Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 499 - Chương 499: Tính Toán Giỏi

Chương 499: Tính toán giỏi Chương 499: Tính toán giỏi

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 499: Tính toán giỏi

Tết nhất bà Chu không muốn rước bực vào người cho nên mặc dù không ưa Chu lão thái thì bà vẫn phải tỏ vẻ khách sáo một chút.

Vừa rồi đứng ở cổng Chu lão thái nhìn thấy vợ chồng Chu Thanh Bách lái ô-tô con tới đón ông Chu đi ngâm suối nước nóng. Chà, có tiền có khác, biết hưởng thụ quá ha!

Thế nên không lâu sau Chu lão thái liền lân la sang bên này kiếm bà Chu.

Làm sao Chu lão thái không biết bà Chu ngứa mắt mình, trên thực tế bà cũng chướng mắt cái bà già quê mùa kệch cỡm này lắm, thế nhưng vì một tương lai xán lạn của thằng cháu ngoại cho nên đành cắn răng cố gắng thôi.

Trước tiên Chu lão thái không đi thẳng vào vấn đề mà loanh quanh mấy chuyện nhà chuyện cửa, chuyện trời chuyện đất.

Bà Chu không hề hứng thú tí nào, lâu lâu ậm ừ vài câu lấy lệ. Thái độ chán ghét không thể rõ ràng hơn.

Thấy tình hình bất ổn, Chu lão thái không thể nói ra được mục đích trong lòng vì thế liền hậm hực về nhà tìm chồng trút giận.

Đùng đùng đẩy cổng đi vào, Chu lão thái mắng ầm cả lên: “Tôi có ý tốt qua đó chúc Tết thế mà mặt mày bà ấy cứ chảy ra như đâm lê, không thèm nở một nụ cười. Đúng là cái đồ không biết điều.”

Chu lão gia nhíu mày: “Được rồi, người ta không ưa mình thì mình ít qua đấy thôi, bà không sang đó thì nào có chuyện gì.”

Chu lão thái lườm lườm: “Không sang sao được, tôi còn đang định làm mai thằng cháu ngoại của mình cho đứa cháu gái nông thôn nhà đó kìa.”

Việc này Chu lão gia không hề hay biết gì, ông sửng sốt trợn mắt: “Bà bỏ ngay mấy cái suy nghĩ vớ vẩn đấy đi.”

Thằng cháu ngoại hiện vẫn là công nhân hợp đồng, còn chưa được nhận vào biên chế chính thức, diện mạo thì xấu xí, nhà họ Chu bên kia chịu một đứa như vậy mới là lạ.

Không thấy cháu rể tương lai nhà người ta à, cao to đẹp trai lại còn tự xây dựng và điều hành cả một nhà máy lớn.

Chu lão thái tức giận đập bàn: “Làm sao? Cháu trai mình thì làm sao? Nó có hộ khẩu Bắc Kinh, có thể làm việc kiếm ra tiền, còn cháu gái nhà đó chỉ là một đứa chân đất quê mùa mà thôi.”

Chu lão gia lười đôi co với bà vợ cho nên chỉ lạnh nhạt hỏi ngược lại: “Mở miệng ra là chê người ta hộ khẩu nông thôn thế bà còn định giới thiệu cho cháu ngoại bà làm gì?”

Chu lão thái nhướng mày: “Không phải vì tôi nhìn trúng điều kiện kinh tế của nhà bên đó hay sao? Hơn nữa cô chị gái con bé cũng có bản lĩnh lắm, gả được cho một ông chủ lớn. Thằng cháu nhà mình tới giờ vẫn chưa ổn định công tác, nếu nó thành công làm rể bên đó thể nào cũng được sắp xếp công việc tử tế, anh em cột chèo mà không giúp nhau thì coi sao được, ông nói đúng không?”

Trước giờ Chu lão gia chưa từng nghĩ tới vấn đề này, nhưng nghe bà vợ phân tích cũng có lý ra trò. Hơn nữa ông rất coi trọng Chu gia bên kia, nhà họ phúc hậu thiện lương chứ không phải phường gian manh xảo trá. Nếu có thể kết tình thông gia thì quá tốt rồi.

Ngẫm nghĩ một hồi, ông liền nói: “Hay bà thử qua tìm chị Hồ xem sao.”

Nào cần ông già nhắc, trước đó Chu lão thái đã đi tìm rồi đấy chứ, nhưng khổ nỗi bà Hồ vẫn còn dỗi cái vụ lần trước, nhất quyết không chịu giúp một tay.

Thế nhưng sống gần nhau bao năm, làm sao Chu lão thái không biết rõ tính tình bà hàng xóm thế nào. Vậy là ngay ngày hôm sau, bà ta liền xách theo một túi quà to sang Hồ già ngồi chơi, tiện thể đặt vấn đề nhờ vả. Ngoài ra còn đưa ra lời hứa hẹn nếu mai mối thành công sẽ tặng thêm một bao lì xì thật dày.

Vốn tính ưa nịnh, chỉ cần ngọt ngào một chút là bà Hồ xuôi tai ngay. Bà nhận quà rồi nói khi nào rảnh sẽ qua Chu gia bên kia hỏi thăm giúp, còn lì xì thì thôi, hàng xóm láng giềng không cần câu nệ.

Thấy chiều hướng có vẻ êm, Chu lão thái cười tít mắt, liên tục nói nhất định phải tặng bao lì xì cho bà mai để lấy may mắn. Thái độ phải nói là 3 phần khách khí, 7 phần mềm mỏng thế nên cuộc trò chuyện kết thúc trong êm đẹp.

Sau khi tiễn khách về, ông Hồ mới khó hiểu hỏi bà vợ: “Chuyện lạ gì thế, không phải trước nay nhà bà ấy vẫn khinh thường người hộ khẩu nông thôn sao?”

Sự việc lần trước bà Hồ định giới thiệu Hổ Tử cho Chu Trân Trân, ông Hồ cũng nghe nói qua. Theo đánh giá của ông thì cậu nhóc đó rất khá, thế mà Chu lão thái chê bôi người ta hộ khẩu nông thôn nhất định không đồng ý gả cháu gái đi, vậy sao giờ lại muốn kết thông gia? Không chê nữa à hay như nào?

Bà Hồ cười cười: “Một cái là gả đi, một cái là cưới về, nào có giống nhau.”

Gả đi chính là từ người Bắc Kinh biến thành người nông thôn còn cưới về thì lại là người nông thôn nâng cấp thành người Bắc Kinh. Hai chuyện này rõ ràng khác nhau một trời một vực.

Suy nghĩ một lát, bà Hồ nói thêm: “Chắc là thấy chị gái của con bé Hồng Hà gả cho người đàn ông lắm tiền nhiều của thế nên thấy sang bắt quàng làm họ đây mà.”

Chu lão thái hiểu rõ tình tình bà Hồ thì bà Hồ cũng biết tỏng tâm tư của Chu lão thái thôi.

Ông Hồ lắc đầu bó tay: “Bàn tính này tính cũng giỏi đấy!”

Bà Hồ đồng ý giúp đỡ đứng ra mai mối vì suy cho cùng việc thành hay bại cũng chả thiệt đi đâu. Thành thì quá tốt, bà được tiếng thơm lại vừa kéo được quan hệ. Còn bại thì thôi, cũng chẳng liên quan gì tới Hồ gia nhà bà.

Vậy là những ngày tiếp theo, bà Chu cảm nhận rất rõ ràng hai bà già hàng xóm thay đổi thái độ hoàn toàn. Hễ trông thấy bà từ xa là đã tươi cười đon đả chào hỏi. Thế nhưng bà Chu cũng chẳng quan tâm để ý làm gì.

Còn về phần Chu Tứ Ni, dạo gần đây nó rất nỗ lực học tập bởi vì khai giảng năm nay nó sẽ được đi học bổ túc cùng Cương Tử.

Vốn tưởng có thêm Chu Tam Ni nhưng hiện Tam Ni đang bầu bì cho nên đành tạm hoãn lại.

Vì Chu Tứ Ni hổng rất nhiều kiến thức căn bản thành ra Lâm Thanh Hoà không vội cho nó tới trường ngay mà để ở nhà bồi dưỡng thật vững chắc trước đã. Không chỉ cô mà cả Nhị Ni cũng thay phiên kèm cặp Tứ Ni.

Hôm nay, Lâm Thanh Hoà kiểm tra bài vở cho Chu Tứ Ni rồi gật gù nói: “Khai giảng năm nay cháu có thể đi học được rồi.”

Chu Tứ Ni nở một nụ cười rạng rỡ: “Thím tư, cháu có thể đạt được trình độ giống chị hai không ạ?”

Nó cảm thấy chị hai bây giờ rất lợi hại, nó cũng muốn bản thân giỏi giang giống chị.

Lâm Thanh Hoà động viên: “Cứ chăm chỉ học tập, chắc chắn cháu sẽ không kém chị Nhị Ni đâu.”

Chu Tứ Ni nghiêm túc gật đầu, nhất định nó sẽ nỗ lực hết mình. Lên tới Bắc Kinh mới biết tốc độ phát triển ở thành phố lớn thực kinh người, nếu không cần cù thu nạp kiến thức thì sẽ bị tụt hậu ngay. Đến cả hai người đồng nghiệp, Thành Dương và Thành Nguyệt cũng đều tốt nghiệp cao trung, trong khi ấy nó mới chỉ học xong lớp ba, hoàn toàn không thể sánh với người ta.

Nhìn thấy quyết tâm trong mắt con bé, Lâm Thanh Hoà rất mừng. Chỉ cần mấy đứa nhỏ biết phấn đấu vươn lên, cô sẽ ủng hộ hết mình.

====

Hôm nay Lâm Thanh Hoà gọi Mã Thành Dân sang nhà.

Đầu tiên là cô đề cập tới việc công: “Qua Tết chú sắp xếp tuyển thêm hai người mới nhé.”

Mã Thanh Dân ngỡ ngàng: “Trước mắt nhân lực đã đủ rồi mà chị?!”

Lâm Thanh Hoà giải thích: “Chị chuẩn bị để Hổ Tử tự ra ngoài bày sạp bán hàng. Tuyển thêm hai người, 1 người bù khuyết vào chỗ Hổ Tử còn 1 người thì để dự phòng, nếu xảy ra trường hợp bất ngờ thì có người thay thế bổ sung luôn.”

Hứa Thắng Cường đã bắt đầu bày hàng vỉa hè, cô không thể để Hổ Tử thua kém nó được. Với lại, thằng bé đã lên đây được một thời gian, cái gì cần dạy cô đã dạy hết, giờ là lúc tung nó ra ngoài xã hội cho nó thử sức và rèn luyện thêm.

Thêm nữa, Hổ Tử đã có đối tượng, sắp tới kết hôn sẽ trở thành trụ cột trong gia đình, ít nhiều gì cũng phải có chút bản lĩnh đàn ông chứ.

Mục đích Lâm Thanh Hoà đón các cháu lên đây không phải ép bọn nó làm thuê cho mình cả đời. Đứa nào cũng được cô bồi dưỡng giống nhau, nhưng tương lai phát triển tới đâu thì phải dựa vào tố chất cá nhân. Nếu có khả năng, cô sẽ cho ra làm riêng, còn không có năng lực thì cứ ở lại trông hàng cho cô là được.

Mã Thành Dân gật đầu đồng ý.

Xong chuyện công, Lâm Thanh Hoà chuyển qua chuyện tư: “À, hiện giờ đang rảnh rỗi chú nên dành thời gian quan tâm tới vợ nhiều hơn. Từ giờ tới lúc đi làm còn một tuần nữa, chị duyệt cho chú nghỉ thêm 3 ngày, tổng cộng là 10 ngày. Chú đưa vợ về nhà ngoại cho cô ấy giải sầu đi.”

Bình Luận (0)
Comment