Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 498: Tủi thân
Chiều tà, Lâm Thanh Hoà sang rủ Hiểu Mai đi tắm chung.
Mang đầy một bụng tức anh ách sáng giờ, vừa nhìn thấy chị dâu một cái là Chu Hiểu Mai mách ngay: “Chị tư, chị có biết không, thằng nhãi Hứa Thắng Cường tự mình đi ra ngoài mở sạp rồi đấy.”
Lâm Thanh Hoà nào có để ý mấy chuyện này, cô đáp qua loa: “Ừ, nó thích làm gì thì làm, kệ nó.”
Tính tình của Hứa Thắng Cường như vậy có muốn uốn cũng chẳng được, mà kể cả có được thì cũng chỉ một chốc một lát thôi. Người xưa đã dạy rồi, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà lại!
Tuy nhiên cái khiến Chu Hiểu Mai bất mãn ở đây chính là thái độ bất kính của Hứa Thắng Cường đối với Tô Đại Lâm. Hôm nay cô để ý, hai lần Tô Đại Lâm lên tiếng, Hứa Thắng Cường đều không kiên nhẫn nghe hết câu mà trực tiếp cắt ngang.
Chu Hiểu Mai tức giận mắng: “Ranh con, mới kiếm được tí tiền đã huyênh hoang tỏ vẻ, một tháng có 100 đồng mà tưởng là giỏi lắm à?!”
Nhà cô chưa ăn một hạt gạo nào của Hứa gia đâu đấy, dựa vào cái gì chúng nó dám lên mặt khinh khi? Vả lại hiện giờ tiệm bánh bao của vợ chồng cô còn kiếm được nhiều hơn ấy chứ, tháng nào cũng thu về trung bình 500 đồng, hừ, 100 đồng là cái đinh gì mà tinh vi tinh tướng!
Lâm Thanh Hoà không cần hỏi kỹ cũng thừa sức đoán ra. Hai cái đứa đấy không dám kiêu ngạo ở nhà cô thôi chứ sang bên này thể nào cũng khoe khoang, hống hách cho xem.
Thôi, không nói đề tài này nữa, Lâm Thanh Hoà vỗ vai cô em chồng an ủi: “Tập trung kiếm tiền đi, cố gắng năm nay mua được căn nhà.”
Bằng mọi giá năm nay phải mua vào, vì qua năm chính phủ sẽ tiến hành cải cách vấn đề lương thưởng, mức lương tối thiểu của công nhân viên được nâng lên sẽ dẫn tới sự tăng trưởng mạnh mẽ của giá cả thị trường, đến mớ rau còn tăng nói chi giá nhà.
Chu Hiểu Mai lắc đầu: “Em với Đại Lâm đã chuẩn bị rồi, nhưng tới giờ vẫn còn thiếu một ít.”
Lâm Thanh Hoà liền nói ngay: “Nếu cần thì cứ qua bên anh chị ứng trước, mua sớm cho yên tâm.”
Với những người khác còn lâu Lâm Thanh Hoà mới nhắc nhở, nhưng Chu Hiểu Mai thì khác, chị em thân thiết bao năm, Lâm Thanh Hoà cũng rất mong gia đình cô út sớm có mái nhà an cư. Chứ cứ đợi chờ một thời gian nữa, giá cả tăng vọt có khi không mua nổi ấy chứ.
Nghe được lời này, Chu Hiểu Mai cảm kích vô cùng: “Em cám ơn chị. Khi nào cần nhất định chúng em sẽ nói với chị.”
Lâm Thanh Hòa hỏi tiếp: “À đúng rồi, nếu có cách chuyển hộ khẩu lên đây, em với Đại Lâm có định chuyển không?”
Chu Hiểu Mai cắn môi do dự: “Nếu có thể đương nhiên chúng em muốn nhưng nghe nói khó khăn lắm chị ạ, không phải ai cũng làm được đâu.”
Đã quen với nhịp sống trên này, Chu Hiểu Mai kỳ thực không muốn quay trở về huyện thành. Đúng là hiện giờ huyện thành đang trên đà phát triển nhưng vẫn còn thua xa Bắc Kinh. Hơn nữa sự nghiệp làm ăn của hai vợ chồng đã xây dựng ổn định, Chu Hiểu Mai rất muốn chuyển hộ khẩu là đằng khác. Chỉ có điều việc này quá khó, cô đã đi nghe ngóng rồi, nếu không có quan hệ thì có bỏ ra vài ngàn đồng cũng công cốc mà thôi.
Lâm Thanh Hoà liền nói: “Thằng lớn nhà chị Ông năm nay sẽ chuyển công tác về Bắc Kinh. Nghe ý tứ thì có vẻ nó sẽ vào làm tại Cục Dân Chính đấy. Có gì tới lúc ấy chị hỏi giúp cho.”
Hôm mùng 2, anh chị Ông dẫn Ông Quốc Lương tới chúc Tết. Trên bàn cơm, chuyện trò qua lại, Lâm Thanh Hoà mới biết việc Quốc Lương chuẩn bị chuyển về thủ đô. Nghe đâu là có khả năng vào Cục Dân Chính nhưng Lâm Thanh Hoà phỏng đoán việc này phải chắc tới 8, 9 phần.
Nhắc tới Cục dân chính là Lâm Thanh Hoà nghĩ ngay đến nhà cô út. Nếu thực sự có người quen làm trong đó thì khả năng di dời hộ khẩu sẽ dễ dàng hơn một chút. Thứ nhất tiền phí sẽ không quá cao và thứ nữa là đảm bảo chắc chắn, không sợ xảy ra trường hợp lừa đảo.
Chu Hiểu Mai mừng quýnh: “Vâng vâng, tới lúc ấy chị nhớ báo em một tiếng nhé.”
Lâm Thanh Hoà gật đầu đồng ý.
Chu Hiểu Mai cười sung sướng: “Nếu có thể chuyển hộ khẩu tức là chúng em sẽ thành người Bắc Kinh danh xứng với thực rồi.”
Không phải cô ham hư vinh mà vấn đề hộ khẩu cực kỳ quan trọng, nó có liên quan tới nhiều thứ khác tỉ như việc học hành của bọn nhỏ. Nếu hồi trước không nhờ quan hệ của chị tư thì chưa chắc hai thằng lớn đã được nhận vào trường tiểu học. Cho nên việc này phải giải quyết càng sớm càng tốt mới được.
Tắm rửa xong xuôi, hai chị em tạm biệt nhau, ai về nhà đấy.
Vừa vào nhà, Chu Hiểu Mai đã đem hết mọi chuyện kể lại cho chồng nghe.
Nghe xong, Tô Đại Lâm cũng cảm kích vô cùng: “Cám…cám…ơn…ơn chị tư…”
Từ ngày chuyển lên đây, anh chị tư đã chiếu cố gia đình mình rất nhiều. Ơn đức này Đại Lâm xin ghi lòng tạc dạ, suốt đời không quên.
Chu Hiểu Mai hào hứng nói tiếp: “Đợi giải quyết xong vấn đề hộ khẩu, chúng ta sẽ mua một căn nhà. Vậy là có thể trở thành người Bắc Kinh danh xứng với thực rồi!”
Tô Đại Lâm cười cười, tuy không nói ra lời nhưng thật lòng anh rất thích Bắc Kinh. Chỉ có mùa đông là hơi lạnh một chút còn lại tất cả các phương diện khác đều miễn chê.
Lát sau, Tô Đại Lâm thông báo tin tức vừa nhận từ quê nhà: “Năm năm…nay, vợ chồng anh anh…họ…sẽ sẽ…lên.”
Chu Hiểu Mai xua tay: “Lên thì lên có gì đâu, chỉ có điều anh nhớ tìm cửa hàng xa xa chỗ chúng ta một chút, nhà cũng vậy. Tóm lại là cứ ở xa ra sẽ không sợ nảy sinh xung đột.”
Tô Đại Lâm gật gật đầu.
Tháng Giêng là tháng ăn chơi, chớp mắt đã hết veo năm ngày tết. Tới ngày mùng 6, Lâm Thanh Hoà và Chu Thanh Bách chở ông Chu, ông Vương và Tô Đại Lâm tới suối nước nóng nghỉ dưỡng.
Bà Chu thì thôi vậy, hiện giờ tiền vé vào cửa đã tăng gấp đôi, nếu đưa bà đi theo thể nào bà cũng sẽ càm ràm nguyên tháng này cho coi.
Bị bỏ lại ở nhà, bà Chu tủi thân vô cùng, không phải bà không muốn đi chơi, chỉ là tiếc tiền quá mà thôi. Nghĩ xem có cái suối con con, tắm một cái rồi về mà thu của người ta những 10 đồng, quá bằng đi ăn cướp!
Chu Hiểu Mai đưa hai đứa con gái đi dạo phố về thì nhìn thấy mẹ đang ngồi thu lu một góc, cô liền hỏi: “Mẹ, làm sao đấy? Sao tự dưng lại ỉu xìu thế kia?”
Bà Chu uỷ khuất vô cùng: “Có phải vợ thằng tư ghét bỏ mẹ không?”
Chu Hiểu Mai suýt chút bật cười thành tiếng, nói thầm trong bụng không phải chị tư ghét bỏ mẹ mà là sợ mẹ nói nhiều điếc tai đấy. Nhưng ngoài mặt thì cô vẫn phải mở lời an ủi: “Ai nói vậy? Mẹ thử ra công viên hỏi mấy bà bạn mà xem có con dâu nhà nào hiếu kính cha mẹ chồng như chị tư nhà này không?”
Cái này thì bà Chu biết chứ nhưng bị bỏ ở nhà làm gì có ai mà không buồn cho được, bà phụng phịu như con nít: “Nhưng mà chị tư con không cho mẹ đi theo.”
Chu Hiểu Mai kiên nhẫn giải thích: “Xe không đủ chỗ mẹ ơi, chiếc ô-tô của Vương Nguyên chỉ chở tối đa 5 người thôi.”
Nghe có vẻ cũng hợp lý, bà Chu mơ hồ hỏi lại: “Thật sự không phải ghét bỏ mẹ chứ?”
Chu Hiểu Mai cười: “Ghét bỏ mẹ mà còn hiếu thuận với mẹ à? Hôm Tết chị tư mới biếu cha mẹ hai bao lì xì nặng đô như thế còn gì?!”
Nhắc tới cái này là bà Chu lại cười tươi roi rói, năm nay vợ thằng tư biếu ông bà mỗi người 50 đồng. Cho tiền tiêu vặt mà cho tận 100 đồng, đúng là không con dâu nhà nào hào phóng bằng con dâu nhà bà.
Chuyện này vừa qua, bà Chu lại nhớ tới chuyện khác: “À mà sau cái đợt sảy thai lần trước, mãi tới giờ Hứa Thắng Mỹ vẫn chưa có động tĩnh gì nhỉ? Không biết cơ thể có gặp vấn đề gì không nữa?”
Chu Hiểu Mai bây giờ không muốn quản chuyện Hứa gia nữa rồi, cô xua tay nói: “Thôi thôi, mẹ bớt lo lắng mấy cái đó đi. Chúng nó không cần mẹ quan tâm đâu.”
Hừ, dám khinh thường Đai Lâm nhà cô thì đừng mong cô đây nhọc lòng, kể cả con của chị gái ruột cũng vậy thôi!
Bà Chu khẽ thở dài: “Haizz, hai chị em chúng nó thiệt tình, hết đứa này tới đứa khác, không lúc nào khiến cho người lớn bớt lo. Mà cái con Hiểu Quyên cũng thật là, làm mẹ kiểu gì không biết, có mỗi việc dạy con cũng không xong.”
Chu Hiểu Mai bóc một quả quýt đặt vào tay bà: “Mẹ ăn đi…” và đừng nói thêm nữa….
Đúng lúc này Chu lão thái sang chơi.
Vừa nhìn thấy bà hàng xóm khó ưa, sắc mặt bà Chu thoắt cái lạnh tanh: “Sao hôm nay lại rảnh rỗi sang đây thế này?!”