Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 505: Học lên
Sau khi hay tin, Chu Tứ Ni kinh ngạc tới ngây người: “Chị? Chị có mang thật hả?”
Lâm Thanh Hoà cũng phải tặc lưỡi thán phục, tốc độ này còn hơn cả giải đua xe công thức 1 ấy chứ. Tính ngày tính tháng thì có lẽ ngay hôm thứ 2 sau tân hôn, Chu Nhị Ni đã đậu thai.
Bị hỏi dồn dập, Nhị Ni chỉ biết ngượng ngùng đỏ rực mặt, còn Vương Nguyên đứng bên cạnh thì cứ cười hềnh hệch y như thằng ngố: “Có thai rồi, vợ có thai rồi, tốt quá, tốt quá rồi!!!”
Những ngày sau, Chu Nhị Ni vẫn đi làm như cũ. Buổi sáng Vương Nguyên lái xe chở vợ tới cửa tiệm quần áo rồi mới vòng về xưởng.
Còn về phương diện thực phẩm thì không cần thay đổi gì vì trên cơ bản bữa ăn thường ngày đã quá đầy đủ chất dinh dưỡng, kể cả nhà chú thím tư hay nhà ông bà nội cũng vậy.
Mấy năm trở lại đây, kinh tế đã khá hơn rất nhiều, Chu gia bắt đầu hướng tới ăn ngon chứ không chỉ đơn thuần là ăn no như ngày xưa nữa.
Nhưng Lâm Thanh Hoà vẫn đốc thúc Chu Nhị Ni ăn nhiều trái cây vì hiện tại người ta chưa tinh chế được viên uống axit folic (1), vậy nên bà bầu chỉ còn cách tự hấp thụ từ các loại rau trái tự nhiên.
Ở bên kia, Chu Tam Ni cũng được chồng chăm sóc rất chu đáo. Con bé nghe theo lời thím tư, biết cách điều tiết lượng thực phẩm nạp vào cho nên mẹ càng khoẻ mà em bé trong bụng phát triển ngày càng tốt. Hiện giờ cái bụng của Chu Tam Ni đã bắt đầu lấp ló nhô cao sau lớp áo.
Chắc có lẽ ngưỡng mộ cuộc sống của chị Nhị Ni và chị Tam Ni, cho nên Hổ Tử đang nỗ lực chạy đua hơn bao giờ hết. Nó cũng mong sớm cưới được Trân Trân về nhà, sớm có con bồng con bế cho bằng chị bằng em.
Từ đầu năm nay, Lâm Thanh Hoà không sắp xếp vị trí công tác cho Hổ Tử mà đẩy nó ra ngoài tự buôn bán.
Còn Trần San San thì vẫn tiếp tục làm nhân viên bán hàng tại tiệm quần áo nữ.
Đúng là có tình yêu làm động lực có khác, Hổ Tử dường như nỗ lực không biết mệt mỏi. Chỉ cần trời không đổ mưa, cậu sẽ ra vỉa hè trải bạt bày hàng từ sáng sớm cho tới tận tối mịt. Chả thế mà mới mấy tháng trôi qua, nước da của chàng ta vốn đã đen giờ lại càng thêm đậm màu, nhưng được cái con người trở nên thành thục và ổn trọng hơn hẳn.
Hôm nay thấy thằng cháu đang ngồi hí hoáy cộng sổ, Lâm Thanh Hoà pha cho nó một ly trà hoa cúc rồi cười hỏi: “Thế nào, tháng này kiếm được bao nhiêu?”
Hổ Tử cười tít mắt khoe: “Tận 200 đồng thím ạ.”
Nếu người khác hỏi chưa chắc Hổ Tử đã nói thật nhưng đây là mợ út cho nên nó thoải mái có sao nói vậy.
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Nếu không bị vướng 4 ngày mưa thì chắc sẽ còn cao hơn nữa.”
Thời điểm này, nếu chăm chỉ chịu khó tự mình ra ngoài bươn chải chắc chắn sẽ không tới nỗi nào. Xét mặt bằng chung, thu nhập hàng tháng 200 đồng không phải thấp nhưng cũng chưa tính là cao. Lâm Thanh Hoà đánh giá còn có thể kiếm được nhiều hơn nữa.
Nhưng Hổ Tử thì đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi, nó cười thích chí: “Cháu cảm thấy từng này không tệ thím ạ.”
Lâm Thanh Hoà bật cười mắng: “Có thế mà đã thoả mãn rồi? Thế sau này không định mua nhà, dời hộ khẩu à? Phải cố gắng kiếm nhiều hơn nữa, 200 đồng chưa đủ đâu.”
Hổ Tử gật đầu: “Không sao đâu ạ, cháu sẽ tiếp tục tích cóp.”
Kể từ đầu năm tới giờ nó đã tiết kiệm được gần một ngàn rồi đấy, đúng là mau thật!
Cả đời nó chưa nhìn thấy nhiều tiền như vậy bao giờ. Tất nhiên nó nào dám giữ trong người, kiếm được bao nhiêu là gửi mợ út hết.
Lâm Thanh Hoà đi vào trong phòng lấy ra một cái túi, bên trong chỉ đựng riêng tiền của Hổ Tử: “Này, đây là toàn bộ những gì cháu đưa cho mợ, nhiều ít bao nhiêu mợ không biết đâu, bỏ vào bao nhiêu cháu tự tính rồi tự nhớ nha.”
“Vâng ạ.” Hổ Tử nghiêm túc gật đầu. Tiền để ở chỗ mợ là an toàn nhất rồi, nó hoàn toàn không lo lắng gì hết.
Tính toán xong, xếp toàn bộ số tiền của tháng này vào túi, Hổ Tử nghiêm trang gửi lại Lâm Thanh Hoà.
Lâm Thanh Hoà cầm túi tiền cất cẩn thận vào phòng trong rồi mới quay ra nói: “Hôm nay cậu út hầm gà, tối nay cả nhà ăn mì gà, cháu xong việc nhớ về ăn sớm nha.”
Hổ Tử ngượng ngùng gãi đầu: “Cái kia…tiền cơm mỗi tháng mợ thu có 5 đồng, cháu sợ là không đủ.”
Bây giờ nó ra ngoài làm nên mỗi tháng gửi cậu mợ 5 đồng tiền cơm, còn trước đây thì mợ trừ luôn từ tiền lương. Không chỉ có nó mà Cương Tử cũng vậy. Cậu mợ cho ở không đã làm tốt lắm rồi, làm sao chúng nó dám ăn không. Chỉ có điều sức ăn của hai anh em nó thuộc loại khoẻ mà bữa cơm nhà cậu lại quá chất lượng, toàn thịt heo, thịt dê, cá, trứng….chỉ với từng ấy tiền thì làm sao đủ cơ chứ, chắc cậu mợ đã phải bù vào không ít.
Lâm Thanh Hoà cười xua tay: “Được rồi, năm nay cứ vậy đi, sang năm mợ khẳng định sẽ tăng tiền cơm của hai đứa.”
Nói chuyện với cháu một lát, Lâm Thanh Hoà xách túi ra tiệm sủi cảo tìm chồng.
Lúc này, Chu Thanh Bách đang xếp mì vào từng tô, bên trên sắp thêm mấy miếng thịt gà vàng óng ả, điểm chút rau cải xanh cho đẹp mắt. Khi nào ăn chỉ cần chan nước dùng nóng hổi là có ngay tô mì gà chuẩn đẳng cấp nhà hàng 5 sao.
Lâm Thanh Hoà bước vào tấm tắc khen: “Tay nghề của chồng em càng ngày càng xuất sắc nha!”
Chu Thanh Bách ngẩng đầu nhìn vợ một cái, khoé miệng nhếch lên nụ cười tự hào.
Lâm Thanh Hoà tiến lại gần nháy mắt hỏi: “Anh, tối nay đi xem điện ảnh đi?!”
“Được.” Chu Thanh Bách đồng ý ngay. Anh làm riêng hai tô bưng ra bàn cho mình và bà xã, còn mấy đứa nhỏ muốn ăn thì tự lăn vào bếp.
Được cái ba thằng nhóc nhà Lâm Thanh Hoà đều rất có khiếu bếp núc, chúng không ngại xuống bếp, thậm chí nấu nướng cũng ngon ra trò.
Chu Quy Lai nhìn nhìn tô mì thấy có vẻ hơi ít, nó định bụng tráng thêm quả trứng ăn cho chắc dạ thế nên thò đầu ra hỏi ba mẹ: “Ba mẹ, hai người có muốn ăn thêm trứng tráng không?”
Cương Tử nói với vào: “Ê, làm cho mỗi người một quả luôn đi.”
Chu Quy Lai cười nham nhở: “Ông anh đại gia phết nhờ~”
Cương Tử nhếch miệng cười hềnh hệch.
Chỉ một lát sau, Chu Quy Lai đã bưng ra một dĩa trứng tráng đầy ụ thơm ngào ngạt, phát cho mỗi người một phần.
Có vị khách đang ngồi ăn sủi cảo ở bàn kế bên, bị mùi thơm dẫn dụ, thèm quá chịu không nổi cho nên liền hỏi cửa tiệm có bán món này không.
Chu Quy Lai nhướng mày cười: “May cho anh là chảo còn nóng nên tôi mới bán đấy, chứ chảo nguội là không phục vụ khách đâu.”
Phần trứng này Chu Quy Lai thu 1 hào, phải nói là đắt cắt cổ nhưng vị khách kia lại cực kỳ hài lòng.
Chu Thanh Bách mau chóng xử lý khẩu phần của mình rồi đứng dậy tiếp nhận tạp dề để con trai ra ăn mì.
Vừa ngồi xuống bàn chưa kịp động đũa là thằng nhóc Chu Quy Lai đã bắt đầu tám chuyện bát quái: “Mẹ, mẹ, hôm qua con nhìn thấy anh hai nhà ta giảng bài cho một bạn nữ nha.”
Chu Toàn ngẩng lên liếc thằng em một cái rồi bình tĩnh cúi đầu xuống ăn tiếp.
“Giảng bài thôi mà, có gì đâu, bình thường có chỗ nào không hiểu chị cũng hay đi hỏi bạn cùng lớp.” Chu Tứ Ni thì lại cho rằng việc này hết sức bình thường. Hồi mới nhập học, nó bỡ ngỡ và áp lực nhiều lắm. Nhưng nhờ nỗ lực phấn đấu cho nên bây giờ nó đã có thể đuổi kịp các bạn trong lớp rồi.
Chu Quy Lai nhướng mày: “Hỏi bài tất nhiên là không có gì đáng nói, vấn đề ở đây chính là em bắt gặp hai anh chị chụm đầu giảng bài cho nhau rất nhiều lần. Đặc biệt hôm bữa em còn nhìn thấy anh hai chơi bóng rổ còn chị kia thì đứng bên sân chờ đưa nước.”
Chu Toàn ném cái đầu gà vào tô thằng em: “Ăn đi….”….và ngậm miệng lại!
Lâm Thanh Hoà cũng nói: “Con tập trung ăn phần của con đi, chuyện này có gì đâu. Anh hai nhà ta năm nay đã 18 tuổi, trưởng thành rồi, có muốn yêu đương mẹ cũng không có ý kiến.”
Chu Quy Lai cười hềnh hệch: “Errr, anh hai, anh nghe không, mẹ không phản đối anh kìa. Anh phải cố gắng nỗ lực vượt mặt anh cả nhé, đẹp nhất là tốt nghiệp phát kết hôn luôn, người ta nói là cái gì nhỉ? À, song hỷ lâm môn, haha…”
Chu Toàn điềm nhiên đáp: “Anh còn định học lên nữa, chưa tốt nghiệp nhanh như vậy đâu.”
Tính toán này của Chu Toàn, Lâm Thanh Hoà đã sớm biết từ trước. Cô không những không phản đối mà còn rất ủng hộ con trai.
Chu Quy Lai thì ngạc nhiên rớt tròng mắt: “Cái gì? Học nữa á? Thế đợi đến lúc già khọm anh mới tốt nghiệp à?”
Chu Toàn bình thản nói: “Em cứ tập trung giục anh cả là được.”
Chu Quy Lai vừa ăn mì vừa suy tư: “Em thì không định học nhiều đâu, tốt nghiệp một cái là em ra tiếp quản quán của ba luôn.”
===
Chú thích:
Axit folic là vitamin B9 thuộc vitamin nhóm B. Đây là dưỡng chất rất cần thiết cho quá trình phát triển và phân chia các tế bào, góp phần quan trọng trong sự hình thành tế bào máu. Vitamin B9 rất cần trong chế độ dinh dưỡng mỗi ngày, đặc là là cho phụ nữ có thai và trẻ sơ sinh.
Axit folic có mặt trong các loại thuốc bổ trợ hoặc các thực phẩm tự nhiên hàng ngày như rau xanh, trái cây, gan, thận bò, sữa, ngũ cốc vân vân.