Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 501: Không yên phận
Tài nghệ muối trứng vịt của chị cả Chu rất tốt, phải nói là ngang ngửa Lâm Thanh Hoà. Trứng muối ra quả nào quả nấy đều béo ngậy, lòng đỏ tươm rất nhiều dầu.
Đặc biệt vịt được chị nuôi bằng ốc đồng, tôm tép nhỏ ven sông thế nên trứng ăn rất thơm, không hề có một chút mùi tanh nào.
Vì bên này đông người nên ông bà Chu lại gửi sang cho một phần. Lâm Thanh Hoà lấy phần đó chia cho Chu Tam Ni và Lý Ái Quốc. Tính ra chỉ có vợ chồng nó là ăn riêng chứ còn mấy đứa cháu đều ăn chung với nhà cô hết.
Chu Nhị Ni nói: “Chú hai biết chuyện thím đón vợ chồng Tam Ni lên huyện thành rồi, chú mừng lắm thím ạ.”
Lâm Thanh Hoà nhíu mày: “Sao lại nói với chú hai chuyện này?”
Chu Nhị Ni vốn không phải là đứa lẻo mép thích đưa chuyện, đáng lẽ nó cũng không định nói ra đâu nhưng mọi chuyện đều có nguyên do.
Chu Nhị Ni áy náy phân trần: “Cũng tại thím hai cứ suốt ngày càm ràm với chú hai rằng thím tư bất công thiên vị, chỉ giúp những nhà khác mà không thèm đếm xỉa tới nhà chú thím ấy, cháu không nhịn được cho nên mới nói ra.”
Dù gì cũng là họ hàng thân thích, lại ở cùng một thôn, Chu Nhị Ni không thể không dắt Vương Nguyên qua chào hỏi. Ai ngờ vừa đi tới cửa Chu gia, nó đã nghe thấy những tiếng oán than, trách móc của thím hai không ngừng truyền ra.
Những lời đó khó nghe vô cùng, nào là cho con gái nhà anh chị cả lên Bắc Kinh ăn sung mặc sướng còn gả chồng giàu, nào là cho chú thím ba mượn tiền mua cửa hàng trên huyện thành này nọ lọ kia.
Chu Nhị Ni bức xúc quá, lập tức xông vào nói rõ phải trái trắng đen, chú thím tư không những đã đón vợ chồng Tam Ni lên Bắc Kinh mà trước đó cũng giúp đỡ Chu Hạ còn gì? Hiện tại Chu Hạ có được nghề mộc trong tay, yên ổn phát triển trên huyện thành, cũng là nhờ chú tư năm ấy dùng quan hệ mới có thể xin cho nó vào xưởng nội thất học việc đấy thôi. Vậy mà bây giờ ăn đứng dựng ngược, phủ nhận toàn bộ lòng tốt cũng như công lao của người khác như thế à?
Sau khi chị cả Chu hay tin, cũng sang nhà chú thím hai giải thích ngọn nguồn, bởi vì Tam Ni không được khoẻ nên buộc lòng phải đưa con bé lên Bắc Kinh tìm thầy tìm thuốc chữa trị. Chẳng qua tất cả những việc này con bé không muốn nói cho cha mẹ biết mà thôi.
Lúc anh hai Chu nghe tin cơ thể Chu Tam Ni có vấn đề, không thể hoài thai thì ngây ngẩn đứng như trời trồng. Chị hai Chu cũng rơi vào trạng thái sững sờ không nói nên lời, nhưng vẫn cố chấp không tin đây là sự thật.
Chị cả Chu chỉ biết thở dài ngao ngán, để lại một câu nếu không tin cứ việc lên tìm chú thím ba xác minh, sau đó xoay người đi về không nói thêm bất cứ lời dư thừa nào nữa.
Tóm lại vụ này càng náo loạn ầm ĩ thì vợ chồng anh hai Chu chỉ càng thêm xấu hổ. Có ai đời làm cha làm mẹ mà đến cả việc con cái đổ bệnh cũng không hề hay biết?!
Nghe xong toàn bộ sự việc, Lâm Thanh Hoà cũng hiểu Nhị Ni làm vậy là vì muốn bảo vệ thanh danh cho mình, cô cười nói: “Thím hai tính tình thế nào không phải cháu không biết, đôi co với người như vậy chỉ tổ chuốc bực vào mình thôi. Đấy tính cách của con Lục Ni là y xì mẹ nó đó.”
Nhắc tới Lục Ni, Chu Nhị Ni càng buồn bã hơn, nó chép miệng nói: “Thím tư, Lục Ni gả chồng rồi.”
“Hả?” Vốn Lâm Thanh Hoà không hề quan tâm tới Chu Lục Ni nhưng thông tin này bất ngờ quá, cô cũng giật cả mình.
Chu Nhị Ni tiếp tục đem chuyện dưới quê thuật lại một lượt.
Nguyên lai là Chu Lục Ni mang bầu, con gái chưa kết hôn mà đã ễnh bụng ra có chết không cơ chứ. Còn tác giả chính là một thằng lưu manh trong thôn, ban đầu thằng đó chối đây đẩy, sống chết không chịu nhận cái thai là của mình. Bởi vì chính mắt nó trông thấy Chu Lục Ni chui lùm cùng thằng con trai khác. Nhưng tính tháng tính ngày thì đúng là trong khoảng thời gian đó, Chu Lục Ni chỉ phát sinh quan hệ với một mình nó thành ra có chạy đằng trời cũng không thoát.
Mà nếu sự việc được giải quyết êm đẹp thì không nói làm gì, đằng này lại ầm ĩ lên mới ê mặt chứ. Vốn dĩ bản thân Chu Lục Ni cũng không biết mình đã có thai. Hôm tất niên, đang ăn cơm ngon lành tự nhiên nó bụm miệng chạy đi nôn thốc nôn tháo, mọi người còn tưởng nó bị cảm lạnh chứ.
Một bà hàng xóm tình cờ bắt gặp Lục Ni liên tục nôn khan nhiều lần, vì vậy buột miệng hỏi một câu sao mà như ốm nghén?
Ai dè để chị hai Chu nghe được, chị lập tức sang tận cửa nhà, vén áo vén quần chửi bới người ta thậm tệ.
Xuất phát điểm chỉ là thuận miệng nói mò, giờ bị ăn một trận chửi long trời lệch đất, bà hàng xóm bực phát điên, đem chuyện này đi rêu rao khắp cùng làng cuối xóm.
Trong thôn, có rất nhiều người biết Chu Lục Ni chơi chung với đám lưu manh đầu đường xó chợ, thậm chí có người nhìn thấy nó chui vào ruộng ngô làm chuyện bậy bạ. Thế là không ít người bắt đầu truyền tai nhau đứa cháu gái thứ 6 nhà họ Chu chưa chồng mà chửa!
Cả thôn Chu gia lại một lần nữa dậy sóng.
Một số người sống biết điều chỉ dám thầm thì sau lưng vì dù sao họ cũng nể nang và quý mến đạo đức anh chị cả, với lại chuyện này mới chỉ là phỏng đoán, chưa có gì chắc chắn. Nhưng ngặt một nỗi ở bất cứ nơi đâu cũng luôn tồn tại những kẻ ghen ăn tức ở, chỉ đợi người khác có chuyện là tìm mọi cách giậu đổ bìm leo.
Họ ngứa mắt nhà anh chị cả ngày một phát triển vững mạnh, càng khó chịu hơn khi thấy anh chị có được một chàng rể Bắc Kinh giàu có giỏi giang thế là nhân lúc có mặt Vương Nguyên, người ta cố tình tiến lại gần cười hỏi chị cả Chu có biết chuyện Chu Lục Ni chửa hoang không?
Lúc đó, hai chân chị cả Chu mềm nhũn suýt chút khuỵu ngay tại chỗ.
Chị tái xanh mặt, ba chân bốn cẳng chạy đi tìm chị hai Chu hỏi rõ ngọn ngành. Chị hai Chu giận sôi máu kéo xềnh xệch Chu Lục Ni lên bệnh viện xét nghiệm, định đem bằng chứng về đập vào mặt mấy con mẹ đặt điều vu khống.
Nhưng có trời mới biết, chuyến này chị tính sai rồi, con gái nhà chị có chửa thật, cái thai đã được một tháng rưỡi!
Cầm tờ kết quả trên tay, giấy trắng mực đen rõ ràng, dù chị hai Chu có ghê gớm nanh nọc cỡ nào cũng phải run lên vì quá sợ hãi, còn Chu Lục Ni thì dường như không dám tin vào mắt mình. Cái quái quỷ gì thế này, rõ ràng nó đã lên bệnh viện lấy bao rồi mà, sao có thể có thai được? Liệu có nhầm lẫn gì chăng?
Vắt óc suy nghĩ lại mọi việc, cuối cùng nó cũng nhớ ra có một lần nó cùng người ta chui vào đống rơm ở sân phơi lúa và lần ấy tụi nó đã không sử dụng biện pháp an toàn.
Nó đang định mở miệng nói đứa bé là con ai thì đã bị mẹ tát liên tiếp cho hai cái như trời giáng, Chu Lục Ni trực tiếp ngã sõng soài xuống đất.
Sự việc đã xảy ra, có đánh có mắng cũng chẳng thay đổi được gì, cái quan trọng là phải nhanh chóng giải quyết hậu hoạn. Và thế là ngày mồng 8 Tết, Chu Lục Ni chính thức gả vào nhà tên lưu manh trong xóm, cũng là cha của đứa bé.
Một đám cưới diễn ra vô cùng vội vàng và chóng vánh, không khách khứa, không đãi tiệc, không có bất cứ thứ gì ngoài thanh danh của anh chị hai theo đó chìm xuống sông xuống bể.
Lại nói gia đình tên du côn kia cũng gớm mặt lắm, trên dưới trong nhà không một ai trong sạch, tính khí thì ngang tàng, quá quắt nói chung là chẳng quan hệ với ai và cũng chẳng ai muốn dây dưa với gia đình đấy.
Chu Lục Ni vác cái bụng bầu về đó làm dâu là biết trước những ngày tháng sau này sẽ không có gì tốt đẹp rồi.
Lâm Thanh Hoà chỉ nghe cho biết chuyện chứ chẳng có biểu cảm gì, cái cô quan tâm là vấn đề khác cơ: “Vương Nguyên biết chuyện này rồi?”
“Vâng, nhưng anh ấy không để ý mấy cái này.” Chu Nhị Ni cười miễn cưỡng.
Nói không mất mặt là giả, trước có Hứa Thắng Mỹ, sau có Chu Lục Ni, kể cả đã phân gia cũng không tránh khỏi chút ít ảnh hưởng. Nhưng được cái Vương Nguyên không để ý thật. Quan điểm anh rõ ràng lắm, đã phân gia là chuyện nhà nào nhà đấy lo, chuyện nhà cô cả hay chú thím hai không hề liên quan tới cha mẹ vợ anh.
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Ừ, vậy thì tốt. Chuyện này đừng nói với ông bà nội.”
Cô không muốn kích thích hai ông bà già. Người già cả nghĩ, tư tưởng lại truyền thống bảo thủ. Sự việc Hứa Thắng Mỹ lần trước đã khiến bà Chu nằm liệt giường mất mấy ngày trời, nếu bây giờ lại biết chuyện của Chu Lục Ni nữa thì e rằng cả đời này bà không dám vác mặt về Chu gia thôn mất.
Chu Nhị Ni gật đầu đồng ý, nó cũng không định nói với ông bà vì có nói ra cũng vô ích, chỉ tổ khiến hai ông bà già lo âu phiền não mà thôi.
Hôm nay nó nói với thím tư chỉ đơn thuần là muốn thông báo chuyện trong nhà chứ không hề có ý gì khác.
Thím cháu tâm sự xong, Lâm Thanh Hoà đi về nhà mình. Chuyện lớn thế này, tất nhiên cô phải nói với Chu Thanh Bách rồi.
Nghe xong, sắc mặt Chu Thanh Bách đen kịt.
Lâm Thanh Hoà xua tay: “Giờ nó cũng đã xuất giá rồi, anh không cần phải nhọc lòng.”
Hôm nay cô cố tình nói ra đây là để một lần nữa cho chồng hiểu hồi ấy cô tuyệt tình là có lý do. Người ta nói rồi, thời gian luôn luôn là câu trả lời xác đáng nhất. Hồi xưa cô lạnh lùng đuổi thẳng cổ Chu Lục Ni không chút do dự. Bây giờ sự thực đã chứng minh, quyết định ngày đó không hề sai chút nào, Chu Lục Ni chính là đứa không yên phận, nương tay với nó đồng nghĩa với việc rước hoạ vào thân.