Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 510: Thực phẩm bổ dưỡng
Chu Hiểu Mai cười nói: “Cái đó chưa vội chị ạ, giờ tạm thời chúng em vẫn ở với cha mẹ đã, nhà cửa cứ để đó, thỉnh thoảng qua quét tước dọn dẹp là được, đợi tụi nhỏ lớn thêm chút rồi chuyển qua sau.”
Tuy rằng đang nợ anh chị tư một khoản tiền nhưng điều đó không làm giảm đi sự vui sướng trong lòng Chu Hiểu Mai ngay lúc này. Hiện tại vợ chồng cô đã sở hữu được một mặt tiền cửa hiệu và một căn nhà. Như vậy là có thể yên tâm an cư lạc nghiệp tại đất Bắc Kinh này rồi, bức tranh tương lai đang ngày một rõ nét hơn, có lẽ chỉ còn thiếu mỗi cái hộ khẩu nữa là coi như cô đã hoàn thành ước nguyện.
Chu Hiểu Mai cười cười: “Tiếc là nhà hơi nhỏ.”
Lâm Thanh Hoà an ủi: “Đủ ở là được rồi.”
Cô vẫn chưa qua xem tận nơi nhưng nghe Chu Hiểu Mai kể gian nhà có 3 phòng vừa đủ cho hai vợ chồng một phòng, hai đứa con gái một phòng và hai thằng con trai một phòng.
Chu Hiểu Mai nháy nháy mắt tính hóng chuyện bát quái: “Chị tư, khi nào chị tính mua nhà vậy?”
Mặc dù không biết rõ tình hình kinh tế nhà anh chị tư nhưng Chu Hiểu Mai có thể phỏng đoán thu nhập hàng tháng không hề thấp, chẳng qua anh chị quen sống giản dị, khiêm tốn, trừ bỏ cái xe vận tải thì không thấy anh chị sắm sửa đất đai nhà cửa gì hết.
Bao nhiêu năm nay vẫn chui ra chui vào căn cư xá do trường học phân phối.
Lâm Thanh Hòa cười nói: “Chị đang đợi trường học phân cho căn to hơn.”
Đúng là căn nhà hiện giờ hơi chật, tính cả anh em Hổ Tử là tổng cộng có 6 người. Nhưng mọi người đều đi học đi làm cả ngày, tới tối khuya mới trở về ngả lưng tầm mấy tiếng đồng hồ rồi lại đi. Nhìn chung thì vẫn tạm ổn, không tới nỗi quá khó chịu.
Không phải nhà cô không có tài sản, chỉ tính riêng số cửa hàng cửa hiệu đã khiến người ta líu lưỡi chứ chẳng chơi, tuy nhiên sống ở đời kỵ nhất khoe khoang tiền bạc, muốn sóng yên biển lặng thì cứ co mình lại một chút là tốt nhất. Vả lại với cái tình hình xã hội hiện thời muốn hưởng thụ cũng vô phương, nhà rộng tới mấy mà không có máy lạnh thì cũng nóng như điên thôi.
Chu Hiểu Mai sán lại gần nhỏ giọng: “Chị tư, chị khai thật với em đi, tổng cộng chị mua bao nhiêu cái cửa hàng rồi?”
Lâm Thanh Hoà phì cười thành tiếng rồi lừ mắt một cái: “Không có cái nào.”
Chu Hiểu Mai nhướng mày mạnh dạn phỏng đoán: “5 cái? Hay hơn?”
Cái này cô không dám chắc, chỉ là thấy anh chị làm ăn rất khấm khá nên đoán mò vậy thôi. Chứ giá thành mặt tiền cao chót vót, nhà cô chật vật lắm mới mua được có 1 căn kia kìa.
Lâm Thanh Hoà bật cười mắng: “Tắm nhanh lên cô nương, tắm xong còn phải về nữa.”
Con số chính xác không phải 5 mà là 10 căn, 8 căn đã đi vào hoạt động, còn 2 căn đang trong quá trình hoàn thiện chuẩn bị khai trương 2 tiệm thời trang tiếp theo.
À cửa hàng thứ 8 chính là cửa hàng thuốc lá, mới được Chu Thanh Bách mở hồi tháng 3 âm lịch, vị trí ngay sát tiệm đồ uống.
Còn hai cửa hàng mới này cũng vừa hoàn tất thủ tục thu mua đợt đầu năm nay. Lâm Thanh Hoà cực kỳ ưng bụng vì chúng đều nằm trên những con phố sầm uất. Tuy giá thành hơi cao chút nhưng xứng đáng.
Như vậy tổng số bất động sản của hai vợ chồng cô tính tới thời điểm hiện tại bao gồm: 10 căn tiệm, 1 toà tứ hợp viện, rất nhiều tiểu viện trong đó có 1 căn ông bà Chu đang ở.
Khối tài sản này chỉ hai vợ chồng cô biết, tuyệt nhiên không có người thứ ba, ngay cả con trai ruột cũng không hề hay biết.
Từ nhà tắm công cộng đi ra, hai chị em chia tay mỗi người đi một hướng. Lâm Thanh Hoà lững thững vừa đi vừa suy nghĩ, qua mấy năm nữa chính là thời kỳ tốt nhất để mang tiền đi khai thác khu vực Hải Nam. Chắc cô và Thanh Bách phải sắp xếp thời gian sang đó một chuyến khảo sát thực tế, tìm mua mảnh đất lớn lớn, cất căn biệt thự mới được. Sau này nghỉ đông cả đại gia đình sẽ kéo nhau tới đó tránh rét. Trời, mới nghĩ thôi đã thấy quá tuyệt rồi.
Lâm Thanh Hoà cười tít mắt đi vào tiệm sủi cảo. Lúc này, Chu Thanh Bách đang đeo tạp dề bận rộn trong bếp, thấy cô vợ nhỏ vui tươi hơn mọi ngày, anh cười hỏi: “Vợ anh đang nghĩ gì mà vui thế?”
Lâm Thanh Hoà nháy mắt hóm hỉnh: “Đang nghĩ về tương lai tốt đẹp của hai vợ chồng già đấy!”
Con người sống trên đời chẳng dễ dàng chút nào, nhất là trong túi không có tiền lại càng khó khăn gấp bội. Đời trước, tuy rằng Lâm Thanh Hoà không phải là kẻ vô dụng nhưng sau khi tốt nghiệp đại học, cô đã cố gắng bươn chải hết sức mà cuộc sống vẫn chẳng dư dả bao nhiêu. Bây giờ có cơ hội trong tay, chắc chắn cô sẽ không cho phép nó vuột mất.
Chu Thanh Bách lên tiếng hỏi: “Tình hình chỗ Hiểu Mai sao rồi em?”
Vợ chồng ăn ý, không cần nói rõ Lâm Thanh Hoà cũng hiểu anh đang muốn hỏi tới vấn đề anh chị họ của Tô Đại Lâm, vậy nên cô đáp: “Cũng không có vấn đề gì quá lớn, cái cửa hàng ấy có vị trí rất đẹp, em nghĩ chắc chỉ có Đại Lâm mới dụng công tìm kiếm như thế.”
Tiếp xúc bao năm nay, cả Lâm Thanh Hoà lẫn Chu Thanh Bách đều biết Tô Đại Lâm rất hiền lành, phúc hậu, đặc biệt là đối với con trai của ông cậu bà mợ, chắc chắn dượng ấy sẽ dốc sức làm chứ không phải qua loa lấy lệ.
Không có chuyện gì là được rồi, Chu Thanh Bách gật đầu rồi nhắc: “Ngày mai có lịch kiểm tra sức khoẻ em đừng quên nhé.”
Lúc nói câu này, ánh mắt anh thoáng lướt qua cái bụng phẳng lỳ của cô vợ nhỏ.
Khoé miệng Lâm Thanh Hoà tức khắc giật giật mấy cái. Không hiểu trong não ông tướng này chứa cái gì nữa. Cuộc sống đang yên đang lành mà cứ thích xáo trộn lên làm gì không biết nữa. Lúc còn trẻ anh mong mỏi con gái, cô còn có thể thông cảm được. Với lại khi ấy cô cũng tính đẻ một đứa để trói buộc anh, mất công anh chán ghét 3 thằng con trai rồi bỏ của chạy lấy người. Nhưng đã bao nhiêu năm qua đi, sắp thành vợ chồng già tới nơi rồi mà cứ đòi đẻ, đúng là hâm hấp!
Tuy nhiên những lời này cô chỉ giữ trong lòng vì suy cho cùng trong chuyện này anh không quá đáng trách. Vốn dĩ anh đã buông xuống được rồi, tất cả là tại hôm tết gặp ông thầy bói nói nhăng nói cuội làm cho anh tin sái cổ, thế có khổ thân cô không cơ chứ?!
Mà thôi kệ đi, thời gian sẽ là câu trả lời hữu hiệu nhất, cơ thể này đã buộc ga-rô rồi, anh có giỏi thì cứ phá vỡ vòng vây đi.
Ngày hôm sau là Chủ Nhật, hai vợ chồng đưa nhau tới bệnh viện kiểm tra sức khoẻ. Tất cả mọi chỉ số đều bình thường, duy chỉ có một việc khiến Chu Thanh Bách thấy không bình thường đó là cái bụng của vợ vẫn “u như kỹ”.
Tuy trong lòng nổi bão nhưng ngoài mặt anh vẫn bình thản như không. Ngược lại, Lâm Thanh Hoà cực kỳ hài lòng, tới tuổi này rồi cô chỉ cần khoẻ mạnh là được, có sức khỏe là có tất cả, không phải sao?!
Ngẫm nghĩ thế nào, Lâm Thanh Hoà liền đề đạt: “Chú Vương với cha mẹ cũng nên đi kiểm tra sức khoẻ rồi. Đề em về bảo thằng ba dẫn ông bà đi.”
Chu Thanh Bách gật đầu: “Được.”
Kết quả kiểm tra của ông bà Chu rất tốt, nhưng các chỉ số của ông Vương thì không đẹp cho lắm.
Bởi trước đó ông bị đày đi cải tạo, bao nhiêu việc nặng việc dơ đều tới tay, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm cho nên cơ thể bị tổn hại nghiêm trọng. Cũng may mấy năm gần đây có nhà Lâm Thanh Hoà chăm sóc nên cả sức khoẻ lẫn tinh thần của ông đều được cải thiện không ít.
Thế là Lâm Thanh Hoà lập tức sang tiệm hải vị lấy ít đồ bổ về hầm rồi sai thằng ba mang sang ký túc xá cho ông Vương. Xét về phương diện tẩm bổ thì thuốc men thua xa thực dưỡng. Mấy viên thuốc bổ chỉ có tác dụng nhất thời chứ không thể nào tác động vào sâu bên trong như việc duy trì dinh dưỡng cân đối, ẩm thực hài hoà.
Hôm nay Lâm Thanh Hoà ngâm hải sâm để Chu Thanh Bách nấu cháo.
Cháo hải sâm vừa chín một cái là Chu Quy Lai lập tức xách sang cho ông nội nuôi.
Nhìn cặp lồng cháo sánh mịn, thơm ngào ngạt trước mặt, ông Vương có chút bất đắc dĩ: “Cần gì phải ăn thứ quý giá thế này?!”
Chu Quy Lai đặt cái muỗng vào tay ông rồi nói: “Ăn cái này mới tốt cho sức khoẻ. Ông phải ăn nhiều cho thật khoẻ lên thì tới hè mới đi du lịch được.”
“Không sao ông đi được, chắc chắn không thành vấn đề.” Ông Vương vội nói ngay, ông rất mong mỏi được đi đây đi đó thăm thú cảnh đẹp đất nước.
Chu Quy Lai gật đầu: “Vậy ông ráng ăn nhiều lên. Mẹ cháu bảo sau này sẽ thường xuyên hầm đồ bổ. Từ giờ trở đi, mỗi buổi trưa ông sang tiệm sủi cảo ăn chung với nhà cháu luôn nha, ở đó đông người vui lắm với lại thức ăn chắc chắn ngon hơn căn tin trường học.”
Ông Vương cười hiền hoà: “Đồ ăn ở trường cũng được mà”