặt tốt đâu? Đặc biệt là cái ông cậu út kia, lạnh lùng như quỷ, tới bữa cơm cũng không mời được một câu. Nghĩ sao, hắn đường đường là công tử Triệu gia đâu có rảnh mà phải sang đó chầu chực xin ăn. Gớm, mở được có mấy cái cửa hàng rách, có gì hơn người mà sĩ diện?

Triệu gia hiện giờ đã thu mua toàn bộ nhà máy về tay, thu nhập một năm lên tới tận tám vạn.

Tám vạn đấy, một con số trên trời đúng không? Có mười cái Chu gia xách dép đuổi theo cũng chẳng kịp!

Hèn kém, nông cạn! Dựa vào cái gì mà Triệu Quân hắn phải sang đó chìa mặt ra cho người ta ghẻ lạnh?!

Chẳng cần nói ra, Hứa Thắng Mỹ cũng hiểu được ý chồng, cô nhẹ giọng dụ dỗ: “Anh đừng xem thường mấy cửa hàng nhà cậu mợ, doanh thu khá lắm đấy, không chừng ngang ngửa nhà máy của nhà mình ấy chứ.”

Hồi còn làm ở tiệm quần áo nữ, mặc dù không biết rõ con số lợi nhuận là bao nhiêu nhưng Hứa Thắng Mỹ biết mợ út tuyển được mấy vị trí cửa hàng rất đẹp cho nên khách khứa ngày nào cũng ra vào nườm nượp, doanh thu chỉ có tăng chứ không giảm.

Triệu Quân cáu giận: “Cô đừng nói mấy lời vô nghĩa với tôi, tóm lại là tôi không đi, cô muốn thì đi kêu thằng em trai cô ấy.”

Hứa Thắng Mỹ mím môi rồi đề xuất: “Vậy anh đi gọi cậu ấy qua nhà mình ăn cơm đi. Tết nhất dù sao cũng phải để cậu ấy sang đây ăn một bữa chứ.”

Nhắc đến cái này Hứa Thắng Mỹ lại uất nghẹn. Đáng lẽ cô muốn kêu Thắng Cường sang đây từ hôm 30 cơ. Ừ thì Thắng Cường không giỏi tranh đua như người ta nhưng bây giờ nó cũng chịu ra ngoài làm ăn, tự kiếm được tiền, như vậy cũng xem như có tiến bộ rồi. Hơn nữa Thắng Cường là em trai ruột của cô, chẳng lẽ cơm tất niên không mời nó tới ăn được hay sao?

Thế nhưng đời nào mẹ chồng với mấy bà chị dâu đồng ý, họ bảo cơm tất niên chỉ có người Triệu gia mới được tham dự, cô chỉ được phép xách cơm qua cho Thắng Cường chứ nhất định không được dẫn nó về đây ngồi chung bàn.

Hứa Thắng Mỹ tuy ức những vẫn phải phục tùng, không dám trái lệnh.

Triệu Quân lườm lườm: “Cô thích thì tự đi mà kêu.”

Hứa Thắng Mỹ mím chặt môi: “Nếu em có thể tự kêu thì cần gì phải nhờ anh.”

Đúng thế, nếu Triệu Quân là người mời Thắng Cường thì cho dù Triệu gia có bất mãn tới đâu cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Còn nếu Hứa Thắng Mỹ tự mình dắt em trai tới, có khi mẹ chồng đuổi thẳng cổ ấy chứ. Lúc ấy bao nhiêu mặt mũi với thể diện đều mất sạch. Nó có ngu đâu mà không lường trước được trường hợp này!

Vợ đưa ra 2 việc, không lẽ từ chối cả hai thì e rằng không hay cho lắm, mà chắc chắn Triệu Quân không đi chúc tết Chu gia, cho nên đành chọn phương án tới phòng trọ gọi Hứa Thắng Cường.

Nhưng thật không ngờ, sang tới nơi mới phát hiện cậu em vợ dẫn gái về phòng.

Lúc nhìn thấy Trương Mỹ Liên, Triệu Quân như bừng tỉnh, gật gù cười nham nhở: “Thằng nhóc khá đấy!”

Hứa Thắng Cường lúng túng gãi đầu: “Anh rể, chuyện này anh tạm thời đừng nói cho chị em biết vội nha.”

Triệu Quân nhếch mép: “Biết rồi, sửa soạn nhanh lên, về nhà ăn cơm.”

Hứa Thắng Cường xoay người dặn dò Trương Mỹ Liên: “Em ở nhà chờ anh nha, lát anh sẽ xách đồ ngon về cho em.”

“Dạ vâng, anh cứ đi đi, em sẽ ở nhà chờ anh.” Trương Mỹ Liên cất giọng êm ái đồng thời kín đáo đánh mắt về phía Triệu Quân. Đúng lúc Triệu Quân cũng đang nhìn về phía này, Trương Mỹ Liên xấu hổ vội vã quay đầu qua hướng khác.

Triệu Quân nhướng mày cười rồi nói với Hứa Thắng Cường: “Đây không phải bạn của chị gái cậu sao? Bản lĩnh lớn đấy nhỉ, kéo được người ta vào phòng rồi cơ à?!”

Hứa Thắng Cường cười đắc ý: “Vâng, được nửa tháng rồi.”

Chỉ cần nửa tháng, nó đã thành công dụ dỗ được Trương Mỹ Liên. Đương nhiên ban ngày quá lộ liễu, không thể công khai qua lại, phải chờ tới đêm tối mù mịt, cô gái xinh đẹp mới lặng lẽ chui vào vòng tay nó.

Trong khi Hứa Thắng Cường đang vô cùng tự mãn thì Triệu Quân lại âm thầm ghen tị. Mới có nửa tháng mà đã câu được người đẹp rồi cơ à, sướng thật!

Vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy mà hai anh em đã về tới Triệu gia.

Đúng như Hứa Thắng Mỹ dự đoán, ông bà Triệu cùng toàn thể gia đình đều không mấy hài lòng nhưng chẳng ai lên tiếng nói bất cứ câu gì.

Bữa ăn diễn ra trong không khí nặng nề và miễn cưỡng nhưng Hứa Thắng Mỹ mặc kệ. Chung quy lại nó đã thành công đạt mục đích, vậy là được rồi.

Cơm nước xong, Hứa Thắng Cường ra về, còn không quên xách theo một phần cơm cho bạn gái.

Mở cái cặp lồng đầy ắp thức ăn ngon, Trương Mỹ Liên hài lòng vô cùng, trong bụng tấm tắc khen đúng là nhà giàu có khác, đến ăn cũng phải hơn người bình thường mới chịu!

Sáng hôm sau, Trương Mỹ Liên rời đi trước khi Hứa Thắng Mỹ tới phòng trọ cho nên không bị phát hiện.

Hứa Thắng Cường vác bộ mặt như đâm lê, miễn cưỡng đi theo chị gái sang Chu gia chúc tết.

Mấy ngày nay Lâm Thanh Hoà và Chu Thanh Bách đều ở nhà đợi tiếp khách khứa, không đi đâu cả thành thử lúc chị em Hứa Thắng Mỹ tới, mọi người đều đang ngồi chơi xem TV.

Đối với hai đứa cháu này, Lâm Thanh Hoà chẳng có gì để nói nhưng vẫn lịch sự tiếp đãi như khách bình thường.

Sau khi nghe Hứa Thắng Mỹ trình bày sự việc Hứa Thắng Cường đã nghỉ việc ở nhà máy Triệu gia, Chu Thanh Bách liền nói: “Quay về quê cũng tốt, về đó chăm chỉ cày cấy sẽ không lo chết đói.”

Hứa Thắng Cường ghét nhất mấy lời kiểu này cho nên nó lập tức sửng cồ lên: “Cái gì mà về quê tốt? Hiện tại cháu tự mình bày sạp vỉa hè, kiếm được rất nhiều tiền đấy.”

“Thắng Cường, sau lại nói chuyện với cậu như thế!” Hứa Thắng Mỹ nghiêm giọng nạt thằng em rồi quay sang mỉm cười nói với cậu út: “Cường Tử bây giờ tự ra làm buôn bán cậu ạ, cháu lấy quần áo từ xưởng của anh Vương Nguyên cho nó đem đi bày sạp vỉa hè. Thu nhập cũng khả quan lắm.”

Việc Hứa Thắng Mỹ nhập hàng từ xưởng Vương Nguyên, Chu Thanh Bách đã nghe nói qua nên anh chỉ dặn dò Cường Tử: “Nếu đã lựa chọn ra bày quán thì phải cố gắng lên. Làm buôn bán quan trọng nhất là hoà khí, đừng đặt nặng vấn đề kiếm nhiều kiếm ít mà phải chú tâm học cách thức làm việc và đạo lý làm người.”

Mặc dù rất thất vọng về thằng cháu ngoại này nhưng trong thâm tâm Chu Thanh Bách vẫn mong nó sẽ tiến bộ nên người vì vậy mới nói vài lời răn dạy.

Từ đầu tới cuối, Lâm Thanh Hoà chỉ ngồi yên, không tham gia câu nào. Còn muốn cô phải nói gì nữa?Không đuổi thẳng cổ là đã nể mặt Thanh Bách lắm rồi đấy!

Hứa Thắng Mỹ tươi cười đồng ý còn Hứa Thắng Cường thì ậm ờ nói sẽ nhớ kỹ lời cậu dạy.

Không ai có ý giữ hai đứa nó ở lại ăn cơm cho nên Hứa Thắng Mỹ cười giả lả vài câu rồi kéo em trai sang nhà ông bà ngoại.

Vừa xuống khỏi cầu thang, Hứa Thắng Cường đã bất mãn gắt gỏng: “Tôi đã nói không đi rồi, chị còn cứ bắt tôi phải đi. Đấy thấy chưa, muốn dạy dỗ gì thì cũng phải chừa tết nhất ra chứ, đúng là mất cả vui!”

Đạo lý làm người với chả làm việc, hừ, không cho nó công tác thì lấy quyền gì dạy bảo? Nó đếch cần!

Nó bỏ tiền ra nhập hàng, thích bán buôn thế nào là việc của nó, ai mua thì mua, không mua thì thôi, làm sao phải nịnh nọt chiều khách? Với lại sạp nó bán toàn hàng đẹp, cứ thoải mái mà nâng giá người ta cũng tranh nhau vỡ đầu kia kìa. Đã không biết gì còn thích lên giọng dạy đời, đúng là vớ vẩn!

Hứa Thắng Mỹ nhàn nhạt nói: “Khi nào em có nhiều tiền, lời em nói sẽ là đạo lý, còn bây giờ phải chấp nhận nghe người khác giáo huấn thôi.”

Hai chị em rảo bước hướng sang bên nhà ông bà Chu.

Trên lầu, Lâm Thanh Hoà tiếp tục xem TV. Cô hiểu, trong chuyện này mình và chồng có suy nghĩ khác nhau nên không can thiệp nhiều lời. Cô là người từ nơi khác tới cho nên có thể thoải mái trong các mối quan hệ, ai tốt với mình thì mình tốt lại, còn ai không tốt thì khỏi chơi, chính ông bà Lâm cũng bị cô gạt sang một bên không chút do dự vì trên cơ bản cô không có cái gọi là “tình thân” với những người đó.

Nhưng Chu Thanh Bách thì không thể tuyệt tình như vậy. Dù gì chúng nó cũng là con của chị gái ruột, với cương vị trưởng bối đương nhiên anh cũng muốn nhiều lời, răn dạy đôi câu.

Chỉ tiếc rằng, nhìn bộ dạng của hai đứa kia không những không cảm kích mà còn bất mãn ấy chứ.

Nghĩ tới đây, Lâm Thanh Hoà lườm ông xã một cái: “Đồ đàn ông ngốc, nếu không có người vợ nhẫn tâm tuyệt tình này che chở thì không biết anh sẽ thành cái dạng gì nữa!”

Chu Thanh Bách nhẹ nhàng nắm lấy tay cô vợ nhỏ rồi siết chặt. Anh không mở miệng nói chuyện nhưng trong sóng mắt đong đầy tình cảm yêu thương và lòng biết ơn vô bờ bến.

Cho tới nay anh vẫn nhớ như in lời phán như sấm truyền của ông thầy bói “bệnh tật bám riết, con cái có ba đứa thì hỏng cả ba…”

Sau ngày đó, anh đã nghiêm túc suy ngẫm lại và nhận ra rằng nếu không phải cô “xuyên tới” thì có lẽ số phận anh sẽ đi theo chiều hướng đó thật, vết thương trên chiến trường nếu không được chăm sóc kỹ lưỡng ắt sẽ lưu lại di chứng khôn lường.

Cũng may lúc anh xuất ngũ cô đã tới rồi, không những không cho anh động tay động chân làm bất cứ việc gì mà còn phục vụ chu đáo ngày ba bữa cơm ngon canh ngọt.

Hình như khi ấy tình yêu còn chưa nảy mầm đâu…nghĩ tới đây, Chu Thanh Bách bất tri bất giác nở nụ cười ngọt ngào.

Đúng là cô vợ nhỏ nhà anh có nhiều lúc rất hung dữ, bá đạo cường thế nhưng riêng về khoản chiều chồng chăm con thì cô đứng số 2 không ai dám nhận số 1.

Chu Thanh Bách hít vào một hơi thoả mãn rồi âu yếm nói: “Vợ à, em vất vả rồi!”

Lâm Thanh Hoà trừng mắt một cái rồi cười khanh khách: “Xem TV đi, đừng có mà câu dẫn em!”

Bình Luận (0)
Comment