Editor: Tựa Thủy Lưu Niên
Chương 507: Mất kiên nhẫn
Hiện giờ đang là tháng 5 âm, thời tiết nóng như đổ lửa. Lâm Thanh Hoà vừa đi dạy về một cái là trực tiếp mở tủ đông lấy kem ăn.
Chu Thanh Bách lập tức gửi tới cô vợ một ánh mắt không hài lòng.
Lâm Thanh Hoà cười hì hì: “Em ăn một cây thôi, nóng quá chịu không nổi.”
Ngay lúc này cô đang ước có cái điều hoà phà hơi lạnh vào người thì sướng biết mấy. Hình như hè năm nay nhiệt độ đặc biệt tăng cao hơn mức bình thường thì phải?!
Chu Thanh Bách chưa nói gì chỉ lẳng lặng đi vào bếp làm cho vợ một chén bì lạnh, bên trên còn rải ít dưa chuột muối chua ngọt. Trời ơi, giữa trưa hè nắng nóng mà có tô này thì đúng là hết xẩy con bà bảy!
Lâm Thanh Hoà cười tít mắt, cầm đũa muỗng lên ăn ngay.
Vừa ăn cô vừa quay sang buôn chuyện với thím Mã: “Tiểu Liễu nhà thím làm bánh giỏi thật đấy, ngày nào cũng bán hết veo bốn nồi to đùng.”
Nhắc tới chuyện này, bà Mã lại phá lên cười sang sảng.
Chả là cuối năm trước Chu Thanh Bách cho bà nghỉ phép sớm mấy hôm để cùng chồng đi lên vùng biên giới thăm gia đình thằng lớn.
Không đi thì thấp thỏm lo ấu, lên rồi mới biết tuy điều kiện sinh hoạt có phần đơn sơ nhưng cũng không tới nỗi nào. Nhìn tận mắt thấy con cháu đều khoẻ mạnh, bà Mã mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Nhưng sau khi trở về bà còn bất ngờ hơn nữa, không những mình được nghỉ mà Thành Dân cũng được gia tăng ngày phép để đưa vợ con về thăm ông bà ngoại.
Nhưng như thế vẫn chưa là gì, điều khiến bà ngạc nhiên hơn cả đó chính là việc Lâm Thanh Hoà cho Hoàng Tiểu Liễu tới trước cửa tiệm sủi cảo bày bán bánh hấp. Mỗi ngày Tiểu Liễu làm được bốn nồi bánh, lợi nhuận thu về không cao, đâu đó cỡ 5 hào thôi à, vị chi một tháng kiếm được 15 đồng. Tuy không đáng bao nhiêu nhưng bà nhìn ra được tinh thần của con dâu đã phấn chấn hơn gấp bội. Đây mới chính là điều bà mừng nhất.
Bà Mã cười cười: “Tất cả đều nhờ cô giáo Lâm chiếu cố con bé.”
Lâm Thanh Hoà xua tay: “Cháu chiếu cố nhưng chính bản thân cô ấy phải có năng lực thì mới được chứ.”
Cái này nếu nói đúng ra phải là hai bên hợp tác cùng có lợi. Từ ngày Hoàng Tiểu Liễu đến bán bánh, tiệm sủi cảo nhà cô cũng kéo thêm được nhiều khách hàng mới.
Bà Mã liền kể dạo gần đây ở tiểu khu có nhiều kẻ ghen ăn tức ở, đặc biệt là mấy mụ trước đây đặt điều nói xấu Hoàng Tiểu Liễu bây giờ lại càng thêm đỏ mắt ganh tỵ với con bé.
Lâm Thanh Hoà xì một tiếng: “Ôi ở đâu có người sống là ở đó có thị phi. Thím bảo Tiểu Liễu cứ bỏ ngoài tai hết là được. Mình cây ngay không sợ chết đứng, cứ cho họ nói thoải mái, miệng gần tai người nào nói người ấy nghe.”
Bà Mã chép miệng: “Đợt trước thím đã phải chửi ầm lên thì mấy mụ ấy mới tém tém lại đấy. Đúng là phiền phức mà.”
Tiếng lành đồn gần, tiếng xấu đồn xa. Làm sao bà không biết con dâu bị ảnh hưởng bởi những lời xàm ngôn đó. Thế nhưng nhìn con buồn bã, ủ rũ bà cũng chẳng thể khuyên nhủ hay chỉ dạy gì được. Có những chuyện phải tự bản thân mình vượt qua, người bên ngoài không thể giúp được.
Chuyện này nói hoài nói mãi cũng thế mà thôi, Lâm Thanh Hoà khéo léo dời qua đề tài khác. Tám thêm một lúc nữa, cô liền đi về tiểu khu nghỉ ngơi. Vì chiều nay cô đổi tiết với một người đồng nghiệp cho nên tổng cộng phải đứng lớp 3 tiết, nếu không nghỉ ngơi một chút thì lát nữa mệt lắm, chịu không nổi.
Vừa bước chân lên hành lang, Lâm Thanh Hoà đã nghe thấy một âm thanh dịu dàng phát ra: “Thím.”
Hoá ra là Trương Mỹ Liên. Lâm Thanh Hoà liếc sơ qua một cái rồi đi thẳng vào nhà mình, chẳng thèm nói câu nào.
Trương thị chướng mắt, hừ lạnh: “Làm sao cô phải ngọt ngào với cái ngữ ấy?!”
Lâu nay, Trương thị vẫn luôn thèm khát vị trí thợ may trong xưởng của Lâm Thanh Hoà. Những tưởng hàng xóm láng giềng, chí ít Lâm Thanh Hoà sẽ sắp xếp cho một vị trí công tác nhưng không, Trương thị đợi mãi, đợi mãi vẫn không tới lượt mình.
Thậm chí Hoàng Tiểu Liễu con dâu Mã gia cũng đã được trao cơ hội làm ăn vậy mà Lâm Thanh Hoà chẳng thèm ngó ngàng gì tới mình. Đến nước này thì đã quá rõ ràng rồi, Lâm Thanh Hoà không thèm nể mặt Trương gia vậy thì làm sao Trương gia phải xum xoe nịnh bợ?
Trương Mỹ Liên nhíu mày nói một câu: “Dù sao cũng là hàng xóm láng giềng.”
Bây giờ cô nịnh Chu gia không phải vì Chu Khải mà là vì Hứa Thắng Cường. Nếu giả dụ nhận được sự tán thành từ bên này thì cô và Hứa Thắng Cường sẽ có thể danh chính ngôn thuận qua lại với nhau.
Chứ thật sự cô sắp chịu hết nổi rồi. Từ đầu năm đến giờ, Hứa Thắng Mỹ phòng cô như phòng trộm. Về cơ bản cô không có cách nào tới được chỗ trọ của Thắng Cường.
Tất nhiên, Trương Mỹ Liên không tới được không có nghĩa Hứa Thắng Cường không đi được.
Hứa Thắng Mỹ chỉ có thể chặn được một bên chứ nào có thể thần thông quảng đại chặn được khắp mọi nơi.
Và thế là ngày ngày Hứa Thắng Cường băng qua bao con phố, chạy thật xa tới tận phòng trọ của Trương Mỹ Liên.
Nhưng mà Hứa Thắng Mỹ nào phải dạng hiền lành. Thời gian trước mới đăng tin tuyển thêm nhân viên đồng thời tuyên bố muốn tách ra làm ăn riêng.
Nói làm riêng cho dễ nghe chứ Trương Mỹ Liên thừa biết mục đích thật sự của Hứa Thắng Mỹ là muốn đá mình ra ngoài, làm cô cách Thắng Cường càng xa càng tốt.
Cũng may khi ấy Hứa Thắng Cường làm ầm lên, sống chết phản đối bằng mọi giá. Cuối cùng Hứa Thắng Mỹ đành phải nhân nhượng chứ không Trương Mỹ Liên thực không biết phải giải quyết việc này ra sao nữa.
Tình thế càng cấp bách, Trương Mỹ Liên lại càng thêm sốt ruột. Sao mấy lần trước không mong thì lại có, lần này mong mãi vẫn chẳng thấy động tĩnh gì là sao? Cô đã tới bệnh viện kiểm tra rồi, bác sĩ nói tuy cô có chút bệnh nhưng cũng không tới mức vô sinh.
Nhưng đợi hoài mà chẳng thấy kết quả gì, hay vấn đề nằm ở chỗ Hứa Thắng Cường?
Tuy nhiên mấy lời này có chết Trương Mỹ Liên cũng chẳng dám nói ra. Cô chỉ còn cách âm thầm uống thuốc, điều dưỡng cơ thể và cầu trời khấn Phật mong sớm có thai.
Càng nghĩ càng phiền lòng, Trương Mỹ Liên thở dài rồi nói: “Thôi được rồi, tôi đi đây.”
Dứt lời cô xoay gót đi thẳng tới tiệm quần áo.
Lúc này cả Hứa Thắng Mỹ lẫn Hứa Thắng Cường đều đang có mặt tại tiệm.
Vừa nhìn thấy Trương Mỹ Liên đi vào, Hứa Thắng Mỹ đã nói thẳng: “Cửa hàng không cần nhiều nhân viên tới vậy, hợp tác làm ăn cũng không có lời. Khi nào thì cô định đi đây?”
Hứa Thắng Cường nắm chặt tay, nghiến răng: “Chị! Chị đủ rồi đấy.”
Sắc mặt Trương Mỹ Liên thoắt cái trắng bệch: “Thắng Mỹ, sao cô cứ một hai đòi đuổi tôi bằng được vậy? Đối với cửa tiệm này, tôi luôn cố gắng tận tâm tận lực hết mức có thể mà.”
Hiện giờ kinh doanh đang trên đà phát triển, mỗi tháng được chia tận 300 đồng. 300 đồng đấy, không phải 30 đồng đâu, cô biết đi đâu tìm được việc nhẹ lương cao như thế này?
Hơn nữa cô đã quen với việc mỗi tháng đổi hai bộ quần áo, sắm một đôi giày mới rồi. Giờ nghỉ việc thì lấy đâu ra tiền mà sắm sửa, hưởng thụ?
Hứa Thắng Cường bực tức: “Mỹ Liên đã phải trả giá rất nhiều cho cửa hàng này, sao chị nỡ đuổi cô ấy đi hả?”
Hứa Thắng Mỹ đen mặt: “Khi nào tới lượt em dám lên mặt to tiếng với chị? Tránh sang một bên, chị đang nói chuyện với cô ta.”
Trương Mỹ Liên dùng thủ đoạn câu dẫn Thắng Cường, đừng tưởng cô đây ngu ngơ không biết gì. Hừ, loại đàn bà lẳng lơ, có chết cô cũng không dung túng cho ả đâu!
Hứa Thắng Cường nghiến răng nghiến lợi: “Bây giờ chị làm dâu Triệu gia lắm tiền nhiều của cho nên chị khinh thường đứa em trai này phải không? Được, được lắm, cái cửa hiệu này chị cứ giữ lại mà làm, chúng tôi đi. Chị tưởng một mình chỗ chị có hàng chắc? Bên ngoài đầy, không thiếu!”
Dứt lời, Hứa Thắng Cường xoay người lôi Trương Mỹ Liên rời đi.
Hứa Thắng Mỹ vội vã đuổi theo: “Em muốn đi đâu? Thắng Cường?”
Hứa Thắng Cường dừng bước, không thèm quay lưng lại mà chỉ lạnh nhạt để lại một câu: “Tôi đi đâu không phải việc của chị!” Sau đó dắt tay người yêu đi thẳng.
Suốt quá trình, Trương Mỹ Liên vẫn trong trạng thái mơ mơ hồ hồ. Mãi một lúc sau, cô mới chậm chạp lên tiếng chất vấn: “Tại sao lại đi, hả? Anh có biết một tháng cửa hàng đó kiếm được bao nhiêu tiền không? Đi rồi chúng ta biết lấy gì sống?”
Hứa Thắng Cường hừ lạnh: “Em lo cái gì? Trong tay anh hiện có vài trăm đồng, đủ cho hai ta sống một thời gian. Hơn nữa hàng hoá nhập từ xưởng anh rể anh. Chị ta có thể lấy hàng thì chúng ta cũng có thể. Tìm một cái mặt bằng, chúng ta tự mở cửa hàng làm ăn. Chứ cả ngày cứ phải nhìn sắc mặt của chị ta, anh chịu đủ rồi!”
Nghĩ lại năm ngoái thật là tốt biết bao, sống cùng Trương Mỹ Liên vừa vui vẻ vừa hạnh phúc. Thế mà năm nay bị bà chị gái nhúng mũi vào lạm loạn hết cả lên. Tuy rằng hai đứa không chia tay nhưng nó vất vả trăm bề, cứ đêm hôm khuya khoắt lại phải chạy đi thật xa, sau đó trời chưa sáng đã phải mắt nhắm mắt mở mò về. Hứa Thắng Cường đã sớm mất hết kiên nhẫn rồi, chỉ đợi thời cơ là bùng nổ thôi.
Yêu đương là chuyện riêng của nó, mắc gì tới lượt chị ta cấm cảm. Thật là phiền muốn chết mà.
Nghe được mấy lời của Hứa Thắng Cường, Trương Mỹ Liên tức khắc động tâm, cô nàng ỏn ẻn hỏi lại: “Anh nói thật chứ?”