Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 509: Vay tiền
Thế nhưng anh hiểu rất rõ, để mở một cửa hàng như thế này cần rất nhiều vốn liếng. Ít nhất với số tiền hiện có trong tay, anh không có cách nào thực hiện được dự định.
Buổi tối, Chu Thanh Bách và Lâm Thanh Hoà sang tiệm hải vị.
Đáng lẽ công việc kiểm kê hàng tháng do Mã Thành Dân phụ trách nhưng cũng lâu rồi Lâm Thanh Hoà không gặp Tam Ni nên hôm nay hai vợ chồng cô sang đây vừa xem xét việc công vừa thăm con bé luôn.
Đối chiếu sổ sách xong, Chu Thanh Bách liền hỏi Lý Ái Quốc: “Hiện tại cháu đang có bao nhiêu tiền?”
Lâm Thanh Hòa cười diễn giải rõ hơn: “Ý của chú tư là muốn hỏi xem cháu có dự định mua cửa hàng không, nếu muốn thì năm nay mua luôn 1 cái đi.”
Kế hoạch của vợ chồng Tam Ni là an cư lập nghiệp tại đất Bắc Kinh cho nên chắc chắn phải mua một căn tiệm. Tuy rằng chưa làm ăn buôn bán ngay nhưng thời cơ đã tới phải nắm bắt luôn kẻo sau này giá tăng cao thì càng khó khăn hơn. Còn vấn đề nhà ở chưa vội, cứ chậm rãi đợi nhà nước xây dựng chung cư rồi mua sau cũng được. Cái chính là phải có kế sinh nhai rồi những thứ khác sẽ từ từ tới sau.
Lý Ái Quốc hơi do dự: “Cháu chưa tích cóp được bao nhiêu.”
Tiền lương thím tư trả rất hậu hĩnh, sinh hoạt phí của hai vợ chồng cũng không quá cao, mỗi tháng rơi vào khoảng 20 tới 30 đồng, còn lại bao nhiêu Lý Ái Quốc đều cất hết lên. Nhưng vì mới làm một thời gian ngắn cho nên anh chưa tiết kiệm được nhiều, cộng thêm cả khoản tiền hồi đầu cầm đi cũng mới chỉ được 1000 đồng.
Chu Thanh Bách nói tiếp: “Có cái cửa hàng kia vị trí khá đẹp, diện tích không lớn lắm, người ta chào giá 5000 đồng, cháu muốn không?”
Lý Ái Quốc sửng sốt ngây người, mãi sau mới lúng túng nói: “Cháu còn thiếu nhiều lắm.”
Chu Thanh Bách nói luôn: “Cho cháu mượn 4000 đồng mua trước, sau này có rồi trả lại sau.”
“4000 đồng quá nhiều.” Chu Tam Ni ngay lập tức đánh mắt về phía Lý Ái Quốc, ý của nó là không tán thành việc mượn chú thím tư nhiều tiền như vậy.
Lâm Thanh Hoà cười nói: “Chú tư muốn chiếu cố hai đứa nên mới đề nghị cho vay tiền. Hai đứa cứ suy nghĩ kỹ đi.”
Lý Ái Quốc nhìn về phía vợ, Chu Tam Ni lập tức cau mày tỏ vẻ không đồng ý, nhưng bản thân Lý Ái Quốc lại rất muốn. Anh quay sang nhìn chú thím tư rồi nói: “Chú thím có thể mang cháu đi xem mặt bằng được không ạ?”
“Đi, chú dẫn cháu đi.” Chu Thanh Bách cầm chìa khoá xe đứng dậy. Nơi đó cách chỗ này không xa, tầm 10 phút lái xe là tới.
Ở nhà, Chu Tam Ni sốt ruột nói: “Thím à, quả thực số tiền đó quá lớn, làm sao chúng cháu có thể mượn chú thím nhiều như vậy.”
Lâm Thanh Hoà trấn an: “Tương lai hai đứa ở đây an cư lạc nghiệp, mua 1 cái cửa hàng là điều cần thiết.”
Sang năm sẽ diễn ra một cuộc cải cách lớn, mọi thứ biến đổi khôn lường, vậy nên lúc này tranh thủ được thì phải xuống tay ngay. Cô cũng cho Chu Hiểu Mai mượn mấy ngàn đồng để mua nhà. Tính ra căn nhà đó kém xa căn đại viện của Vương Nguyên, diện tích tương đối nhỏ, lại còn cũ nát vậy mà người ta đòi những 10 ngàn đồng. Muốn vào ở lại phải bỏ thêm một khoản kha khá tu bổ, sửa chữa nữa. Thế nhưng cũng phải chịu thôi, vì bây giờ mà còn do dự thì sang năm khỏi mua luôn.
Tuy cơ sở hạ tầng hơi kém nhưng được cái gần nhà ông bà Chu, hai bên ngày ngày qua lại hỗ trợ nhau cũng tiện.
Không những thế, cô còn muốn kiến nghị Hổ Tử mua một căn. Cứ để cậu chàng làm hết năm nay xem tích cóp vốn liếng thế nào, có gì nhà cô sẽ bù thêm cho.
Từ đầu năm tới giờ, Chu Thanh Bách đã tiến hành mua thêm được mấy căn nhà, Lâm Thanh Hoà cũng chọn được hai mặt tiền cửa hiệu nằm trên trục đường lớn. Thật ra số tiền này cô lưu trữ dùng để mua toà tứ hợp viện thứ hai, nhưng chờ mãi vẫn chẳng thấy tin tức gì thành thử cô quyết định xả khoản đó ra mua những bất động sản khác. Chứ giam tiền ở đó tới cuối cùng lại chẳng được việc gì, cứ quy hết ra đất cát chắc chắn sau này sẽ sinh lời.
Chu Tam Ni ngượng ngùng: “Nhưng mà từng đấy quá nhiều, không biết mượn rồi tới khi nào chúng cháu mới trả được.”
Lâm Thanh Hoà cười: “Sang năm thím sẽ tăng lương cho hai đứa, chẳng mấy sẽ gom đủ thôi, đừng lo.”
Rất mau, Lý Ái Quốc và Chu Thanh Bách đã về tới.
Khỏi phải nói Lý Ái Quốc kích động vô cùng nhưng trên mặt không giấu được vài phần e ngại.
Lâm Thanh Hoà lên tiếng nói thẳng: “Giấy tờ căn tiệm thím muốn do Tam Ni đứng tên.”
Cái này không có gì phải bàn cãi, trên cơ bản Lý Ái Quốc không có quan hệ huyết thống gì với Chu gia. Sở dĩ vợ chồng cô nguyện ý cho vay tiền là vì nhìn thấy được Ái Quốc đối xử tốt với Tam Ni.
Nếu Lý Ái Quốc tự mình bỏ tiền túi ra mua, chắc chắn Lâm Thanh Hoà sẽ không nói gì, nhưng đây là do nhà cô bỏ tiền ra cho mượn, thế nên lợi ích nhất định phải giành về phía cháu gái mình. Tương lai mai sau ai biết thế nào, chung quy lại cứ phòng hờ trước vẫn hơn.
Tất nhiên Lý Ái Quốc không có ý kiến, anh gật đầu đồng ý ngay.
Lâm Thanh Hoà hài lòng: “Vậy được, ngày mai cháu sắp xếp thời gian qua tiệm sủi cảo rồi chú tư sẽ dắt lên cục quản lý bất động sản tiến hành làm thủ tục thu mua.”
Tiễn chú thím tư về, Lý Ái Quốc mới quay sang nói với vợ: “Chú thím thương em thật đấy.”
Lý Ái Quốc làm người rất rõ phải trái trắng đen, anh luôn ghi nhớ một điều, nhờ có vợ nên mình mới được hưởng tất cả những đãi ngộ ngày hôm nay.
Chu Tam Ni trừng mắt giả vờ cảnh cáo: “Từ trước tới nay chú thím đều rất thương em. Anh cứ liệu hồn đấy, sau này mà dám khi dễ em ấy hả? Nhất định chú thím sẽ không tha cho anh đâu.”
Lý Ái Quốc cười yêu chiều: “Anh khẳng định không bao giờ làm chuyện đó.”
Ngày hôm sau, Lý Ái Quốc tới tiệm sủi cảo tìm Chu Thanh Bách. Trùng hợp thay, hôm nay Chu Toàn chỉ học có hai tiết thế nên Thanh Bách giao lại cửa hàng cho con trai rồi dắt cháu rể tới cục nhà đất.
Đúng như giao kèo, toàn bộ giấy tờ đều ghi ba chữ “Chu Tam Ni”, nếu muốn thay đổi thì bắt buộc Tam Ni phải đích thân lên làm việc, chứ người khác không thể tự ý xử lý.
Chân chính cầm giấy tờ nhà trong tay, đáy lòng Lý Ái Quốc rộn ràng như trăm hoa đua nở. Vậy là từ rày về sau, vợ chồng anh có thể ở lại Bắc Kinh phát triển sự nghiệp, không phải thấp thỏm lo âu gì nữa rồi.
Chu Thanh Bách nói: “Trước mắt cứ thế này đã, sau này tích cóp rồi mua nhà ở sau.”
Lý Ái Quốc tươi cười: “Dạ, cái đó cứ từ từ chú ạ.”
Gì thì gì cứ phải trả hết nợ trước, còn những cái khác tính sau.
Chu Thanh Bách không quên dặn dò: “Việc này chỉ hai vợ chồng biết là được rồi.”
“Vâng, cháu nhớ rồi ạ.” Lý Ái Quốc gật đầu. Tất nhiên anh biết việc này khá tế nhị, không thể đi rêu rao khắp nơi. Bằng không họ hàng thân thích đông như vậy, chắc chắn sẽ bị nói ra nói vào.
Chu Thanh Bách lái xe đưa Lý Ái Quốc về tiệm hải vị trước sau đó mới quay về tiệm sủi cảo.
Cuối tháng 5 âm lịch, anh họ Tô Đại Lâm cùng vợ lên tới Bắc Kinh.
Trước mắt chỉ có hai vợ chồng, con cái gửi lại nhờ ông bà trông, đợi trên này ổn định rồi đón lên sau.
Lâm Thanh Hoà và Chu Thanh Bách nghe tin nhưng không qua, bởi đó là họ hàng của Tô Đại Lâm, nhiệm vụ chào đón và bố trí nơi ăn chốn ở là của vợ chồng dượng ấy.
Hôm nay Chu Hiểu Mai lại tới rủ chị tư đi nhà tắm tiện thể tâm sự loài chim biển.
Chu Hiểu Mai nói: “Đại Lâm vất vả lắm mới tìm được cái cửa hàng đó, vị trí cũng khá được, cách đấy không xa còn có cái tiểu khu. Thế mà bà chị dâu không hài lòng, cứ nói là kém xa mặt bằng căn tiệm của bọn em.”
Lâm Thanh Hoà xì một tiếng: “Thì bảo chị ta tự đi tìm đi.”
Chu Hiểu Mai gật như bổ củi: “Em cũng bảo vậy đó, chị ta thích thì tự đi mà tìm, xem có kiếm được chỗ nào tốt hơn thế không.”
“Không sống chung sẽ không sợ xảy ra mâu thuẫn. Nếu không ưa nhau thì ít qua lại tiếp xúc là được.” Lâm Thanh Hoà biết khi Tô Đại Lâm còn nhỏ đã được cậu mợ chiếu cố rất nhiều cho nên có những việc không thể từ chối. Nhưng tiếp đón rồi sắp xếp cho như thế là được rồi, không nhất thiết phải can thiệp quá sâu.
Chu Hiểu Mai nói thêm: “Thật ra ông anh họ không đến nỗi nào, chỉ có bà vợ ấy. Em với bà ấy đã không ưa nhau từ trước rồi.”
Lâm Thanh Hoà cười cười hỏi sang chuyện khác: “À, căn nhà của cô đã bắt đầu sửa sang chưa?”