Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 503: Tại sao?
Trong lòng Trương Mỹ Liên bất giác lộp bộp, chính cô cũng không rõ chuyện này là thế nào nữa?!
Rõ ràng Hứa Thắng Cường là thanh niên trai tráng, tuổi trẻ sung sức, tối nào cô cũng qua đó ăn nằm với hắn như vợ chồng. Nhưng sao mãi cho tới giờ vẫn không hoài thai nhỉ? Hay là do đợt trước phá bỏ hai cái thai nên hiện giờ cơ thể gặp vấn đề gì chăng?!
Tuy hơi chột dạ, nhưng ngoài mặt Trương Mỹ Liên vẫn điềm nhiên nũng nịu như không: “Anh này, làm sao nhanh như vậy được. Hơn nữa còn chưa đưa người ta về ra mắt gia đình đã muốn người ta sinh con cho anh rồi. Anh không thèm để ý tới thanh danh của em à?!”
Hứa Thắng Cường vội dỗ dành: “Không không, anh nói vậy cũng là vì tốt cho em mà. Không phải em cứ lo sợ bị chị gái anh phát hiện sao? Nếu em có mang thì chị ấy đâu thể nói gì được nữa. Mỹ Liên à, nếu em gả cho anh thì sau này em cũng trở thành họ hàng với Triệu gia.”
Trương Mỹ Liên cắn môi, âm thầm quyết định phải tìm thời gian rảnh đi bệnh viện kiểm tra mới được. Nếu thực sự bị vô sinh thì phải giải quyết chuyện này thế nào đây?!
Chỉ là kế hoạch không theo kịp biến hoá, chưa làm được gì thì mối quan hệ của cô và Thắng Cường đã bị Hứa Thắng Mỹ phát hiện.
Chả là hôm ấy Triệu gia nấu cháo bào ngư. Hiếm khi có món ngon mà mắt thấy trong nồi còn dư lại hai chén, thế là Hứa Thắng Mỹ liền đóng gói đem sang phòng trọ cho em trai nếm thử.
Có người gõ cửa, Hứa Thắng Cường hồn nhiên ra mở vì cứ nghĩ người ta đi nhầm nhà, chứ tối tăm thế này chắc chắn chị nó sẽ không tới rồi. Ai ngờ vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Hứa Thắng Mỹ đang đứng đó. Nháy mắt, Hứa Thắng Cường muốn ngã quỵ tại chỗ.
Hứa Thắng Cường vô cùng hoảng loạn vì Trương Mỹ Liên hiện đang ở trong phòng mà nó thì chưa muốn nói chuyện này với chị gái.
Thế là nó chặn Hứa Thắng Mỹ ở bên ngoài. Vốn dĩ Hứa Thắng Mỹ cũng không định vào, cô tính đưa xong cháo rồi về ngay, nhưng thái độ lúng túng của thằng em khiến cô sinh nghi.
Tuy nhiên Hứa Thắng Mỹ là đứa khôn khéo, không một hai đòi vào bằng được mà chỉ dặn dò em trai ăn cháo cho nóng rồi quay người đi sang hàng xóm hỏi thăm.
Tất nhiên xung quanh đây không ai không biết Trương Mỹ Liên, vì ngày nào cô ả cũng lui tới, kéo dài khoảng hai, ba tháng nay rồi, chỉ còn thiếu nước dọn đồ đạc về ở chung nữa thôi.
Nghe xong, tim Hứa Thắng Mỹ bất giác hẫng một nhịp. Cô ba chân bốn cẳng chạy sang nhà trọ của Trương Mỹ Liên thì quả thực trong phòng không có người. Cô lại vội vã lộn lại phòng trọ của Thắng Cường, ghé sát tai vào cửa liền nghe được giọng nói của Trương Mỹ Liên. Không sai, đó chính là giọng Trương Mỹ Liên, không thể nào nhầm lẫn được.
Vì thời gian không còn sớm, giờ xông vào náo loạn lên chỉ tổ mất mặt, cho nên Hứa Thắng Mỹ nhịn xuống, đi về Triệu gia đợi ngày mai xử lý sau.
Đã giận thì chớ, về tới nhà lại chẳng thấy bóng dáng ông chồng đâu. Không biết anh ta lấy xe ô-tô đi chơi tự lúc nào mà đến giờ vẫn không thấy mặt mũi. Hứa Thắng Mỹ cơ hồi muốn nổi cơn tam bành đập phá đồ đạc cho thoả cơn giận.
Sáng hôm sau, Hứa Thắng Mỹ âm trầm ăn xong bữa sáng rồi hậm hực xách túi ra khỏi cửa.
Bà Triệu nhìn theo bóng lưng con dâu bĩu môi mắng: “Xị mặt ra cho ai xem? Có cái cửa hàng quần áo bé con con, một tháng kiếm được vài đồng bạc lẻ mà cũng học đòi kiêu ngạo!”
Lúc đầu mới cưới dâu về nhà, những tưởng cô ta có bản lĩnh giữ chân được thằng con trai bà, để nó khỏi đi lêu lổng bù khú với đám hồ bằng cẩu hữu. Nào ngờ con nhỏ này vô tích sự, chẳng quản được chồng mà cũng không đẻ được con.
Vì chuyện này, bà Triệu không ít lần bóng gió nói mát. Nhưng Hứa Thắng Mỹ đâu phải hạng ăn chay, cô nói thẳng nguyên nhân là do lần trước té ngã sảy thai, tới bây giờ cơ thể chưa hồi phục lại nguyên trạng.
Mà nguyên nhân của vụ té ngã đó không nói ra thì ai cũng biết lỗi nằm ở Triệu gia, cho nên bà Triệu chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, nào nói được gì.
Hứa Thắng Mỹ đi thẳng một đường tới tiệm quần áo thì thấy Trương Mỹ Liên đang dọn hàng, chuẩn bị mở cửa đón khách.
Lúc này, Hứa Thắng Cường vẫn đang ngủ khìn khịt tại phòng trọ.
Nếu bỏ qua những thứ khác thì phải công nhận, Trương Mỹ Liên rất tận tâm tận lực với tiệm quần áo.
Thì cũng đúng thôi, một tháng đút túi hơn hai trăm đồng, làm sao cô ta không coi trọng cho được.
Mắt thấy Hứa Thắng Mỹ tới, Trương Mỹ Liên bất ngờ nói: “Ơ, Thắng Mỹ, sao sớm….”
Chưa nói hết câu, cô ta đã ăn trọn một cú tát nổ đom đóm mắt!
Trương Mỹ Liên vội bụm mặt, há hốc miệng nửa ngày mới thốt được hai từ: “Thắng Mỹ!”
Hứa Thắng Mỹ lười nói mấy lời vô nghĩa, đi thẳng vào vấn đề luôn: “Cô với em trai tôi có quan hệ gì?”
Đã đến nước này Trương Mỹ Liên cũng hiểu ra chuyện đã bại lộ cho nên luống cuống giải thích: “Thắng Mỹ à, việc không như cô nghĩ đâu…”
Hứa Thắng Mỹ lạnh mắt: “Không như tôi nghĩ thì là như thế nào? Hai người đã bắt đầu từ năm ngoái nhưng vẫn cố tình gạt tôi đến tận bây giờ. Hai người nghĩ rằng gạt thì tôi sẽ không biết gì phải không? Trương Mỹ Liên, cô đừng quên, là ai đã giúp đỡ cô lúc khó khăn, là ai đã đồng ý hợp tác với cô mở cửa hàng quần áo. Nếu không có Hứa Thắng Mỹ tôi đây thì sợ rằng cô đã giống như bà chị của cô, đi kinh doanh vốn tự có từ lâu rồi!”
Sắc mặt Trương Mỹ Liên thoắt trắng thoắt xanh: “Thắng Mỹ à, tôi biết chuyện này là tôi có lỗi với cô. Nhưng mà cô không thể đổ hết lên đầu một mình tôi được. Kỳ thực là do Cường Tử cứ nhất định theo đuổi tôi bằng được.”
Sắc mặt Hứa Thắng Mỹ càng lúc càng lạnh, vì quá hiểu con người Trương Mỹ Liên nên cô không chấp nhận việc ả ta đứng cùng chỗ với Cường Tử, trên cơ bản ả ta không xứng!
Nhưng suy đi tính lại thì một mình cô không thể ra đây đứng bán hàng cả ngày, Trương Mỹ Liên vẫn còn giá trị lợi dụng, vậy nên Hứa Thắng Mỹ liền nói: “Hôm nay tôi tới đây không phải tìm xem lỗi nằm ở đâu. Tôi yêu cầu cô lập tức chia tay với em trai tôi thì hai chúng ta vẫn tiếp tục làm cộng sư như cũ!”
Đây chỉ là kế hoãn binh mà thôi, đợi nó tìm được người thay thế xem, nó sẽ lập tức tống cổ con ả đê tiện này ra khỏi đây ngay lập tức!
Trương Mỹ Liên vội vàng nói: “Thắng Mỹ, tôi biết cô chướng mắt quá khứ của tôi. Nhưng những cái đó không phải do tôi cố tình gây nên, tôi bị người ta lừa gạt hãm hại. Hơn nữa bây giờ tôi và Cường Tử thật lòng yêu nhau, tình nguyện đến bên nhau, không lẽ cô nhẫn tâm chia rẽ chúng tôi sao?”
Nghe tới đây, sắc mặt Hứa Thắng Mỹ tức khắc xanh mét: “Cô một hai ép tôi phải nói huỵch toẹt ra có phải không?”
Trương Mỹ Liên híp mắt suy tính, lúc này căng với Hứa Thắng Mỹ e rằng sẽ sôi hỏng bỏng không hết, cho nên cô liền nói: “Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ chia tay với Cường Tử.”
Sau khi ngủ no mắt, Thắng Cường đủng đỉnh tới tiệm thăm người yêu. Ai ngờ vừa đẩy cửa bước vào, người yêu đã nước mắt ngắn nước mắt dài nói muốn chia tay, tình cảm yêu đương cắt đứt từ đây.
Năn nỉ hỏi mãi, Hứa Thắng Cường mới biết được sáng nay chị gái mình tới đây không những đánh Trương Mỹ Liên mà còn ác độc ép cô phải nói ra lời chia tay.
Vậy là Hứa Thằng Cường hùng hùng hổ hổ tới tìm Hứa Thắng Mỹ tính sổ.
Hứa Thắng Mỹ tức lộn ruột, phơi bày hết mọi chuyện xấu của Trương Mỹ Liên, tiếc rằng Hứa Thắng Cường không nghe lọt lỗ tai vì lúc này nó chỉ chăm chăm vào ham muốn cưới vợ Bắc Kinh. Khó khăn lắm mới có một người tình nguyện gả cho nó, mà nó cũng đồng ý cưới nàng, chuyện tốt hiếm gặp, cớ gì ngăn cản?
Hứa Thắng Mỹ tức đến mức khó thở, suýt chút nữa ngất xỉu tại chỗ.
Thắng Cường không thèm nghe lời chị gái khuyên, chỉ oang oang nói ra những lời mình muốn nói rồi đùng đùng bỏ đi.
Nhìn theo bóng lưng thằng em trai, Hứa Thắng Mỹ âm thầm đưa tay lau đi giọt lệ uất ức.
Tại sao? Tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này?
Tại sao Chu Nhị Ni có thể tìm được một ông chủ thành đạt mà nó chỉ có thể kiếm được một tên Triệu Quân ăn chơi trác táng?
Tại sao Hổ Tử có thể tìm được một cô gái Bắc Kinh ngoan ngoãn đứng đắn mà em nó lại dính vào con đàn bà Trương Mỹ Liên vô liêm sỉ?
Nhìn bộ dạng thằng em trai, Hứa Thắng Mỹ biết nó đã bị ả ta mê hoặc rồi, nó thực sự muốn rước Trương Mỹ Liên về làm vợ. Nhưng tính nết Trương Mỹ Liên lăng loàn như vậy, lấy gì đảm bảo sau này cô ta sẽ yên phận mà không hồng hạnh vượt tường?!
Nhưng khổ một nỗi Hứa Thắng Cường kiên quyết không chịu nghe lời, còn chỉ thẳng vào mặt cô mà mắng đừng ỷ là con dâu nhà giàu mà ép người quá đáng, không những thế nó còn hăm doạ nếu cô tiếp tục ép buộc Trương Mỹ Liên thì kể cả có là chị gái ruột nó cũng trở mặt.
Chưa bao giờ Hứa Thắng Mỹ đau như lúc này, phải nói là đau thấu tận tâm can!