Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 511 - Chương 511: Của Để Dành

Chương 511: Của để dành Chương 511: Của để dành

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 511: Của để dành

Thật sự thức ăn ở trường không tệ, nhưng nếu đem so với cơm nhà thì đúng là không thể sánh bằng.

Thế nhưng thi thoảng lắm có dịp nọ dịp kia ông Vương mới sang tiệm sủi cảo ăn chứ không phải ngày nào cũng tới thường xuyên.

Tuy nhiên nếu ông khoẻ thì không nói làm gì, giờ đã phát hiện ra bệnh, mọi người không để ông ăn uống một mình như vậy được nữa. Thế là bắt đầu từ hôm nay trở đi, ngày nào Chu Quy Lai cũng xách một phần canh bổ sang đây.

Nó đi lại nhiều đến độ ông hiệu trưởng cũng phải để ý, ông cười nói với ông Vương: “Ông có mắt chọn con nuôi thật đấy!”

Nhìn xem, ngay cả con trai ruột với cháu nội ruột cũng chẳng hiếu thuận được như vậy ấy chứ!

Ông Vương cười khà khà nhưng trong lòng cảm thấy được an ủi vô cùng, vất vả cả đời người, cuối cùng tuổi già xế bóng cũng được hưởng chút ít tình cảm gia đình, vậy là ông mãn nguyện lắm rồi.

Đúng là có người chăm sóc có khác, mới qua nửa tháng thôi mà ông Vương đã cảm nhận được cơ thể mình khoẻ lên thấy rõ.

Hôm nay trong bữa cơm, Lâm Thanh Hoà do dự một chút rồi lên tiếng: “Chú à, hay là hè này đừng đi chơi vội, để điều dưỡng cơ thể thêm một thời gian nữa hãy đi.”

Ông Vương đã mong chờ chuyến đi này từ lâu cho nên vội xua tay: “Mấy đứa không phải lo lắng đâu, chú đã khoẻ lên nhiều rồi, cơ thể chú ra sao chú biết rõ mà, không vẫn đề gì đâu.”

Vương Nguyên cười nói: “À hôm nọ ông nội cháu gọi điện thoại về cứ hỏi đi hỏi lại tình hình sức khoẻ của ông dạo này sao rồi.”

Cùng họ Vương, lại là bạn nối khố chơi với nhau từ bé nên hai ông thân thiết hơn cả ruột thịt. Thế nhưng đợt này chỉ có thể quan tâm từ xa vì ông bà nội anh mê Hải Nam quá, chơi mãi vẫn chưa chịu về.

Ông Vương cười nói: “Về nói lại với ông cháu, ông rất khoẻ, không cần lo lắng.”

Lâm Thanh Hoà quay sang nói với Chu Thanh Bách: “Sau này có thời gian rảnh vợ chồng mình cũng tới Hải Nam chơi một chuyến đi?”

Chu Thanh Bách gật đầu ngay: “Được.”

Lâm Thanh Hoà cười cười nhìn về phía Vương Nguyên: “Tới lúc ấy nhà cháu muốn đi cùng cho vui không?”

Vương Nguyên cười: “Cũng được ạ, lâu rồi cháu chưa gặp ông bà nội. Nhưng đợt này đang bận quá, không biết lúc nào mới rảnh nữa."

Lâm Thanh Hoà nói: “Không vội, cứ từ từ. Nhà thím cũng chưa có kế hoạch đi ngay.”

Dù sao cũng phải đợi tới lúc nhà nước cho phép người dân được tự do mua bán đất, chắc phải sang năm 88 mới được, bây giời mới là giữa năm 87, còn sớm chán.

Mà thôi chuyện đó còn xa, cứ để từ từ rồi tính sau, giờ phải giải quyết vấn đề trước mắt cãi đã. Thấy chú Vương kiên trì muốn đi, Lâm Thanh Hoà cũng không nỡ ngăn cản nhưng cô dặn đi dặn lại thằng ba phải hết sức cẩn thận, chỉ được đi chơi gần đây, không được phép đi tới những nơi quá xa.

Quay đi quay lại đã vào tháng 6 âm lịch, trời đất nóng như đổ lửa.

Hôm nay, Lâm Thanh Hoà lại căn dặn Hổ Tử: “Đi bày sạp thì nhớ tìm chỗ râm mát một tí, phơi riết rồi cả người đen xì như cục than thế này.”

Lâm Thanh Hoà rất hài lòng về Hổ Tử, còn trẻ nhưng ý chí phấn đấu không nhỏ chút nào, mới qua nửa năm mà giờ nó bán buôn nghe chừng thạo lắm, cò kè trả giá như tay lão luyện. Có hôm cô nhìn sơ qua sổ sách thấy có tháng nó kiếm về được tận 400 đồng, cứ cái đà này chẳng mấy đuổi kịp thu nhập của tiệm sủi cảo.

Hổ Tử gãi đầu cười cười để lộ ra hàm răng trắng loá: “Dạ cháu biết rồi, mợ không cần lo lắng đâu ạ.”

Lâm Thanh Hoà nói thêm: “À, tí nữa bảo cậu út nấu cho nồi chè đậu xanh. Món đó giải nhiệt tốt lắm đấy. Cháu cầm theo nhiều nhiều mà uống.”

Hồ Tử cười toét miệng: “Vâng ạ.”

Chu Quy Lai nói xen vào: “Anh Hổ Tử giờ có người yêu rồi nên phải cố gắng cho hai người lận.”

Bất chợt, Chu Toàn hỏi Cương Tử: “Khi nào thì tới lượt em ra riêng?”

“Em cũng muốn đi lắm nhưng mợ út bảo phải học thêm nữa mới được.” Cương Tử thở dài thườn thượt rồi len lén nhìn về phía Lâm Thanh Hoà.

Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Đúng thế, phải chịu khó học thêm nhiều nữa vào. Bằng không sau này tha hồ hối hận. Nhưng nếu thành tích học tập đạt loại tốt thì sang năm thím có thể xem xét cho cháu ra vỉa hè bày quán.”

Việc học là quan trọng nhất, tiền có thể từ từ kiếm nhưng tri thức thì không thể trì hoàn. Với lại ngoài kia đầy rẫy cơ hội, cứ chuẩn bị đầy đủ hành trang thì mới tự tin đánh đâu thắng đó. Ra đời làm ăn kỵ nhất là nóng vội, không khéo mất cả chì lẫn chài chứ chẳng chơi.

Chẳng qua Hổ Tử không còn nhỏ, lại có người yêu cho nên Lâm Thanh Hoà mới buông tay cho nó tự ra ngoài tập tành buôn bán, chứ Cương Tử chưa vướng bận gì thì cứ từ từ mà rèn luyện thêm, không đi đâu mà vội.

Nghe mợ út nói vậy, Cương Tử hớn hở ra mặt: “Thật ạ, nếu cháu đạt thành tích tốt thì mợ cho cháu đi bày quán ạ?”

“Ừ, đúng vậy.” Lâm Thanh Hoà gật đầu xác nhận rồi nói tiếp: “Nhưng phải loại giỏi mới được nha, chứ thành tích như hiện giờ mới chỉ dừng lại ở mức khá thôi, chưa gọi là giỏi.”

Cương Tử mím môi hạ quyết tâm: “Từ mai cháu sẽ nỗ lực hơn nữa.”

Ngồi ở nhà mãi cũng buồn, Chu Toàn liền rủ mấy anh em đi chơi bóng rổ. Cương Tử hào hứng đi theo nhưng lạ thay hôm nay Chu Quy Lai từ chối vui chơi, xoắn xuýt ở rịt bên cạnh mẹ.

Đợi bọn trẻ đi hết, Lâm Thanh Hoà mới liếc nó một cái rồi hỏi: “Có chuyện gì?”

Thằng nhóc này mấy năm trở lại đây càng lúc càng tinh ranh, khôn khéo. Rõ ràng trong ba anh em nó là đứa hiền lành thậm chí có phần khờ khạo nhất thế mà không hiểu cô nuôi thế nào bây giờ nó lại là đứa nhiều mưu ma chước quỷ nhất.

Chu Quy Lai liền cười nói: “Mẹ, con không tính học nhiều như anh hai đâu. Anh ấy nói học xong đại học rồi học lên thạc sĩ, tiến sĩ gì nữa đấy nhưng con không muốn như thế. Tốt nghiệp xong là con ra trường luôn.”

Lâm Thanh Hoà bình tĩnh hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”

Chu Quy Lai thẳng lưng trình bày: “Con muốn mở xưởng sản xuất sủi cảo. Chính là loại hình kinh doanh giống như xưởng đá ấy mẹ. Con sẽ cho công nhân gói sẵn sủi cảo, đóng bao bì rồi cấp đông, chở tới bán tại các thương trường và cửa hàng bách hoá.”

Lâm Thanh Hoà hết sức kinh ngạc, cô chăm chú nhìn con rồi hỏi lại: “Con muốn tự mở xưởng sủi cảo?”

Đây là lần đầu tiên thằng ba bộc bạch khát vọng cho cô nghe, coi bộ cũng đao to búa lớn ra trò đấy.

Trước thái độ của mẹ, Chu Quy Lai hơi ngẩn người rồi do dự hỏi: “Không được hả mẹ?”

Lâm Thanh Hoà hiểu độ tuổi 16 không lớn cũng không nhỏ, rất dễ bị kích động dẫn tới những suy nghĩ tiêu cực, hơn nữa việc con tự xây dựng lý tưởng là một điều vô cùng trân quý rất đáng để tán dương: “Tất nhiên là được chứ, nếu con muốn làm ba mẹ sẽ ủng hộ hết mình. Nhưng mẹ nói trước bước đi này không hề dễ. Đặc biệt là con mới chân ướt chân ráo ra trường lại càng khó khăn hơn nữa. Đúng là con học chuyên ngành quản trị kinh doanh nhưng bắt buộc phải có thêm kinh nghiệm thực tiễn thì mới được.”

Chu Quy Lai gật gù: “Mở một nhà xưởng chắc chắn sẽ gặp không ít trở ngại và khó khăn. Mẹ yên tâm, cái này con hiểu rõ.”

Lâm Thanh Hoà trộm nghĩ đến mẹ đây còn không dám tự tin mở nhà máy nữa là thắng nhóc ranh tí tuổi đầu như con. Nhưng ngoài mặt cô vẫn nói: “Đợi tốt nghiệp đại học, con cứ ra ngoài bươn chải một năm thử xem. Sau đó nếu vẫn muốn mở xưởng hay nhà máy thì chúng ta lại bàn tính tiếp.”

Chu Quy Lai biết mẹ vẫn chưa hoàn toàn tán đồng nhưng cũng không cấm cản kế hoạch này cho nên nó rất vui: “Không thành vấn đề, sau khi tốt nghiệp con sẽ tự rèn luyện thực tế một năm.”

Lâm Thanh Hoà gật đầu rồi tò mò hỏi: “Ủa mà sao con lại có ý định mở xưởng sản xuất sủi cảo mà không phải những thứ khác. Bộ những cái khác không tốt à?”

Chu Quy Lai nhún vai đáp tỉnh bơ: “Không phải không tốt mà là ba mở quán sủi cảo cho nên con mới có ý định mở xưởng sủi cảo để có gì nhờ ba chỉ đạo kỹ thuật ấy mà.”

“Lại còn chỉ đạo kỹ thuật nữa!” Lâm Thanh Hoà bật cười thành tiếng, gói sủi cảo thôi mà nó làm nghe ghê gớm quá!

Chuyện này tạm kết thúc ở đây, con có chí lập nghiệp làm ông chủ lớn đương nhiên người làm mẹ như cô rất vui nhưng giờ nó hãn còn bé, cần phải trau dồi thêm nhiều kỹ năng nữa mới được.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Lâm Thanh Hoà liền đem chuyện này kể với chồng.

Chu Thanh Bách nhướng mày rồi phán: “Muốn làm thì tự nó kiếm vốn đi.”

Anh biết mở nhà máy yêu cầu rất nhiều tiền, đương nhiên vợ chồng anh tích cóp được không ít nhưng toàn bộ chỗ này là của để danh anh chuẩn bị cho con gái cưng.

Còn con trai ấy hả? Tự thân vận động mới có chí khí nam nhi chứ, ai lại dựa vào cha mẹ thì còn ra thể thống gì nữa?!

Lâm Thanh Hoà bó tay, mãi sau mới thốt lên lời: “Anh à, tụi nói là con ruột của anh đấy?!”

Lý nào lại không cho một ít vốn liếng khởi nghiệp???

Chu Thanh Bách không để ý: “Cứ để nó tìm hiểu thêm đi, mở nhà máy đâu phải chuyện nói làm là làm được ngay.”

Tất nhiên anh rất tán đồng nhưng nó phải tự nỗ lực bằng chính đôi tay của mình, có bản lĩnh thì hãy làm, không có bản lĩnh thì thôi, chớ có xớ rớ vào khoản tiền anh để lại cho con gái.

Lâm Thanh Hoà không nói thêm gì nữa. Dù sao chuyện này cũng còn lâu, tới lúc đó rồi tính tiếp.

“Việc làm ăn năm nay tốt hơn năm trước khá nhiều.” Chu Thanh Bách cười cười nói, trong thanh âm chứa đựng vài phần tự hào.

Lâm Thanh Hoà nhoẻn miệng cười, năm ngoái tổng thu nhập hàng tháng của nhà cô rơi vào khoảng 1 vạn, ấy thế mà năm nay tăng lên gần 2 vạn, đúng là tốt hơn rất nhiều!

Bình Luận (0)
Comment