Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 508: Đừng học theo
Nói Trương Mỹ Liên không chán ghét Hứa Thắng Mỹ là câu nói xạo nực cười nhất trên đời. Nhưng không có tiền thì cạp đất mà ăn à?! Thế nên dù có phiền chán cỡ nào thì Trương Mỹ Liên vẫn phải nhịn xuống bằng mọi giá.
Tuy nhiên đó là lúc không có sự lựa chọn nào khác, giờ đây cô có thể tự mình ra riêng thì tội gì phải đày đoạ bản thân luồn cúi trước con nhỏ khó ưa đó?!
Hứa Thắng Cường khẳng định: “Tất nhiên là thật chứ. Chỉ có điều anh không muốn sang bên đó lắm.”
Hứa Thắng Cường cực kỳ bài xích chuyện sang Chu gia bởi cứ mỗi lần thấy mặt nó là hết người này giáo huấn tới người kia dạy dỗ, nó nghe muốn rát cả hai lỗ tai. Nhưng cái bà Thắng Mỹ quá đáng quá, cứ một hai phải ngăn trở, chia cắt nó và người yêu. Nếu cứ tiếp tục hợp tác làm ăn thì sẽ chỉ dây dưa mệt mỏi. Thôi thì nó đành cam chịu vác mặt qua Chu gia kiếm nguồn hàng vậy.
Trương Mỹ Liên lập tức thay đổi thái độ mềm mỏng hơn hẳn: “Cường Tử, tương lai của hai đứa mình dựa hết cả vào anh. Em gả cho anh cũng chỉ mong được sống những ngày êm ấm.”
Tất nhiên cô biết Chu gia bên kia quan hệ rộng, nếu Hứa Thắng Cường chịu cúi mình tới đó thì vấn đề đầu vào coi như đã được giải quyết.
Hứa Thắng Cường nhíu mày than thở: “Nhưng kỳ thực anh không muốn đi một tí nào.”
Trương Mỹ Liên ôn nhu khuyên nhủ: “Có khó khăn thì chúng ta mới càng phải cố gắng. Trước tiên mình đi tìm thuê một cái mặt bằng, sau đó anh về Chu gia đặt vấn đề đi, nhớ là phải nói chuyện đàng hoàng tử tế đấy nhé. Phải có sự nghiệp thì cuộc sống sau này mới ổn định được. Anh không nghĩ cho tương lai của hai đứa mình à?”
Hứa Thắng Cường nhìn vào mắt người yêu rồi gật đầu: “Ừ, để anh đi. Nhưng Mỹ Liên à, anh làm tất cả những cái này là vì em. Sau này em kiếm được nhiều tiền đừng đòi chia tay với anh nha.”
Trước đây chị gái suốt ngày lải nhải bên tai rằng Trương Mỹ Liên là đứa hám tiền, lăng loàn, trắc nết. Đương nhiên Hứa Thắng Cường không tin vì rõ ràng cô ấy tới lúc nó chỉ có hai bàn tay trắng còn gì. Thế nhưng trên đời này thật lắm chữ ngờ, nó cứ phải đánh phủ đầu trước mới được.
Trương Mỹ Liên không cần hỏi thêm cũng thừa hiểu ẩn ý trong câu nói của Hứa Thắng Cường, hừ, chắc chắn ở sau lưng, hai chị em nhà này đã nói xấu cô không ít đây. Trương Mỹ Liên âm thầm ghim trong lòng nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười dịu dàng: “Làm gì có chuyện đó, em đã sớm là người của anh rồi còn gì? Cái này phải nói anh mới đúng đấy, không biết mai này giàu sang rồi có phụ bạc em không? Nếu anh ruồng bỏ em thì cả đời này em không còn mặt mũi nào kết hôn với ai nữa đâu.”
Hứa Thắng Cường cười đắc chí: “Anh sẽ không bao giờ ruồng bỏ em, chỉ cần em ngoan là muốn gì cũng được.”
Trương Mỹ Liên âm thầm bĩu môi…rất tiếc Hứa Thắng Cường không nhìn thấy thái độ này của người yêu.
Vài ngày sau đó, hai người bọn họ không thực hiện kế hoạch ngay mà giành trọn vẹn thời gian ở bên nhau, ân ái mọi lúc mọi nơi cho thoả cơn đê mê.
Mãi cho tới khi Trương Mỹ Liên thúc giục, Hứa Thắng Cường mới miễn cưỡng lê bước sang Chu gia, nhưng nó không đi tìm cậu út mà trực tiếp tới tiệm quần áo nữ tìm Chu Nhị Ni.
Chu Nhị Ni ngạc nhiên vô cùng: “Đặt hàng? Không phải Hứa Thắng Mỹ đã đứng ra đặt rồi sao?”
Hứa Thắng Cường nói: “Em không còn làm cùng với chị ấy nữa. Em định mở cửa tự kinh doanh. Chị yên tâm, em sẽ thanh toán sòng phẳng, không ghi nợ đâu.”
Chu Nhị Ni càng kinh ngạc hơn: “Em tự làm?”
Hứa Thắng Cường gật đầu: “Đúng, em có thể tới chỗ anh rể lấy hàng không?”
Chu Nhị Ni có sao nói vậy: “Bây giờ à? Bây giờ thì có lẽ hơi khó vì hiện tại bên xưởng đang phải chạy đuổi rất nhiều đơn. Nhưng em cứ qua đi, chắc sẽ có thể linh động cho em chen hàng một ít.”
Hứa Thắng Cường liền nói: “Vậy được, xưởng của anh rể ở đâu hả chị, để em đi liền.”
Chu Nhị Ni viết địa chỉ ra giấy rồi đưa cho cậu em họ: “Đây, em cứ theo địa chỉ này là tìm được.”
Tan tầm, Vương Nguyên tới đón vợ, Chu Nhị Ni liền hỏi về vấn đề của Hứa Thắng Cường.
Vương Nguyên xác nhận: “Ừ, cậu ấy có tới tìm anh, anh cho đặt trước 200 bộ.”
Tất nhiên giá thành giống với Hứa Thắng Mỹ, ngoài ra không thêm bất cứ phúc lợi nào khác. Vào thời điểm bận rộn thế này mà mở đơn cho cậu ta đã là nể tình lắm rồi.
Buổi trưa hai vợ chồng Nhị Ni ăn cơm ở tiệm sủi cảo, còn buổi tối thì chở nhau về nhà ông bà Chu.
Trong lúc ngồi chơi rảnh rỗi, Chu Nhị Ni liền nói chuyện này cho bà nội nghe.
Bà Chu ngây người mất một lúc rồi mới nhíu mày khó hiểu: “Tự ra ngoài làm ăn? Tính tình nó nóng nảy lại ương bướng như vậy thì làm sao kinh doanh được chứ?”
Hồi Nhị Ni kết hôn, Hứa Thắng Mỹ sang đây chơi cũng nói qua về việc Hứa Thắng Cường đang bày sạp bán hàng ngoài vỉa hè, còn khen lấy khen để cái gì mà thằng em đã tiến bộ hơn, biết cố gắng phấn đấu, một tháng kiếm được những 100 đồng.
Lúc ấy bà Chu rất bực định mắng cái thằng Thắng Cường vô tâm, biết chị họ kết hôn mà không thèm tới dự. Tuy nhiên nghĩ đi nghĩ lại, nó không tới cũng tốt, chứ chẳng may gây ra chuyện gì thì ê mặt cả dòng họ.
Tuy nhiên bà khá ủng hộ việc nó đi bày sạp vỉa hè, làm gì cũng được, đỡ hơn là ăn không ngồi rồi.
Thế nhưng người như nó mà đòi mở cửa hàng làm ông chủ thì e rằng không ổn cho lắm. Bày một cái sạp cỏn con muốn bán buôn sao cũng được, nhưng nếu đã mở tiệm thì phải kinh doanh cho tử tế, bằng không còn lâu khách hàng người ta mới thèm ủng hộ.
Ai nói mở cửa hàng còn nghe được, chứ cái thằng Thắng Cường thì bà Chu hoài nghi cực kỳ.
Chu Nhị Ni nhún vai: “Thắng Mỹ không sang đây kêu ca thì chắc không có vấn đề gì đâu bà ạ.”
Bà Chu chép miệng: “Cứ yên ổn bán ngoài vỉa hè có phải tốt biết bao nhiêu không, tự dưng lại dở ra cửa hàng với chẳng cửa hiệu. Còn cái con Thắng Mỹ cũng lạ, gần một năm rồi mà chẳng thấy chửa đẻ gì, không biết bên nhà chồng có ý kiến gì không đây!”
Đúng lúc Chu Hiểu Mai xách giỏ đồ ăn về, vừa vào tới sân đã nghe được những lời này của mẹ, cô liền nói ngay: “Con đã bảo bao lần rồi mẹ đừng quản nhiều như vậy. Chúng nó lớn hết rồi, tự khắc biết lo liệu, đâu cần mẹ phải nhọc lòng chi cho mệt thân.”
Thấy cô út về, Chu Nhị Ni tươi cười đứng dậy hỗ trợ công việc bếp núc.
Bà Chu cũng đi theo hỏi: “À cửa hàng với nhà ở Đại Lâm đã thuê rồi, khi nào thì anh họ với chị dâu nó lên?”
Chu Hiểu Mai đang dở tay nên cũng chẳng thèm để ý: “Ôi mặc kệ họ đi, tới lúc nào thì tới. Chỉ cần trả lại đủ tiền cho con là được.”
Trong nhà, ông Chu và Vương Nguyên nhàn nhã uống trà chơi cờ.
Cơm nước xong xuôi, hai vợ chồng chào ông bà rồi đi về tổ ấm của mình. Được cái vị trí rất gần nên đi lại thuận tiện, không mất thời gian mà Nhị Ni cũng không mệt mỏi.
Mấy hôm sau nghe Chu Nhị Ni nói, Lâm Thanh Hoà mới biết chuyện Hứa Thắng Cường tách ra làm ăn riêng. Nhưng cô chỉ nghe để đó chứ chả thèm để ý, chuyện của hai chị em nó thì để kệ chúng nó tự giải quyết, đừng có mang phiền phức sang bên này là được.
Lâm Thanh Hoà nhìn vào cái bụng hơi nhấp nhô của Nhị Ni cười hỏi: “Cảm thấy thế nào?”
“Khá tốt ạ.” Chu Nhị Ni cười hiền hậu. Nó mang thai rất khoẻ, ăn ngủ nghỉ vẫn bình thường như trước đây, đặc biệt không bị ốm nghén hay nôn mửa gì hết.
Lâm Thanh Hoà cười nói: “Vốn cơ thể cháu khoẻ cho nên mang thai cũng dễ dàng hơn người ta, nhưng cũng phải chú ý đừng có vươn vai hay khom lưng đột ngột đấy nhá.”
“Dạ cháu biết rồi ạ.” Chu Nhị Ni ngoan ngoãn gật đầu.
Hôm nay, Chu Thanh Bách hầm canh gà cho Nhị Ni tẩm bổ. Nói cho Nhị Ni thì cũng không hẳn, vì thường thường cứ cách ba ngày là nhà anh lại ăn canh gà hầm.
Trên bàn cơm, Vương Nguyên cười nói: “Đợi lát nữa cháu phải qua tiệm hải vị mua ít hải sâm mang về nhờ cô út nấu cháo hải sâm mới được.”
“Ừ, được đấy.” Lâm Thanh Hoà gật đầu tán thành rồi nói thêm: “À, nhân tiện cháu lấy giúp thím thêm một cân nha, thím gửi cho ông bà ăn.”
Vương Nguyên gật đầu ngay: “Vâng thím.”
===
Tại tiệm hải vị, Lý Ái Quốc mơ hồ hỏi Vương Nguyên: “Ăn hải sâm tốt cho phụ nữ mang thai hả anh?”
Vương Nguyên gật đầu khẳng định: “Cực kỳ tốt, món này bổ sung rất nhiều chất dinh dưỡng.”
Nói thêm đôi câu, Vương Nguyên tươi cười xách mấy túi đồ rời đi.
Nghe Vương Nguyên nói chắc như đinh đóng cột, Lý Ái Quốc liền động tâm, đang định bỏ tiền mua một ít cho vợ tẩm bổ thì Chu Tam Ni vội vàng ngăn cản: “Không cần đâu anh, bình thường em ăn uống đủ chất lắm rồi.”
Ở đây cách chợ có mấy bước chân, muốn ăn gì chỉ việc ra mua là có liền. Bữa cơm nào cũng có đầy thủ thịt, cá, rau trái, ngoài ra một tuần lại hầm một con gà. Đối với Tam Ni, như này đã là quá đủ, nó không đòi hỏi gì thêm nữa. Với lại hải sâm đắt quá, có làm ra nó cũng không nuốt trôi ấy chứ.
Chu Tam Ni nhẹ nhàng cười nói với chồng: “Điều kiện nhà ta không thể so với nhà chị Nhị Ni được, anh đừng học theo anh Vương Nguyên, em thấy như bây giờ là tốt lắm rồi.”
Hiện tại bụng của Tam Ni đã nhô cao, cơ thể đầy đặn lên thấy rõ, gương mặt hồng hào, sắc thái tươi vui. Có thế nói, Tam Ni rất vừa lòng với cuộc sống hiện giờ, không có bất cứ phàn nàn hay yêu cầu gì hết.
Lý Ái Quốc gật đầu không nói gì nữa nhưng trong lòng âm thầm quyết tâm phải mở bằng được một cửa hàng của riêng mình, phải kiếm thật nhiều tiền để có khả năng chăm sóc thật tốt cho vợ con.