Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 506: Sủi cảo Đại Vương
Lâm Thanh Hoà nhướng mày: “Muốn làm thì tự mình làm đi, tiệm sủi cảo này để ba con giết thời gian, đừng có mà xớ rớ.”
Tuy lợi nhuận của tiệm sủi cảo không cao chót vót nhưng vợ chồng cô chẳng thèm để ý. Mục đích mở quán này ra là để Thanh Bách giết thời gian, khỏi bị cảm giác nhàm chán bủa vây trong lúc cô đi dạy học. Rồi tới mùa hè thì giao lại cho các con hoặc đóng cửa tạm ngưng mấy tháng, hai vợ chồng đi ngao du sơn thuỷ, cuộc sống cứ túc tắc như vậy là vừa đẹp.
Chu Quy Lai gật gù: “Được rồi, vậy đợi sau khi tốt nghiệp con sẽ nghiên cứu xem làm cái gì thích hợp.”
Đợi con trai ăn xong, Chu Thanh Bách không do dự giao lại cửa hàng, thảnh thơi cùng vợ đi xem phim giải trí.
Mọi người cũng lục tục đứng dậy tản ra, Hổ Tử đi tìm Trần San San, Chu Toàn quay về tiểu khu học bài, Tứ Ni và Cương Tử tới lớp bổ túc ban đêm, còn vợ chồng Chu Nhị Ni thì đã báo cắt cơm từ sớm vì hôm nay có hẹn ăn chung với ông bà Chu.
Vậy là cuối cùng tiệm sủi cảo chỉ còn lại mỗi mình Chu Quy Lai.
Lúc ông Vương bước vào tiệm cũng hết sức ngạc nhiên: “Mọi người đi đâu cả rồi, chỉ còn mình cháu thôi à?”
Chu Quy Lai gật đầu xác nhận: “Vâng ạ, người bận đi hẹn hò, người bận đi học, chỉ còn dư lại mỗi cháu thôi. À, ông đã ăn tối chưa?”
Ông Vương gật gật đầu: “Ông ăn rồi.”
Lúc này bà Mã đã tan tầm cho nên Chu Quy Lai đảm nhiệm mọi nhiệm vụ từ đứng bếp cho tới rửa chén.
Nó vừa ngồi xổm rửa chén vừa tám chuyện cùng ông nội nuôi: “Ông ơi, mai sau cháu tốt nghiệp, ông bảo cháu làm cái gì thì tốt nhỉ?”
Ông Vương bật cười: “Tiệm sủi cảo này của ba cháu buôn bán rất tốt còn gì?”
Chu Quy Lai nhún vai: “Cái này ba cháu để giết thời gian ông ạ, chỉ có nghỉ hè hay nghỉ đông mới giao lại cho cháu thôi.”
Hơn nữa nó cũng không thực thích loại hình kinh doanh này. Diện tích mặt tiền chỉ có từng này thì kiếm được bao nhiêu cơ chứ?! Chí nó lớn hơn nhiều.
Ông Vương liền hỏi lại: “Thế cháu đã có dự định gì chưa?”
Chu Quy Lai vẫn thoăn thoắt tay làm miệng nói: “Ông nội nuôi, ông bảo nếu cháu mở một xưởng sủi cảo thì thế nào?”
Ông Vương hết sức bất ngờ: “Hả? Cái gì?”
Chu Quy Lai liền giải thích: “Chính là cái dạng xưởng chuyên cung cấp sủi cảo số lượng lớn sau đó đóng gói bao bì cẩn thận, cấp đông rồi vận chuyển tới bán tại các thương trường, trung tâm bách hoá ấy ạ.”
Ông Vương nhíu mày tưởng tượng nhưng nghĩ mãi cũng không nghĩ ra rốt cuộc cái quy trình đó vận hành kiểu gì, cuối cùng ông đành bó tay chịu thua: “Nếu cháu muốn làm thì về bàn bạc với mẹ xem. Mẹ cháu học rộng hiểu nhiều, chắc chắn sẽ cho cháu nhiều ý kiến bổ ích.”
Chu Quy Lai hơi do dự: “Cháu sợ làm cái này phải yêu cầu nhiều vốn, chưa chắc mẹ cháu đã đồng ý ấy chứ.”
Tưởng gì chứ cái này quá đơn giản, ông Vương tựa hồ không cần suy nghĩ mà nói ngay: “Chỗ ông nội có một ít, khi nào cháu cần cứ tới nói ông sẽ đưa cho.”
Hàng tháng ông đều có hai nguồn thu vào đó là lương thủ thư và tiền cho thuê tứ hợp viện. Nhưng trên cơ bản ông chẳng tiêu gì tới tiền cho nên cứ tích lên để đó. Ông dự định khi nào đi đoàn tụ với tổ tiên sẽ để lại cho ba thằng cháu nội. Trước sau gì cũng là của chúng nó, giờ lấy ra cho thằng nhỏ khởi nghiệp càng có ý nghĩa chứ sao.
Chu Quy Lai cười lắc đầu: “Làm sao cháu có thể lấy tiền của ông nội nuôi được. Thời cơ chín muồi cháu sẽ đi bàn bạc với ba mẹ, cháu biết thừa hai người họ có nhiều tiền lắm luôn.”
Sở hữu cùng lúc mấy cái cửa hàng cửa hiệu, mà tiệm nào cũng buôn may bán đắt. Nó không biết con số cụ thể là bao nhiêu nhưng ước chừng mỗi tháng ba mẹ kiếm về ít cũng phải hơn ngàn đồng.
Đợi tới khi nó tốt nghiệp đại học chắc chắn trong tay ba mẹ sẽ có một khoản kha khá. Cho nên nó nghĩ khả năng cao mình sẽ hỏi mượn được chút vốn liếng làm ăn.
Ông Vương phất tay: “Cứ cầm đi, ông để đó cũng chẳng làm gì.”
Chu Quy Lai cười: “Vâng nhưng mà từ giờ tới lúc ấy còn lâu lắm ông ạ, chuyện tiền nong từ từ rồi tính cũng được.”
Hai ông cháu đang chuyện trò rôm rả thì có khách vào quán, Chu Quy Lai bèn rửa sạch tay đứng dậy luộc sủi cảo cho khách rồi mới quay lại vừa tiếp tục vừa rửa chén vừa khoác lác về nhà xưởng trong mơ.
Kỳ thực nó cũng chưa có kế hoạch cụ thể, tất cả mới chỉ dừng trên ý tưởng mà thôi. Nhưng Chu Quy Lai tán phét thành thần, nó ba hoa chích choè đủ thứ trên đời, còn nói sau này sẽ lấy thương hiệu là sủi cảo Đại Vương.
Ông Vương ngồi một bên liên tục gật gù hào hứng, không cần biết mai này như nào nhưng chắc chắn ông sẽ dốc toàn lực ủng hộ thằng cháu tới cùng.
Tầm 9 giờ Chu Thanh Bách và Lâm Thanh Hoà xem phim xong, định bụng rẽ ngang qua tiệm sủi cảo kiểm tra thì thấy tiệm đã tắt đèn, đóng cửa nghỉ, về tiểu khu lại không thấy bóng dáng thằng ba đâu. Mãi một lúc sau mới thấy nó lững thững đi bộ về, Lâm Thanh Hoà hỏi ngay: “Con vừa đi đâu thế?”
Chu Quy Lai trả lời: “Lúc nãy ông nội nuôi tới tiệm chơi, con vừa mới đưa ông về ký túc xá xong.”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Ừ, có rảnh nhớ dành thời giờ quan tâm tới ông nội nuôi một chút, đưa ông đi thăm thú đó đây thì càng tốt.”
Chu Quy Lai liền nói: “Được chứ ạ, hôm bữa ông nội nuôi nói muốn tới núi Thái Sơn, mà ông nội cũng thích. Con định hè này sẽ dẫn hai ông đi luôn.”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Vậy con bàn bạc với anh hai xem hè này anh có rảnh quản lý tiệm sủi cảo không. Nếu anh tiếp nhận thì con có thể dẫn hai ông đi chơi.”
Năm nay hai vợ chồng cô đã lên kế hoạch đi sang khu vực Đại Liên tìm nguồn hàng thuỷ sản cho nên định trước là không có thời gian rảnh.
Chu Toàn khẽ thở dài: “Hè này con có kế hoạch đi dạy thêm, còn phải luyện vẽ ký hoạ nữa….”
Chu Quy Lai lập tức bắn liên thanh: “Anh hai, năm ngoái một mình em làm mọi việc, năm nay anh phải làm đi chứ. Đừng có mà đòi ngồi mát ăn bát vàng biết không? Hơn nữa ông nội và ông nội nuôi đều đã lớn tuổi rồi, thích đi ra bên ngoài xem đó xem đây. Không lẽ chỉ chút chuyện nhỏ này anh cũng không thoả mãn hai ông được hay sao?”
Chu Toàn đánh mắt sang thằng em rồi nhàn nhạt nói: “Nói thì hay lắm ấy, không phải bản thân em ham chơi à?”
Chu Quy Lai chun chun nói: “Em là người ngay thẳng, có sao nói vậy thôi à?! Đúng là em muốn đi chơi nhưng cũng muốn đưa hai ông đi chơi luôn. Một công đôi chuyện không phải tốt à?!”
Chu Toàn liền đưa ra sắp xếp: “Thế em trông hàng đi để anh đưa hai ông đi cho.”
Chu Quy Lai nóng nảy: “Anh hai, anh đừng quá đáng như thế có được không? Chuyện này em đã hẹn với các ông trước rồi. Hơn nữa năm ngoái em đã làm suốt hè rồi còn gì, không lẽ năm nay anh vẫn muốn đẩy cho em?!”
“Anh đi ra ngoài tiện thể ký hoạ phong cảnh…”
Chu Toàn chưa nói hết câu đã bị Chu Quy Lai trực tiếp đánh gãy: “Thế thì là anh đi ra ngoài vẽ tranh chứ đâu phải đưa hai ông đi chơi. Em có máy ảnh, dọc đường đi thấy cảnh gì đẹp em sẽ chụp lại hết, mang về cho anh từ từ vẽ, được chưa?!”
Anh một câu, em một câu đôi co qua lại không ai chịu nhường ai. Cách đó không xa, Chu Thanh Bách và Lâm Thanh Hoà điềm nhiên xem TV như không có chuyện gì xảy ra.
Quan điểm dạy con của cô trước giờ vẫn vậy, chuyện của tụi nhỏ để chúng nó tự giải quyết. Cãi nhau cũng được, thậm chí đánh nhau cũng chẳng sao, chỉ cần không quá mức cô sẽ không ra mặt. Tụi trẻ ngộ lắm, giây trước mới uýnh lộn tung trời vậy mà giây sau lại quàng vai bá cổ ăn chung một cái bánh. Thế nhưng nếu người lớn nhúng tay vào phân xử thì thể nào mọi chuyện cũng bị nghiêm trọng hoá lên cho xem.
Hai anh em đấu khẩu đã đời, cuối cùng phần thắng nghiêng về Chu Quy Lai. Nó cười sung sướng như địa chủ được mùa.
Còn Chu Toàn thua cuộc thì phất tay tỏ vẻ đàn anh không chấp nhặt với con nít.
Lâm Thanh Hòa buồn cười nhìn về phía Chu Quy Lai: “Nếu con đưa các ông đi chơi thì phải hết sức chú ý vấn đề an toàn biết chưa. Những nơi hiểm trở tuyệt đối không được đi vào. Trong quá trình đi nhớ nhắc hai ông bổ sung thật nhiều nước, à đừng quên mang theo thuốc.”
Chu Quy Lai cười tít mắt: “Con biết rồi mẹ, tới lúc ấy con sẽ sắp xếp thật thỏa đáng.”
Tuy nó mới 16 tuổi nhưng tương đối chững chạc, hoàn toàn có thể gánh vác được nhiều việc. Với lại càng đi ra ngoài càng mau trưởng thành, không sao hết. Vì vậy, cả Lâm Thanh Hoà lẫn Chu Thanh Bách đều không có ý kiến.
Chu Toàn ngồi một bên tang thương thở dài cho số phận mình, vậy là hè này nó phải chịu cảnh chôn chân tại tiệm sủi cảo rồi.
Lâm Thanh Hoà điềm nhiên phán thêm một câu: “Tất cả sổ sách đều bàn giao hết cho con nha.”
Chu Toàn chán nản gật đầu: “vâng, mẹ…”