Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 502: Chọn ngày
Nhưng dù có không yên phận cỡ nào thì kết hôn rồi cũng coi như là xong chuyện. Với lại gả vào nhà chồng như vậy xem ra chính là nồi nào úp vung nấy, bằng không nó lại đi gây hoạ cho nhà người khác thì khổ.
Tranh thủ được hôm trống tiết, Lâm Thanh Hoà liền gọi về quê cho chị cả Chu. Tất nhiên mục đích là để hỏi về chuyện Vương Nguyên và Nhị Ni chứ cô đâu thừa hơi hỏi về con nhỏ Chu Lục Ni.
Nhắc tới con gái và con rể tưởng lai, chị cả Chu tươi cười đầy mặt: “Chị với cha tụi nhỏ đều không có ý kiến, Vương Nguyên muốn chọn ngày nào cứ theo ý của nó là được.”
Lần này về quê, Vương Nguyên đã thành công trấn an được chị cả Chu, đồng thời cũng cho chị biết rằng không phải ai cũng giống như con rể chị Hiểu Quyên, ghét bỏ khinh thường người nhà quê.
Mà nói đi cũng phải nói lại, người cẩn thận chu đáo như chị cả làm sao nỡ ghét bỏ cho được. Để chào đón con rể tương lai, chị đã cần mẫn quét dọn, tẩy rửa nhà cửa sạch sẽ. Cả chăn nệm lẫn chén đũa, ly cốc trong nhà đều được đổi mới toàn bộ.
Thậm chí chị còn lên huyện thành kêu Chu Hạ đóng một cái bàn mới tinh để ngồi ăn cơm cho thêm phần thoải mái.
Không chỉ trong chuyện sinh hoạt, đến vấn đề đại tiểu tiện cũng được chú trọng không kém. Biết được người thành phố sợ nhất nhà vệ sinh thôn quê, thế là mỗi ngày anh cả Chu đều đi cọ cửa một lượt, còn cẩn thận đắp đất phủ lên, tuyệt đối không để xuất hiện ruồi nhặng hôi thối.
Về phần ăn uống lại càng khỏi phải bàn, mâm cơm hàng ngày đều được biến đổi đa dạng phong phú, đảm bảo không bữa nào trùng món với bữa nào, ngoài ra còn có đồ ăn vặt, bánh trái đủ kiểu. Phải nói là Tết này, chị cả Chu đã trổ hết tài nghệ, ngay cả con trai ruột cũng chưa được hưởng qua ưu đãi như vậy.
Tất cả những gì anh chị bỏ ra đều không phí công vô ích, Vương Nguyên đều nhìn thấy cả và rất cảm kích trong lòng.
Lần này trở về, không chỉ Nhị Ni mà Vương Nguyên cũng béo lên trông thấy, nghe đâu tăng hẳn 5 cân. Về quê hơn hai chục ngày mà tăng tận 5 cân, như vậy đủ biết đồ ăn ngon tới cỡ nào rồi.
Có thể khiến chàng rể Bắc Kinh vui vẻ, chị cả Chu cảm thấy cao hứng và tự hào cực kỳ. Nhưng trên cơ bản chị không biết, người như Vương Nguyên muốn dỗ vui ai đó thì thật không khó chút nào.
Điển hình là ông bà Chu ở trên này cũng đã bị thu phục hoàn toàn, đối đãi với Vương Nguyên chẳng khác nào con cháu trong nhà!
Qua điện thoại, Lâm Thanh Hoà cảm nhận rất rõ ràng niềm vui của chị cả Chu, cô cũng cười mừng thay cho anh chị.
Hai chị em tâm sự một hồ lâu mới gác máy. Từ đầu tới cuối tuyệt nhiên không ai mở lời nhắc tới chuyện Chu Lục Ni.
Hôm nay, Vương Nguyên cầm ngày lành tháng tốt tới nhờ ông bà Chu chọn giúp. Trước khi đi mẹ vợ đã dặn rồi, việc này cứ tìm ông bà nội, sau khi có quyết định thông báo về quê một tiếng, cha mẹ sẽ sắp xếp lên thủ đô ngay.
Trên tờ giấy Vương Nguyên mang tới ghi rõ ràng ba ngày rơi vào các tháng 3, 4 và 5. Nhìn việc hôn nhân của bọn nhỏ ngày một cận kề ông bà Chu vô cùng hài lòng và vui vẻ.
Sau khi cân nhắc một hồi, ông bà quyết định hôn lễ tổ chức sau vụ thu là đẹp nhất. Người nông dận bận rộn quanh năm suốt tháng, chỉ có thu hoạch vụ thu xong mới có thể rảng rang được một chút.
Tuy nhiên Vương Nguyên lại không muốn đợi lâu như vậy, anh chỉ mong chọn ngày gần nhất thôi.
Yêu đương đã lâu, tìm hiểu đã đủ, hơn nữa cha mẹ vợ tuy ở nông thôn nhưng là người thấu tình đạt lý, không đòi hỏi bất cứ cái gì, chỉ căn dặn khi nào có thời gian về quê thăm hỏi là được. Mọi thứ đều tốt đẹp như vậy, còn chờ đợi tới khi nào nữa? Sớm cưới vợ về nhà, sớm được ôm vợ đi ngủ, không phải là tốt hơn sao?
Ông bà Chu lập tức đánh điện về quê thông báo. Nghe xong ngày giờ, chị cả Chu tức khắc bật cười thành tiếng. Đúng là mấy hôm ở quê Vương Nguyên đã rất nhiều lần nói với chị rằng nó muốn tổ chức hôn lễ càng sớm càng tốt.
Vì thông cảm cho chàng rể nôn nóng cưới vợ về nhà, sau khi thương lượng cẩn thận, anh chị cả quyết định chọn tháng 4 âm lịch, không gấp quá mà cũng không trễ quá.
Có ngày giờ cụ thể, Lâm Thanh Hoà mới hay tin, cô liền thở dài nói: “Tháng 4 xuất giá rồi à, liệu có vội quá không?!”
Vương Nguyên nghe vậy cuống cuồng xua tay: “Không vội đâu thím, cháu còn đang thấy muộn đây này.”
Lâm Thanh Hoà nhún vai: “Thím lại cứ tưởng phải sau vụ thu cơ. Khi ấy anh chị cả mới có thời gian rảnh rỗi. Lên đây tổ chức hôn lễ con gái rồi có thì giờ thủng thẳng ở lại thủ đô chơi mấy ngày. Không nghĩ thời gian lại gấp gáp như vậy.”
Vương Nguyên cười sung sướng: “Cha mẹ vợ biết cháu nôn lấy vợ nên thương cháu đây mà.”
Cứ vậy, hôn lễ của Vương Nguyên và Chu Nhị Ni đã chọn xong ngày lành tháng tốt. Hiện giờ hai đứa nó không còn là quan hệ yêu đương nữa mà thăng cấp thành vợ chồng sắp cưới.
Lâm Thanh Hoà đặc biệt tìm riêng Chu Nhị Ni hỏi về vấn đề công tác. Ý của cô là muốn hỏi xem sau khi kết hôn con bé định chuyển sang nhà máy của Vương Nguyên hay tiếp tục làm tại đây.
Vừa nghe thím hỏi, Chu Nhị Ni đã quả quyết ngay: “Cháu làm ở đây, cháu không sang nhà máy của anh ấy đâu thím.”
Trước đây, Vương Nguyên cũng đã từng đề cập đến vấn đề này. Nhưng Chu Nhị Ni có suy nghĩ riêng, nó cho rằng thỉnh thoảng qua lại còn được chứ trên cơ bản nó vẫn thích làm công việc bán hàng tại tiệm quần áo của thím tư hơn.
Lâm Thanh Hoà gật đầu cười: “Ừ, thế sau khi kết hôn, nếu có thai thì phải báo sớm cho thím biết đấy.”
Mặt Chu Nhị Ni thoắt cái đỏ rần: “Thím này, giờ còn sớm mà, đừng nói chuyện đấy.”
Lâm Thanh Hoà bật cười thành tiếng: “Sớm gì nữa, chỉ còn có mấy tháng thôi mà, nhanh lắm.”
Từ giờ tới tháng 4 âm quả thực hơi cập rập nhưng anh chị cả và ông bà Chu đã quyết định vậy thì không còn gì phải nói tới nói lui nữa.
Hôm nay, theo thông lệ Hứa Thắng Mỹ lại mò sang nhà ông bà ngoại. Không sang thì thôi, sang rồi mới biết tin hôn lễ của Chu Nhị Ni và ông chủ lắm tiền nhiều của Vương Nguyên sẽ được cử hành vào tháng tư âm lịch.
Trong lòng Hứa Thắng Mỹ sụp đổ toàn tập! Nó hao hết tâm tư tính toán, mất hết mặt mũi mới thành công bò được vào Triệu gia, ấy vậy mà Chu Nhị Ni chó ngáp phải ruồi, ngồi không cũng kiếm được tấm chồng ấm êm tới vậy?!
Nhìn thái độ Vương Nguyên đối đãi với Nhị Ni rồi quay lại nhìn ông chồng mình, Hứa Thắng Mỹ hận muốn chết.
Không chỉ có vậy, người ta công danh tiền đồ rực rỡ còn chồng mình, nói dễ nghe một chút là nhàn hạ không cần làm cũng có ăn, nhưng nói khó nghe chính là kẻ ăn không ngồi rồi, ăn no chờ chết!
Hứa Thắng Mỹ không nhịn nổi nữa, nó vội vàng chào ông bà ra về, cũng không thèm ghé tiệm sủi cảo như mọi khi mà hầm hầm đi sang tiệm quần áo của mình.
Bất ngờ thay, lúc này trong tiệm không chỉ có mình Trương Mỹ Liên mà còn có cả Hứa Thắng Cường.
Thấy có người bước vào, Trương Mỹ Liên giật mình, lập tức bước lùi lại vài bước, kéo dãn khoảng cách với Hứa Thắng Cường, rồi ngượng ngùng hỏi: “Ủa, Thắng Mỹ sao cô lại rảnh tới đây giờ này?”
Hứa Thắng Mỹ điềm nhiên đáp: “Tôi có việc ra ngoài nên ghé xem một chút. Nhưng tại sao em lại ở đây?”
Nửa vế sau chính là hỏi Hứa Thắng Cường.
Trương Mỹ Liên vội vàng đỡ lời: “Cường Tử muốn đi bày sạp, cho nên tới lấy hàng.”
Tự dưng em trai có chí tiến thủ, Hứa Thắng Mỹ mừng còn không kịp làm sao có tâm trí để ý những cái khác: “Vậy tốt, cầm quần áo đi bày sạp đi.”
Trong thâm tâm, cô không muốn em trai tiếp xúc quá nhiều với Trương Mỹ Liên.
Hứa Thắng Cường gật đầu: “Em biết rồi, chị có việc thì cứ về trước đi.”
Hứa Thắng Mỹ đích xác không thể đi lâu, vì về trễ một chút là bà mẹ chồng sẽ lại mặt nặng mày nhẹ ngay.
Cô nói thêm đôi câu rồi ra về.
Người vừa đi khỏi, Hứa Thắng Cường lập tức duỗi tay ôm người yêu vào lòng: “Làm gì chị anh vừa xuất hiện em đã đẩy anh ra rồi, hử? Em sớm đã là người của anh rồi, biết chưa? Đừng hòng chạy thoát!”
Trương Mỹ Liên bĩu môi uỷ khuất: “Nhưng chị anh không chấp nhận em đâu.”
Hứa Thắng Cường nhếch mép: “Thì đã sao? Đợi tới lúc em mang thai thách chị ấy dám phản đối đấy. À mà sao lâu như vậy vẫn chưa có động tĩnh gì vậy em?”