Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 513: Dắt mũi
Nói hết nước hết cái vẫn không xoay chuyển được Chu Nhị Ni, Hứa Thắng Mỹ vừa sốt ruột lại vừa tức muốn chết.
Rõ ràng chỉ cần nói một câu đơn giản là xong, tại sao lại phải phức tạp hoá vấn đề lên như vậy? Chỉ cần cắt đầu vào, cửa hàng dẹp tiệm là tự khắc Trương Mỹ Liên sẽ chia tay với Thắng Cường chứ gì? Thế nhưng Chu Nhị Ni nhất quyết không chịu làm theo lời nó nói, đúng là đáng chết mà!
Chu Nhị Ni phất tay: “Thôi em về trước đi, chuyện này đợi trưa nay về tiệm sủi cảo ăn cơm rồi chị sẽ nói với chú thím tư xem giải quyết thế nào.”
Hứa Thắng Mỹ cố đấm ăn xôi: “Chị họ, chị không thể vì Cường Tử mà suy nghĩ lại sao? Nó chính là em họ của chị đấy. Chị cũng biết rõ cậu mợ út không thích Trương Mỹ Liên mà, nếu chuyện này để cậu mợ biết thì về sau Cường Tử biết làm sao đây?”
Chu Nhị Ni chốt câu cuối: “Nếu em làm được thì tự đi mà giải quyết, còn nếu muốn nhờ chị giúp thì chị buộc phải thông qua ý kiến của chú thím tư.”
Thanh danh của Trương Mỹ Liên thối hoắc một vùng. Còn cả gia đình nhà họ Trương nữa, ở tiểu khu kia làm gì có ai không biết nhân phẩm nhà đó tệ hại ra sao? Thế mà Hứa Thắng Cường lại có quan hệ với Trương Mỹ Liên? Nói gì thì nói chuyện này Chu Nhị Ni không thể chấp nhận được.
Hứa Thắng Mỹ khẽ cắn môi suy tính, tuy rằng trong lòng rất khó chịu nhưng nó hết đường rồi. Tổng không thể trơ mắt nhìn hai đứa nó bên nhau được, lỡ Cường Tử thực sự cưới Trương Mỹ Liên về làm vợ thì chết dở.
Buổi trưa, Chu Nhị Ni và Vương Nguyên về tiệm sủi cảo ăn cơm.
Sau khi cơm nước xong, Chu Nhị Ni ngồi lại nói chuyện riêng cùng chú thím tư.
Lâm Thanh Hoà nghe chuyện nhưng thái độ cực kỳ bàng quan. Trước đây cô tuyên bố không dính dáng vào chuyện của Hứa gia đâu phải chỉ nói cho vui miệng.
Nhưng Chu Thanh Bách thì lông mày dựng ngược, mặt mũi đen kìn kịt.
Lâm Thanh Hoà đoán nếu lúc này Hứa Thắng Cường có mặt ở đây thì thể nào cũng bị ăn trọn một cú đấm.
Cô cất tiếng hỏi thẳng: “Anh muốn xen vào chuyện này?”
Chu Thanh Bách quay về phía vợ bất đắc dĩ nói: “Dù sao cũng không thể để nó và Trương Mỹ Liên ở cùng với nhau được.”
Lâm Thanh Hoà giơ tay chặn: “Anh đừng nói gì vội.”, sau đó cô gọi với về phía Chu Quy Lai: “Thằng ba, lại đây.”
Chu Quy Lai lục tục chạy tới: “Sao ạ?”
Lâm Thanh Hoà hỏi: “Chiều nay có tiết không?”
Chu Quy Lai máy móc gật gật: “Con có 2 tiết.”
Lâm Thanh Hoà trực tiếp phân phó: “Tan học lập tức đi tìm Hứa Thắng Cường.”
Chu Quy Lai nhăn nhó: “Tìm hắn làm gì? Con với hắn có khi nào nói chuyện tử tế được đâu.”
Tuy rằng là anh em họ nhưng Chu Quy Lai không thân với Hứa Thắng Cường, hơn nữa nó cũng không thích giao thiệp với kiểu người như vậy.
Lâm Thanh Hoà liền nói: “Nó đang làm cùng với Trương Mỹ Liên.”
Chu Quy Lai hết sức sửng sốt, hết nhìn ba rồi nhìn qua chị Nhị Ni lại quay sang nhìn mẹ: “Mẹ, mẹ đừng nói với con Trương Mỹ Liên đó chính là con gái út Trương gia ở cách vách nhà chúng ta nha?!”
Lâm Thanh Hoà nhướng mày: “Bằng không mẹ cần con đích thân xuất trận à?”
Chu Quy Lai nhanh chóng kéo ghế ngồi xuống hỏi tới tấp: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Cũng phải cho con nắm được đầu đuôi sự tình thì mới biết đường mà đi tìm chứ.”
“Hỏi chị Nhị Ni ấy.” Lâm Thanh Hoà phất tay rồi đứng dậy đi lên lầu hai soạn bài chuẩn bị cho mấy tiết chiều nay, còn việc này cô đã nói mặc kệ là mặc kệ, hơi đâu rảnh mà quan tâm.
Sau khi dỏng tai nghe chị Nhị Ni kể rõ ngọn ngành, Chu Quy Lai liền nói: “Để em tới tận nơi nhìn xem thực hư thế nào, chứ chúng ta ở đây đều chỉ nghe qua chứ chưa ai thấy tận mắt.”
Nghĩ đi nghĩ lại nó vẫn cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như vậy. Không thể nào tự tự nhiên nhiên Trương Mỹ Liên lại kết đôi cùng Hứa Thắng Cường. Mà nếu quả thực như vậy thì là duyên phận trời định rồi, làm sao nó lỡ chia rẽ uyên ương cơ chứ. À, đương nhiên những lời này Chu Quy Lai không dám nói ra miệng, nếu không thể nào ba nó cũng cho ăn ngay phát tát. Nhìn ba đang phẫn nộ ngút trời kia kìa, những lúc như này tốt hơn hết là không nên phát biểu linh tinh.
Địa chỉ cửa hàng Hứa Thắng Cường không phải là bí mật vì mỗi đợt giao hàng Vương Nguyên đều cho xe vận tải chở tới tận nơi. Vậy nên Chu Nhị Ni ghi rõ ràng và đầy đủ tên đường cũng như số nhà cho Chu Quy Lai.
Buổi chiều tan học, Chu Quy Lai lập tức bắt xe buýt đi tìm Hứa Thắng Cường, sau khỉ hỏi thăm vài người, cuối cùng nó cũng tìm tới nơi.
Quả nhiên người trông tiệm là Trương Mỹ Liên, còn Hứa Thắng Cường không biết đã lặn đi đâu mất rồi.
Nhìn thấy Chu Quy Lai tiến vào, sắc mặt Trương Mỹ Liên cứng đờ, cô ta lắp ba lắp bắp: “Sao….sao cậu lại tới đây?”
“Sao tôi không thể tới đây? Tôi không được phép mua hàng à?”, dứt lời Chu Quy Lai đảo mắt một vòng quanh căn tiệm: “Không tồi, tương đối rộng rãi, tôi nghe anh Vương Nguyên nói buôn bán đắt hàng lắm hả?”
Trương Mỹ Liên vội giảo biện: “Cậu đến nhầm địa chỉ rồi, cửa hàng này là của một mình tôi, tôi nhập hàng từ chỗ khác.”
Chu Quy Lai cười đểu: “Thôi đừng cố nói dối nữa, chúng tôi đều đã biết cả rồi, cửa hàng này là do cô và Hứa Thắng Cường mở cùng nhau.”
Sắc mặt Trương Mỹ Liên thoắt cái trắng bệch, cô vẫn chưa kịp có thai, phải làm sao đây?! Bây giờ mọi chuyện vỡ lở ra, nhà họ Chu kiên quyết nhúng tay vào thì hỏng bét hết.
Hứa Thắng Cường sẽ không bao giờ có đủ bản lĩnh bảo vệ cô trước Chu gia đâu.
Chu Quy Lai nhàn nhạt nói tiếp: “Chỗ này cách tiểu khu khá xa, phải chuyển tới mấy lượt xe buýt, làm sao cô và Thắng Cường đến được với nhau?”
Lúc này, Trương Mỹ Liên rất nóng lòng muốn biết tại sao nhà họ Chu bên đó lại biết được chuyện này. Vì mỗi lần Vương Nguyên cho người chuyển hàng tới, cô đều cẩn thận né tránh, chỉ để một mình Hứa Thắng Cường đứng ra xử lý công việc. Tất cả đều kín kẽ như vậy, tại sao lại tới tai Chu gia chứ?
Trương Mỹ Liên cứng miệng nói: “Hai chúng tôi tới với nhau là do duyên phận, hiện chúng tôi đã sống cùng nhau rồi.”
Chu Quy Lai cười nhạt: “Cô nói với tôi cũng vô dụng thôi, tất cả mọi người đều không đồng ý cho hai người ở bên nhau. Thanh danh của cô thế nào, tuỳ tiện hỏi một người ở tiểu khu là ra hết, không phải một chuyện mà rất rất nhiều chuyện. Cho nên cô cảm thấy cô và Hứa Thắng Cường sẽ có kết quả sao?”
Đến nước này thì Trương Mỹ Liên không cần phải khách khí nữa, cô vênh mặt nói: “Ừ, đúng là nhà họ Chu các người có nhiều tiền nhưng như vậy thì đã sao? Dù có nhiều hơn nữa cũng không chia cắt được tôi và Cường Tử đâu. Tôi với anh ấy ở bên nhau, một không phạm pháp, hai không giết người, các người lấy lý gì cấm cản chúng tôi?”
Chu Quy Lai nói thẳng: “Nhân phẩm của cô không được, quan hệ nam nữ quá loạn.”
Trương Mỹ Liên có chết cũng không thừa nhận: “Cậu thấy tận mắt chưa mà nói hay cũng chỉ nghe mấy lời đồn đoán vô căn cứ mà thôi?!”
Chu Quy Lai nhướng mày: “Chắc cô biết Hứa Thắng Mỹ chứ? Tôi nghe nói cô và chị ấy có quan hệ khá tốt, thế nhưng chị ấy cũng không đồng ý cho cô qua lại với Cường Tử còn gì.”
“Hứa Thắng Mỹ?” Trương Mỹ Liên sửng sốt, bất chợt một tia suy nghĩ vụt qua đầu, cô nghiến răng nghiến lợi: “Chuyện này là do Hứa Thắng Mỹ nói với Chu gia?”
Chu Quy Lai gật đầu: “Đúng vậy.”
Trương Mỹ Liên ức trào máu họng, Hứa Thắng Mỹ, Hứa Thắng Mỹ! Cô giỏi lắm, cô không có biện pháp chia cắt tôi và Thắng Cường cho nên chạy về Chu gia tìm viện binh phải không?
Cô không muốn tôi sống yên có phải không?
Trương Mỹ Liên tự nhận mình đã dốc lòng phục vụ Hứa Thắng Cường, từ cơm nước, dọn dẹp cho tới làm ấm giường. Tóm lại những việc một người vợ phải làm cô đều đã làm hết thảy. Vậy mà Hứa Thắng Mỹ một hai phải phá nát cho bằng được, là sao???
Trương Mỹ Liên cười mỉa mai: “Tôi thấy nhà họ Chu không nên để một đứa cháu ngoại dắt mũi xoay vòng vòng mới phải!”