Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 504: Kết hôn
Quay qua quay lại nhoáng cái đã đến tháng 4 âm lịch.
Chu Dương nhận trọng trách dẫn cha mẹ và cậu em Khoai Tây lên Bắc Kinh tham gia hôn lễ của chị hai. Tính ra cả gia đình chỉ vắng mặt vợ chồng Chu Đại Ni vì hai đứa nó phải ở lại trông giữ hoa màu sắp tới kỳ thu hoạch.
Anh hai Chu cũng không đi, vốn anh cũng muốn lên thử Bắc Kinh một lần cho biết nhưng đợt này nông vụ bận rộn quá, đi thì lại không yên tâm chuyện ở nhà thế nên đành thôi, chỉ gửi lễ mừng cho hai cháu là được.
Đây là lần đầu tiên trong đời anh chị cả tới một nơi xa đến vậy, chứ bình thường chỉ quanh quẩn trong thôn, cùng lắm thì lên huyện thành là hết. Thành ra lúc vừa đặt chân lên đất Bắc Kinh, nhìn đường xá đều rải xi măng bằng phẳng, sạch sẽ, xung quanh toàn nhà cao tầng đồ sộ, xe cộ qua lại như mắc cửi, đèn điện sáng choang loá mắt, anh chị cả bỗng thấy lạ lẫm, lúng túng, mất tự nhiên, cứ ngỡ mình đang lạc vào xứ xở thần tiên chứ không còn ở trong thực tại nữa.
Hai ngày trước khi hôn lễ diễn ra, Lâm Thanh Hoà cho Chu Tứ Ni nghỉ phép dẫn cha mẹ đi tham quan mấy danh lam thắng cảnh ở Bắc Kinh. Chu Quy Lai rất nhiệt tình đi theo làm phó nháy, lưu giữ lại rất nhiều khoảnh khắc giá trị và ý nghĩa.
Tầm mắt được mở mang, quần áo diện mạo được thay đổi từ A đến Z, lúc này anh chị cả mới thoáng thả lỏng tinh thần được một chút nhưng vẫn cực kỳ ngượng ngùng, làm gì cũng câu nệ, giữ kẽ.
Đến mức bà Chu phải đứng ra dạy bảo: “Hai đứa các con thoải mái lên xem nào, thả lỏng ra, tay chân đừng luống cuống như thế, cứ để tự nhiên thôi. Chu gia chúng ta bây giờ có tận 6 sinh viên đại học, không khác nào dòng dõi thư hương danh giá, cho nên chúng ta tuyệt đối không được mặc cảm mình thấp kém hơn nhà họ.”
Xét về thần thái tự tin thì bà Chu ăn đứt cả vợ chồng người con trưởng.
Mà không thế thì sao? Đếm thử xem nhà bà có mấy sinh viên đại học? Chỉ riêng nhà thằng tư, ngoại trừ nó ra thì cả vợ lẫn 3 thằng con đều là sinh viên trường đại học Bắc Kinh danh giá số 1 cả nước.
Nhà thằng cả tuy nghèo tiền nghèo bạc nhưng cũng sản xuất ra được 1 sinh viên đại học, xứng đáng được ngẩng mặt với đời chứ bộ.
Cộng thêm Ngũ Ni nhà thằng ba nữa, thế là tổng cộng Chu gia có tận 6 sinh viên đại học, quá lợi hại đi ấy chứ!
Quan trọng nhất là, điều kiện kinh tế nhà thằng tư không thua kém ai, cùng lúc sở hữu 6 cơ sở kinh doanh và 1 xưởng sản xuất, lại còn mua được cả xe ô-tô vận tải. Như vậy thì làm sao phải tự ti trước bất cứ ai, cứ đàng hoàng mà ưỡn ngực tự tin lên.
Nghe mẹ nói rất có lý nhưng anh chị cả vẫn không sao xoá bỏ được chút ít xấu hổ còn sót lại. Thôi cũng thông cảm cho anh chị ấy, cái này thuộc về phạm trù tư tưởng, đâu phải ngày một ngày hai là có thể thay đổi được ngay.
Tuy nhiên vợ chồng anh chị cả rất biết tiếp thu và cố gắng, mặc dù biểu hiện không quá xuất sắc nhưng cũng không gây ra lỗi lầm gì đáng tiếc trong hôn lễ của con gái.
Thêm vào đó còn có vợ chồng Chu Thanh Bách giúp nâng thể diện. Lâm Thanh Hoà còn đặc biệt mời gia đình anh chị Ông tới chung vui.
Vậy nên, tuy nhà gái có kém nhà trai về nhiều mặt nhưng nhìn chung thì khoảng cách cũng không đến nỗi chênh lệch quá nhiều.
Đúng là Chu Nhị Ni gả chồng hào môn, điều này không ai bàn cãi tuy nhiên hai vợ chồng đến với nhau bằng tình yêu thật sự, thành thử ra Nhị Ni chả cần phải khúm núm, nịnh bợ bên phía nhà chồng.
Về phương diện khách khứa, vốn Chu Nhị Ni không mời Hứa Thắng Mỹ nhưng bằng một cách nào đó nó đã moi được thông tin ngày giờ và địa điểm từ chỗ bà ngoại rồi tự mình vác xác tới.
Thế nhưng nếu Hứa Thẳng Mỹ không mặt dày mò đến thì làm sao biết được Lâm Thanh Hoà lại cấp cho Nhị Ni nhiều thể diện đến vậy. Cô trực tiếp lên sân khấu đọc lời chúc mừng hôn lễ bằng Tiếng Anh. Lúc này đàng trai mới biết hoá ra thím út của Nhị Ni hiện đang làm giảng viên ngoại ngữ tại trường đại học Bắc Kinh. Vậy là không khí bỗng chốc trở nên vui vẻ, thoải mái hơn hẳn, từ sự khinh thường, khó chịu lúc ban đầu giờ đây đã chuyển hết sang hoà đồng, thân thiện.
Tóm lại, hôn lễ của Chu Nhị Ni và Vương Nguyên diễn ra vô cùng thành công và thuận lợi.
Trên cơ bản việc lớn đã hoàn thành nhưng chị cả Chu vẫn thấp thỏm lo âu, chị kéo Lâm Thanh Hoà ra nói nhỏ: “Hình như mẹ chồng của Nhị Ni hơi khó chịu thì phải?!”
Chị cả cảm nhận hoàn toàn chính xác bởi lẽ trong suốt quá trình buổi lễ diễn ra, mặt mày mẹ Vương Nguyên cứ chằm dằm, không thèm hé răng cười dù chỉ một lần.
Đáng buồn cho bà ta, Lâm Thanh Hoà lại chẳng phải dạng vừa. Bà không vui chứ gì? Ừ, tôi trực tiếp phớt lờ bà luôn. Đáng lẽ theo phép tắc, sau khi Chu Thanh Bách lịch sự kính rượu ba Vương Nguyên thì tới lượt Lâm Thanh Hoà tiến lên kính rượu mẹ Vương Nguyên, thế nhưng Lâm Thanh Hoà bỏ qua luôn, để mặc cho bà ta chưng hửng.
Ủa chứ biết trước có mời bà ta cũng sẽ không thèm uống vậy thì tội gì mình phải làm việc dư hơi?!
Lâm Thanh Hoà cười nhạt: “Chị cứ mặc kệ bà ấy đi. Vương Nguyên đã chuẩn bị xong xuôi căn nhà tân hôn rồi. Mà chị cũng đi tham quan rồi đúng không, ở ngay sát nhà cha mẹ đấy thôi, cho nên đừng lo lắng vu vơ nữa.”
Chị cả Chu vẫn nhíu mày không vui: “Nhưng mà chị cảm thấy mẹ Vương Nguyên không thích Nhị Ni nhà mình ra mặt.”
Lâm Thanh Hoà bật cười: “Nhị Ni có phải là nhân dân tệ đâu mà người gặp người mê? Chỉ cần Vương Nguyên yêu thương, đối xử tốt với con bé là được. Còn lại những cái khác đều không quan trọng.”
Đúng là Vương Nguyên rất che chở Nhị Ni, trong suốt quá trình cử hành hôn lễ, anh không rời cô vợ nửa bước, đi kính rượu trưởng bối hay bạn bè anh đều dắt vợ theo cùng.
Nghe vậy, chị cả Chu cũng tạm thời yên lòng, chị không nói thêm gì nữa mà cười cảm kích: “Thanh Hoà, ngày hôm nay anh chị thật lòng cảm tạ em.”
Nếu không có thím tư thì quả thực hôm nay Chu gia đã lép vế hoàn toàn trước Vương gia và con đường làm dâu hào môn của Nhị Ni sẽ càng trắc trở, gập ghềnh hơn gấp bội. Cũng may thím tư đã lấy lại được thể diện cho toàn bộ Chu gia cũng như chứng minh được chỗ dựa vững chắc của Nhị Ni trước toàn thể nhà chồng.
Lâm Thanh Hoà xua tay: “Chị nói gì khách sáo thế. Nhị Ni là cháu gái em, một tay em dắt con bé lên đây dạy bảo, bồi dưỡng, làm sao em nỡ để nó tủi thân chứ.”
Chị cả Chu lại cười nói: “Lần này lên chị thấy cha mẹ trẻ khoẻ hơn rất nhiều. Tất cả đều nhờ công các em ở trên này quan tâm, chăm sóc hai ông bà.”
Lâm Thanh Hoà cười: “Bây giờ ông bà cứ thoải mái sống vui sống khoẻ thôi, không cần phải nhọc lòng suy nghĩ cái gì cả, tâm vô lo vô nghĩ tự khắc con người sẽ trẻ ra ấy mà.”
Ngày đại hôn của con gái, vì quá vui mừng đâm ra cả Chu Thanh Bách lẫn anh cả Chu đều quá chén, về tới nhà là lăn ra ngủ say như chết.
Chu Hiểu Mai đưa cha mẹ về nhà nghỉ ngơi rồi cấp tốc chạy sang bên này tụ họp với hội chị em.
Vừa ngồi xuống là cô đã tươi cười hớn hở, bắn liên thanh: “Hôm nay vui thật đấy, hôn lễ quá hoành tráng. Nhất là cái khúc chị tư lên khán đài nói tiếng Anh. Haha toàn bộ Vương gia đều sửng sốt trợn lớn mắt, em còn nghe thấy có người khen chị nói chuẩn, phát âm đúng giọng gì gì ấy.”
Đến tận hôm nay Chu Hiểu Mai cũng mới biết được gia tộc nhà Vương Nguyên hùng mạnh cỡ nào. Quá trời xe ô-tô con kéo nhau tới, đỗ chật cả đường đi.
So ra thì cả Chu gia chỉ có mỗi cái xe ô-tô tải của nhà anh chị tư thôi, nếu mang ra xếp cạnh cái dàn xe 4 chỗ bóng loáng kia thì e rằng hơi bị khó coi ấy chứ!
Cứ tưởng phen này xong rồi, ai dè chị tư xuất hiện như một vị thần. Mặc dù chả hiểu chị xì xà xì xồ cái gì nhưng cứ bám vào đó để ưỡn mặt tự tin là tốt rồi.
Thật ra Lâm Thanh Hoà không định giọng khách át giọng chủ đâu. Nhưng Vương gia kiêu ngạo quá, mắt mọc trên trán không coi ai ra gì vậy nên cô bắt buộc phải thể hiện bản thân để cho bọn họ biết Chu gia không phải dạng dễ bắt nạt và Nhị Ni cũng không phải thân cô thế cô, người đơn lực mỏng!
Ngẫm nghĩ thế nào, Chu Hiểu Mai lại nói tiếp: “À con nhỏ Hứa Thắng Mỹ đi ăn cưới mà mặt mũi đen kịt, coi bộ nó tức giận lắm. Em nghĩ chắc nó hận chị bất công, bữa đám cưới nó chị không những không cho thể diện mà còn chẳng thèm tham dự.”
Lâm Thanh Hoà xua tay: “Mặc kệ nó đi.”
Thấy Lâm Thanh Hoà có chút mệt mỏi, chị cả Chu bảo cô vào phòng chợp mắt một lát còn mình thì đi theo Chu Hiểu Mai về nhà ông bà Chu nghỉ ngơi.
Còn hai anh em Chu Dương và Khoai Tây thì dễ thôi, trải cái chiếu lăn kềnh ra lầu hai tiệm sủi cảo là được, khỏi cần tốn tiền thuê nhà khách.
Vì nông vụ bộn bề, cho nên ngay ngày hôm sau, gia đình anh chị cả lên tàu ngược về quê.
Vương Nguyên chu đáo đánh ô-tô đưa cha mẹ vợ ra ga còn chuẩn bị rất nhiều đặc sản Bắc Kinh để về phân phát cho họ hàng thân thích cùng với hàng xóm láng giềng.
Chuyến đi ngày tuy có chút cập rập nhưng anh chị cả cảm thấy viên mãn vô cùng.
Vậy là Vương Nguyên đã đạt thành ước nguyện, chính thức cưới được người thương về làm vợ. Cặp vợ chồng son chuyển vào căn nhà tân hôn nhưng quyết định không nấu cơm mà trực tiếp nộp tiền ăn sang bên này cho tiện. Cứ đến bữa ăn là hai đứa nó dắt nhau ra tiệm sủi cảo hoặc thi thoảng về ăn chung với ông bà Chu, vừa đỡ lích kích nấu nướng mà lại vừa đông vui.
Sau hôn lễ, vốn dĩ Vương Nguyên muốn dẫn Nhị Ni đi hưởng tuần trăng mật lãng mạn. Nhưng Chu Nhị Ni lại không muốn lãng phí thời gian và tiền bạc. Trong tư tưởng của phụ nữ truyền thống, sau khi kết hôn là phải chăm chỉ kiếm tiền để mai này còn nuôi nấng con cái.
Một người đàn ông kim cương như Vương Nguyên thì cần gì phải lo lắng vấn đề kinh tế nhưng đúng là anh rất nôn ôm con thế nên hoàn toàn nghe theo lời vợ, ở nhà chăm chỉ kiếm tiền và nỗ lực tạo người.
Quả nhiên trời không phụ lòng Vương Nguyên, một tháng sau, Chu Nhị Ni có tin vui.
Chà…tốc độ này thật sự là quá nhanh quá nguy hiểm rồi!