Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 500: Quà quê
Sau khi bàn bạc công việc với Lâm Thanh Hoà xong, Mã Thành Dân lập tức đi về thông báo với vợ. Khỏi phải nói Hoàng Tiểu Liễu vui sướng tới độ nào, ánh mắt cô long lanh, gương mặt cô rạng ngời, nụ cười tươi rói lâu rồi chưa xuất hiện nay lại một lần nữa nở bừng lên. Kể từ khi lên Bắc Kinh tới giờ cô chưa được về thăm quê lần nào, không ngờ hôm nay ông xã lại nói sắp sửa dẫn hai mẹ con về thăm ông bà ngoại vậy nên Hoàng Tiểu Liễu vừa vui mừng vừa hào hứng vô bờ.
Khi biết được việc này là do Lâm Thanh Hoà gợi ý, Hoàng Tiểu Liễu cảm kích vô cùng, cô chạy ngay vào bếp làm món bánh hấp truyền thống, chỉ để lại một phần cho con trai còn bao nhiêu mang đi biếu Lâm Thanh Hoà hết.
Lâm Thanh Hoà cười vui vẻ nhận lấy, cô bẻ một miếng đưa lên miệng nhai rồi gật gù khen: “Wow, bánh này ngon quá, do chính tay cô làm à?”
Hoàng Tiểu Liễu cười nhẹ: “Vâng, đây là đặc sản quê em. Cô giáo Lâm không chê là em vui rồi, nếu chị thích sau này em sẽ làm tặng chị thường xuyên nhé.”
Hiếm lắm mới có dịp Hoàng Tiểu Liễu chủ động đề đạt việc gì, vậy nên Lâm Thanh Hoà không do dự mà gật đầu đồng ý ngay tức khắc. Nhìn thấy cô ấy hoạt bát như vậy, Lâm Thanh Hoà cũng lấy làm vui thay. Có lẽ ở cái đất Bắc Kinh này, cô ấy không tìm được giá trị bản thân cho nên càng ngày càng thu mình vào vỏ ốc.
Mà phải công nhận, Hoàng Tiểu Liễu làm món bánh này ngon thật, đợi Chu Thanh Bách trở về, Lâm Thanh Hoà liền đưa cho anh nếm thử.
Chu Thanh Bách cắn một miếng cũng cảm thấy hương vị không tồi.
Lâm Thanh Hoà bất giác nảy ra ý tưởng: “Anh này, giả dụ buổi sáng tiệm sủi cảo nhà mình bán thêm loại bánh này thì anh thấy thế nào?”
Chu Thanh Bách đánh ánh mắt khó hiểu về phía cô vợ, kiên nhẫn đợi cô giải thích.
Đúng là bánh này khá ngon nhưng anh cảm thấy để ăn thì được chứ đem ra buôn bán e rằng lợi nhuận không cao.
Lâm Thanh Hoà nói: “Bảo Hoàng Tiểu Liễu làm một ít đem ra tiệm nhà mình bán thử, coi như tăng thêm sự lựa chọn cho khách hàng.”
Nguyên bản cô không hề có kế hoạch hay dự định từ trước mà ý tưởng này hoàn toàn mới mẻ, vừa loé lên ngay tức thì.
“Ừ, được.” Chu Thanh Bách gật đầu. Mặc dù không hy vọng lắm vào mặt hàng này nhưng thấy vợ đã quyết cho nên anh cũng không có ý kiến.
Buổi tối, Lâm Thanh Hoà tranh thủ sang báo với Hoàng Tiểu Liễu một tiếng vì sáng ngày mai cô ấy sẽ cùng chồng con về quê ngoại.
“Loại bánh hấp này có thể bán ạ? Liệu có ai muốn mua không chị?” Hoàng Tiểu Liễu sử dụng tiếng phổ thông nhưng âm giọng vẫn tương đối nặng.
Lâm Thanh Hoà xác nhận: “Chị ăn thấy rất ngon, tay nghề của cô xuất sắc lắm, không phải ai cũng hấp được bánh tơi xốp, mềm mịn thế này đâu.”
Hiếm khi được khen ngợi công khai, Hoàng Tiểu Liễu hơi ngượng ngùng nhưng một cỗ cảm động đang âm thầm lan toả trong lòng.
Lâm Thanh Hoà nói tiếp: “Nhưng đấy là khẩu vị của riêng cá nhân chị còn của những người khác thế nào thì chị không biết. Giờ cả nhà cứ nghỉ lễ cho vui đi, khi nào về đây chúng ta tiến hành. Mỗi sáng em cố gắng dậy sớm chút, hấp bánh rồi mang ra tiệm sủi cảo nhà chị bán thử trước xem thế nào. Nếu tình hình khả quan thì chúng ta bàn bạc kỹ càng hơn nha.”
Mặc dù rất vui nhưng Hoàng Tiểu Liễu vẫn không nén được chút thấp thỏm: “Em chỉ sợ không ai mua.”
Lâm Thanh Hoà xua tay: “Yên tâm đi, không có chuyện đó đâu, chiếu theo chất lượng hôm nay em làm thì chắc chắn sẽ có người mua.”
Cái miệng Lâm Thanh Hoà cũng thuộc dạng kén chứ chẳng vừa, cô đã nhận định được thì phải chắc tới 7, 8 phần. Với lại khách hàng ăn mãi sủi cảo cũng ngán, nếu có món mới đương nhiên họ sẽ muốn thay đổi khẩu vị một chút. Lại có thêm ông chủ Chu Thanh Bách giới thiệu thì bảo đảm sẽ được mọi người hưởng ứng thôi.
Mã Thành Dân khi nãy đi mua vé xe, tới khi về nhà mới nghe vợ nói lại chuyện này. Quả thực trong lòng anh cảm kích vô cùng, anh hiểu vì sao Lâm Thanh Hoà lại làm vậy. Có lẽ chị Thanh Hoà nhìn thấy vợ anh nặng nề, u uất cho nên mới cho anh nghỉ thêm mấy ngày phép đưa vợ con đi chơi, sau đó còn tạo ra việc làm giúp cô ấy khuây khoả đầu óc. Mà quả thực anh thấy tâm tình bà xã nhà mình đột nhiên tốt hơn trước rất nhiều.
Liên tiếp hai chuyện tốt gõ cửa cùng một lúc, Hoàng Tiểu Liễu cơ hồ vui tới độ quên ăn quên ngủ. Sáng hôm sau, cô hào hứng dậy từ sớm sửa soạn chu đáo mọi việc rồi cùng chồng con thẳng tiến về nhà mẹ đẻ, nơi cô hằng nhung nhớ bấy lâu nay.
Sở dĩ Lâm Thanh Hoà có lòng tốt giúp đỡ Hoàng Tiểu Liễu là vì cảm thông cho người phụ nữ trẻ tuổi, lần đầu tiên xa quê lên thành phố lớn với quá nhiều bỡ ngỡ và xa lạ.
Nếu để mà nhận xét thì Hoàng Tiểu Liễu là một người phụ nữ cực kỳ an phận thủ thường. Mà an phận thì hay đi kèm với hiền lành, nhút nhát. Có lẽ hơn ai hết, Hoàng Tiểu Liễu hiểu rõ nếu không phải năm ấy Mã Thành Dân bị bắt xuống nông thôn tham gia lao động thì một cô thôn nữ tầm thường như cô sẽ chẳng bao giờ có cơ hội nên duyên chồng vợ với một chàng trai thành phố ưu tú như anh.
Lên tới trên này, Hoàng Tiểu Liệu lại càng thu mình hơn, hầu như mỗi ngày đều ru rú ở trong nhà lo liệu cơm nước, không ló mặt ra đường. Thỉnh thoảng Lâm Thanh Hoà có việc rẽ sang Mã gia đều thấy nhà cửa cực kỳ sạch sẽ gọn gàng, đồ đạc được bài trí ngăn nắp đâu ra đấy, chứng tỏ Hoàng Tiểu Liễu là một người ưa sạch sẽ và khá chu toàn.
Chỉ có điều cô ấy gặp trở ngại trong vấn đề thích nghi với môi trường mới, xung quanh toàn những người xa lạ và lối sống khác biệt, thêm vào đó là không ít những lời thêu dệt đơm đặt của mấy bà hàng xóm nhiều chuyện. Nếu cứ để tình trạng này kéo dài chẳng sớm thì muộn Hoàng Tiểu Liễu sẽ mắc bệnh trầm cảm mất. Một người phụ nữ trẻ đang yên đang lành chỉ vì những tác động ngoại lai mà bị tổn hại tinh thần thì tội nghiệp quá. Vậy nên hôm nay tình cờ phát hiện ra tay nghề làm bánh khéo léo của cô ấy, Lâm Thanh Hoà thuận nước đẩy thuyền đứng ra giúp đỡ luôn.
Quẩn quanh với các công việc bếp núc mỗi ngày một cách máy móc sẽ dễ khiến người phụ nữ bắt đầu hoài nghi, thậm chí tự phủ nhận chính mình. Vì thế, bất kể tiền lương kiếm được ít hay nhiều, hãy cố gắng duy trì một công việc, miễn có làm là được.
Hôm nay tiệm sủi cảo chính thức khai trương hoạt động lại sau chuỗi ngày dài nghỉ Tết. Vì vắng mặt bà Mã, Chu Thanh Bách đành mướn tạm một người rửa chén thời vụ.
Còn vài ngày nữa trường học mới khai giảng nên Lâm Thanh Hoà vẫn trong trạng thái rảnh rỗi không có việc gì làm. Cô tranh thủ dạy thêm cho Tứ Ni mấy buổi hoặc sang tiệm hải vị thăm Chu Tam Ni.
Từ ngày chuyển lên Bắc Kinh, tư tưởng thoải mái, lại sắp sửa được làm mẹ nên Tam Ni ăn uống rất ngon miệng, cả người tròn trịa hẳn ra.
Vừa nhìn thấy bà bầu là Lâm Thanh Hoà bật cười trêu: “Xem ra Ái Quốc nhường cả phần ăn của nó cho cháu à?”
Tam Ni xấu hổ đỏ ửng mặt: “Cháu cũng chẳng biết mình làm sao nữa, tự nhiên ăn cái gì cũng ngon mà ăn bao nhiêu cũng không đủ.”
Hầu như cả một ngày của nó chỉ quanh quẩn hết ăn lại uống, rõ ràng vừa mới ăn xong mà một lát sau đã cảm thấy đói, thế mới tài chứ. Ngay bản thân Tam Ni cũng cảm nhận được cơ thể mình mập lên không ít.
“Cái này bình thường mà, có gì đâu, ai mang thai cũng vậy hết.” Mặc dù không có kinh nghiệm thực tế nhưng Lâm Thanh Hoà cũng biết chút ít kiến thức. Tuy nhiên ăn nhiều quá cũng không tốt, cô dặn Tam Ni nên điều tiết lại lượng thức ăn vừa phải sẽ tốt cho sức khoẻ cả mẹ và bé.
Chu Tam Ni gật đầu đồng ý rồi hỏi qua chuyện cậu em họ: “À thím tư ơi, Hổ Tử với cô bé kia là xác định rồi đấy ạ?”
Lâm Thanh Hoà cười: “Ừ, nếu không có gì thay đổi thì quen là cưới đó.”
Tình cảm giữa Hổ Tử và Trần San San tiến triển rất nhanh. Có lẽ một phần là do xã hội thời này, con người đơn thuần cho nên chuyện yêu đương cũng không quá phức tạp. Lại được sự đồng ý của người lớn hai bên gia đình vì vậy hai đứa nhỏ cứ thế mà tiến tới thôi.
Chu Tam Ni cười: “Được vậy thì tốt quá rồi, nếu cô Hiểu Cúc biết chuyện chắc sẽ vui lắm đây.”
Lâm Thanh Hòa thì không để ý mấy cái này lắm, trong chuyện tình cảm lứa đôi cô tin vào duyên phận hơn cả, nếu có duyên có nợ ắt sẽ nên đôi, còn một khi đã vô duyên thì cưỡng cầu cũng vô ích.
Còn ở quê năm nay mưa tuyết lớn lắm, nhất là mấy hôm Tết không có ngày nào trời không đổ tuyết. Liên tiếp mấy ngày sau, nền trời cứ âm u xám xịt, thời tiết lạnh lẽo giá rét. Tuy nhiên những cái đó chẳng ảnh hưởng tới không khí vui vầy ấm cúng trong nhà anh chị cả.
Vương Nguyên và Chu Nhị Ni ăn hết mùng hết mền mới bịn rịn lên xe quay lại thủ đô.
Lúc hai đứa nó về tới Bắc Kinh, tất cả mọi người đều quay lại với nếp sống thường nhật, ngay cả Lâm Thanh Hoà cũng đã trở lại với công việc giảng dạy của mình được vài hôm.
Ba người nhà Mã Thành Dân cũng kết thúc chuyến thăm quê ngoại, đã quay trở về Bắc Kinh, sẵn sàng nhận nhiệm vụ bất cứ lúc nào.
Kể ra băng thiên tuyệt địa thế này có mở tiệm cũng chẳng bán buôn được mấy nhưng đến ngày đến giờ Lâm Thanh Hoà vẫn cho toàn bộ các cửa hàng khai xuân mở bán đầu năm mới, toàn thể công nhân viên ai vào vị trí nấy, chính thức kết thúc kỳ nghỉ lễ, bắt tay vào làm việc.
Hôm nay tan trường về, nhìn thấy Chu Nhị Ni béo căng hai má, Lâm Thanh Hoà bật cười: “Về quê mẹ chiêu đãi nhiều món ngon lắm hả?”
Chu Nhị Ni ngượng ngùng cười trừ. Đúng là mấy ngày tết nó chẳng phải làm gì, chỉ toàn bận ăn thôi. Đặc biệt có thêm Vương Nguyên nên mẹ chuẩn bị quá trời đồ ăn vừa ngon, vừa nhiều. Nó vui miệng thế là tăng cân vùn vụt.
À, lần này lên nó có xách theo ít quà quê, Chu Nhị Ni liền nói với thím tư: “Mẹ cháu muối nhiều trứng vịt lắm thím ạ, cháu xách lên hai phần, đưa qua bên ông bà nội một phần, còn một phần tặng nhà chú thím ạ.”