Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 512 - Chương 512: Kiếm Chuyện

Chương 512: Kiếm chuyện Chương 512: Kiếm chuyện

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 512: Kiếm chuyện

Trung tuần tháng 6, Lâm Thanh Hoà bắt đầu lên kế hoạch cho chuyến du lịch hè của hai vợ chồng. Chu Quy Lai cũng vậy, nó tỉ mẩn thiết kế một chuyến đi chơi đáng nhớ cho hai ông nội. Khó mới có dịp dẫn hai ông đi chơi, nó nhất định phải bố trí mọi thứ thật hoàn hảo mới được.

Cùng lúc này, Hứa Thắng Mỹ tới tìm Chu Nhị Ni với mong muốn cắt đứt nguồn hàng của Hứa Thắng Cường.

Chu Nhị Ni khó hiểu hỏi: “Em có thể lấy, tại sao lại không cho Thắng Cường lấy? Hơn nữa nếu không có lý do gì mà đơn phương chấm dứt hợp đồng thì Thắng Cường sẽ nghĩ về anh chị thế nào?”

Hứa Thắng Mỹ liền nói: “Chị họ à, giờ chị đã gả cho anh rể giàu sang như vậy cần gì phải để ý tới mấy chuyện nhỏ nhặt này. Chị cứ mặc kệ nó, trực tiếp chặt đứt đơn hàng là được.”

Hứa Thắng Mỹ không hề muốn tới tìm Chu Nhị Ni nhưng nó cùng đường rồi, không tới không được.

Theo nhận định ban đầu của Hứa Thắng Mỹ, chắc chắn một mình Thắng Cường chẳng thể làm nên cơm cháo gì, cho nên nó không ra mặt ngăn cản mà đợi thằng em ngã sấp mặt cho nó sáng mắt ra.

Chỉ là ngàn vạn lần không ngờ, Hứa Thắng Cường và Trương Mỹ Liên lại bắt tay hợp tác, càng ngày càng ăn nên làm ra mới bực chứ.

Hứa Thắng Mỹ cố gắng phớt lờ đi nhưng không cách nào nuốt nổi cục tức này. Cô năm lần bảy lượt sang tìm thằng em khuyên giải nhưng nói mãi mà nó vẫn cứ trơ trơ ra. Vì thế hôm nay cô mới mò sang tìm Nhị Ni với suy nghĩ rằng chỉ cần cắt đứt nguồn hàng, Hứa Thắng Cường không kiếm được tiền thì chắc chắn Trương Mỹ Liên sẽ dứt áo ra đi ngay lập tức.

Chu Nhị Ni nhíu mày: “Tại sao em lại nói thế? Khó khăn lắm Thắng Cường mới thực sự nỗ lực một lần. Việc làm ăn đang trên đà khởi sắc, chị nghe nói số lượng nó đặt còn nhiều hơn cả em nữa đấy. Sao em lại không muốn cho nó làm tiếp?”

Hứa Thắng Mỹ nào dám nhắc tới Trương Mỹ Liên cho nên chỉ nói qua loa đại khái: “Tính tình nó làm sao kinh doanh buôn bán được? Nếu lỡ sau này xảy ra chuyện gì thì lúc đó chị có chịu trách nhiệm không?”

Sắc mặt Chu Nhị Ni thoắt cái trầm hẳn xuống: “Em nói vậy là có ý gì? Vương Nguyên nể tình họ hàng cho nên mới ưu tiên cho Thắng Cường chen đơn, chứ nếu theo thứ tự thì còn lâu mới tới lượt nó. Rõ ràng đây là việc làm ăn của Thắng Cường, nó kiếm ra tiền anh chị ở bên này đâu có ăn đồng bạc nào mà em tính đổ vấy lên người anh chị, hả?”

Hứa Thắng Mỹ nghẹn họng, bấm bụng nói: “Em không có ý này!”

Chu Nhị Ni hỏi thẳng: “Vậy em có ý gì?”

Hứa Thắng Mỹ mím chặt môi rồi nói: “Chị họ, chuyện này em không thể nói rõ ràng được. Tóm lại là không thể để Thắng Cường mở cửa hàng, nó muốn bày sạp vỉa hè thì cứ qua chỗ em lấy quần áo là được.”

Chu Nhị Ni lạnh nhạt nói: “Em là em, Thắng Cường là Thắng Cường. Chị thấy cậu ấy hiện giờ rất tiến bộ. Ông bà nội cũng rất lấy làm mừng. Nếu nó không muốn lấy hàng nữa thì bảo nó sang đây nói trực tiếp, em không thể thay mặt được.”

Hứa Thắng Mỹ cắn môi do dự vài giây rồi nói: “Chị họ, có chuyện này chỉ em nói với chị, chị đừng nói với người khác.”

Chu Nhị Ni: “Vậy thì em đừng nói!”

Hứa Thắng Mỹ giận điên, đúng là gả chồng giàu có khác, lật mặt nhanh như chảo chớp!

Hứa Thắng Mỹ cắn răng nói: “Chị họ, chị không thể cung cấp hàng hoá cho Cường Tử được đâu. Chị biết nó đang hợp tác với ai không?”

Đây cũng chính là nguyên nhân dây dưa kéo dài tới hiện tại vì trên cơ bản nó không thể để nhà họ Chu phát hiện ra trước đây nó với Trương Mỹ Liên bắt tay làm ăn.

Nhưng việc đã đến nước này không thể không nói, bằng không Cường Tử mà rước Trương Mỹ Liên về làm vợ thì đúng là vô phúc cho Hứa gia.

Không những Trương Mỹ Liên lăng loàn mà mấu chốt là cô ta đã từng phá thai. Hai đứa nó ăn ở với nhau lâu như vậy mà tới tận bây giờ vẫn không có mang thì cũng thật là chuyện lạ, chưa biết chừng con nhỏ đó mắc bệnh vô sinh thì càng chết nữa!

Chu Nhị Ni nhíu mày: “Nó hợp tác với ai? Không phải tự mình làm sao?”

Hứa Thắng Mỹ gần như nghiến răng nghiến lợi: “Không phải nó làm một mình mà nó làm cùng Trương Mỹ Liên. Cường Tử và Trương Mỹ Liên hợp tác mở cửa hàng quần áo!”

Chu Nhị Ni há hốc miệng, dường như không tin vào tai mình: “Trương Mỹ Liên?”

Không phải nó nghe lầm đấy chứ? Trương Mỹ Liên nào? Là Trương Mỹ Liên con gái Trương gia hàng xóm với nhà chú thím tư ấy hả?

Hứa Thắng Mỹ gật đầu xác nhận: “Đúng thế, đúng là Trương Mỹ Liên con gái Trương gia ở ngay cách vách nhà cậu út.”

Chu Nhị Ni vội vàng hỏi: “Rốt cục đã có chuyện gì? Sao Thắng Cường lại dây dưa với hạng người như thế? Em làm cái gì vậy hả, sao không trông chừng nó?”

“Em có biết đâu.” Hứa Thắng Mỹ hơi quay mặt đi chỗ khác, xoen xoét nói dối: “Là em tình cờ phát hiện được thôi cho nên em mới phải gấp gáp sang đây tìm chị còn gì.”

Chu Nhị Ni liền nói: “Vấn đề này em phải trực tiếp đi tìm Thắng Cường nói cho rõ ràng. Trương Mỹ Liên là loại người gì, đừng nói với chị là em không biết. Tốt hơn hết là bây giờ em đi tìm nó ngay đi chứ tới tìm chị thì có tác dụng gì?!”

Hứa Thắng Mỹ nhíu mày: “Không phải em chưa từng đi tìm Thắng Cường nhưng chị cũng biết con ả Trương Mỹ Liên mưu mô giảo hoạt thế nào mà. Bây giờ Cường Tử u mê không dứt ra được, hai người bọn họ…hai người bọn họ đang ở chung với nhau rồi.”

Chu Nhị Ni kinh ngạc quá đỗi, chỉ có thể trừng lớn hai con mắt, há hốc miệng không thốt nên lời.

Hứa Thắng Mỹ nói tiếp: “Trương Mỹ Liên biết Thắng Cường là cháu ngoại Chu gia cho nên mới nhìn trúng và cố tình tiếp cận nó. Bằng không còn lâu cô ta mới chịu một người kém cỏi như Cường Tử. Hiện tại cửa hàng lại làm ăn phát đạt, kiếm được rất nhiều tiền, nên chắc chắn cô ta sẽ càng bám càng chặt. Chính vì em hết cách rồi mới đành phải tới đây nói với chị.”

Chu Nhị Ni thẳng thắn: “Em nói với chị cũng vô dụng. Đến em nó còn không nghe thì lời nói của chị đâu có trọng lượng gì.”

Hứa Thắng Mỹ sốt ruột muốn chết: “Không phải, chị chỉ cần bảo với anh rể ngừng cung cấp hàng cho nó là được. Nó không kiếm ra tiền chắc chắn Trương Mỹ Liên sẽ bỏ nó ngay tức khắc. Chị họ, Cường Tử chính là em họ của chị, chị không thể mặc kệ nó được!”

Chu Nhị Ni nhìn cô em họ một cái rồi hỏi: “Chuyện này kéo dài bao lâu rồi?”

Hứa Thắng Mỹ lắc đầu: “Em cũng không rõ lắm, em vừa mới phát hiện ra thôi.”

Chu Nhị Ni gật gật rồi nói: “Việc này chị phải về nói lại với chú thím tư đã.”

Sắc mặt Hứa Thắng Mỹ thoắt cái trắng bệch: “Chuyện này chị chỉ cần nói với anh rể một tiếng là được rồi, cần gì phải mất công nói với cậu mợ út làm gì?”

Chu Nhi Ni tức giận nói: “Chuyện lớn như vậy đương nhiên phải nói với chú thím tư chứ. Bằng không em nghĩ Trương Mỹ Liên dễ đuổi như vậy chắc? Hai người bọn họ giờ đã sống chung với nhau rồi, em cho rằng cô ta dễ dàng buông tay à?”

Hứa Thắng Mỹ cố gắng thuyết phục: “Chỉ cần Cường Tử không có tiền, cô ta sẽ tự rời đi thôi.”

Chu Nhị Ni hừ lạnh: “Em nghĩ đơn giản như thế thật à? Đang êm đẹp tự nhiên bên này đơn phương chấm dứt hợp đồng, thể nào cô ta cũng sẽ làm ầm lên cho xem. Mà Trương gia ở ngay sát vách nhà chú thím tư, tới lúc ấy có không nói thì chú thím cũng biết.”

Hứa Thắng Mỹ vội vàng túm lấy áo chị họ gần như van nài: “Không thể ngầm giải quyết được sao? Chị à, chị cũng biết trước giờ cậu mợ út đã có sẵn định kiến với Cường Tử. Hiện tại nó lại dây dưa với Trương Mỹ Liên… chỉ sợ cậu mợ biết chuyện sẽ cắt đứt quan hệ với nó mất.”

Chu Nhị Ni đen mặt: “Vậy em nói xem ngầm giải quyết là giải quyết thế nào? Cái này không được cái kia không được, em thật biết cách làm khó người khác đấy!”

“Chị họ….”

Chu Nhị Ni xua tay: “Em không cần nói thêm gì nữa. Chị không chấp nhận cách giải quyết của em. Nếu bên chị tự ý cắt hàng, chắc chắn Trương Mỹ Liên sẽ không bỏ qua, mọi chuyện vỡ lở ra ầm ĩ kéo về tận tiểu khu lại càng khó coi. Chị phải về hỏi lại chú thím xem rốt cục nên xử lý chuyện này thế nào rồi có gì nói sau.”

Bình Luận (0)
Comment