Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 514: Tiền trao cháo múc
Hừ, một khi Hứa Thắng Mỹ đã muốn dồn mình vào đường cùng thì việc gì mình phải che giấu dùm cô ta?!
Chu Quy Lai cười tủm tỉm: “Ý cô là gì?”
Nó biết ngay mà, khẳng định mọi chuyện không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, cá gì nó cũng dám cá trong sự việc Trương Mỹ Liên và Hứa Thắng Cường tới với nhau, Hứa Thắng Mỹ không thoát khỏi liên can. Thậm chí nó còn mạnh dạn phỏng đoán giữa Hứa Thắng Mỹ và Trương Mỹ Liên có tồn tại giao tình.
Trương Mỹ Liên thờ ơ nói: “Chắc cậu cũng biết lúc trước tôi muốn theo đuổi Hoàng Hổ.”
Chu Quy Lai: “Rồi sau đó?!”
Trương Mỹ Liên cười mỉa mai: “Hứa Thắng Mỹ ủng hộ tôi hết nước hết cái, chỉ ước gì tôi và Hoàng Hổ mau chóng ở bên nhau. Khi đó cô ấy rót vào tai tôi không ít lời mật ngọt, nào là Hoàng Hổ hộ khẩu nông thôn, có thể lấy được tôi là phúc khí 3 đời. Haha, thế sao giờ tôi tới với Thắng Cường cô ấy không nói Thắng Cường có phúc khí đi? Lại còn chạy tới tận Chu gia tìm viện binh?”
Chu Quy Lai cười lạnh: “Lời cô nói không đáng tin.”
Trương Mỹ Liên hỏi ngược lại: “Có cái gì không đáng tin? Vốn dĩ tôi và Thắng Cường không có cơ hội gặp gỡ, chính là nhờ mối quan hệ với Hứa Thắng Mỹ mà chúng tôi mới nên duyên như ngày hôm nay. Cô ấy mở một cửa hàng quần áo chắc cậu biết chứ?”
Việc đã đến nước này Trương Mỹ Liên nguyện sẽ bóc trần bộ mặt thật của Hứa Thắng Mỹ.
Chu Quy Lai gật đầu: “Biết.”
Trương Mỹ Liên nói tiếp: “Cái cửa hàng đó là tôi và cô ta hợp tác cùng mở. Cậu thử nghĩ mà xem, cô ta thừa biết thanh danh của tôi thế nào, của Trương gia ra sao vậy mà vẫn nguyện ý bắt tay làm ăn chung. Cũng chính từ đó mà tôi và Thắng Cường mới có cơ hội gặp gỡ, quen biết và yêu thương nhau. Chúng tôi mới đến với nhau vào năm ngoái thì tới Tết đã bị Hứa Thắng Mỹ phát hiện. Cô ta lập tức đá tôi ra khỏi cửa hàng, Thắng Cường cũng vì thế mà đi theo tôi. Còn chuyện phía sau như nào thì cậu cũng biết rồi đấy, tôi và Thắng Cường cùng nhau mở cái tiệm này.”
Trương Mỹ Liên có sao nói vậy, không hề thêm thắt đặt điều vu khống. Thứ nhất, Hứa Thắng Mỹ đã từng giúp đỡ, tác hợp cho cô và Hoàng Hổ. Thứ hai, mặc dù biết rõ Chu gia không thích cô nhưng vẫn nguyện ý bắt tay làm ăn chung. Chỉ cần hai chuyện này thôi cũng đủ khiến cho Hứa Thắng Mỹ không thể xoay mình ở Chu gia rồi.
Rõ ràng mình nói rất chân thành mà Chu Quy Lai lại cứ cười ha hả, Trương Mỹ Liên nhíu mày khó hiểu: “Tất cả những điều này tôi nói đều là sự thật. Nếu cậu không tin thì đợi Thắng Cường về hỏi lại. Anh ấy bây giời tiến bộ lắm, hiện đang đi bày sạp vỉa hè rồi.”
Chu Quy Lai gật đầu: “Được rồi, tôi biết rồi. Ra về tôi sẽ thuật lại đúng như những gì cô đã nói.”
Trước khi Chu Quy Lai rời bước, Trương Mỹ Liên vội hỏi với theo: “Này, Hứa Thắng Mỹ qua bên đó đã nói những gì vậy?”
“Chị ta đi tìm chị Nhị Ni, cũng chính là bà chủ nhà máy may mặc, yêu cầu chặt đứt nguồn hàng của mấy người.” Chu Quy Lai không khách khí, trực tiếp bán đứng Hứa Thắng Mỹ.
Hừ, không bán thì để làm mắm à? Chị em họ hàng cái kiểu đếch gì mà định đẩy Hổ Tử vào dầu sôi lửa bỏng? Thật không ngờ chị ta lại có bản lĩnh lớn tới vậy!
Giờ thì hay rồi, em trai chị ta thế chỗ cho Hổ Tử rồi đấy, đúng là gậy ông đập lưng ông!
Chu Quy Lai ôm một bụng hoả khí trở về. Trương Mỹ Liên ở lại cũng tức muốn hộc máu.
Khoảng 6 giờ, Thắng Cường dọn hàng quay về thì thấy người yêu đang ngồi khóc như mưa.
Hứa Thắng Cường sửng sốt hỏi: “Làm sao vậy? Ai dám bắt nạt em à?”
Trương Mỹ Liên khóc lóc vô cùng thương tâm: “Còn sao trăng gì nữa, em bị người ta ức hiếp sắp chết rồi đây. Em không còn thiết tha gì cuộc sống này nữa. Cường Tử à, nếu anh muốn chia tay vậy thì chúng ta chia tay từ đây đi. Được đi cùng anh 1 đoạn đường, kiếp này em không còn gì nuối tiếc nữa!”
Hứa Thắng Cường vội vàng an ủi: “Em nói linh tinh cái gì thế, hai ta chỉ còn thiếu giấy chứng nhận đăng ký hết hôn nữa thôi? Tự nhiên chia tay chia chân cái gì? Chia tay anh rồi em còn có thể gả cho ai được nữa?”
Trương Mỹ Liên vẫn khóc không ngừng: “Nhưng mà chị anh năm lần bảy lượt tìm cách hãm hại chúng ta, nếu hai ta không buông tay nhau thì chị ấy không cam lòng đâu!”
“Chị ấy lại tới mắng em?” Hứa Thắng Cường tối sầm mặt. Nó biết bà chị mình đã rất nhiều lần tác oai tác quái tìm tới tận đây đay nghiến sỉ vả Trương Mỹ Liên.
Trương Mỹ Liên ôm ngực nấc nghẹn: “Nếu chị ấy tới đây mắng thì đã đành. Ai bảo em yêu anh, sau này làm về làm vợ anh thị chị ấy sẽ là chị chồng, làm sao em dám không nể mặt cơ chứ. Mắng cũng được, chửi cũng được em xin nhận tất. Mấy lần anh chứng kiến rồi đấy, có khi nào em dám cãi lại nửa câu không? Nhưng chị ta…chị ta càng ngày càng quá đáng…huhuhu~”
Năn nỉ ỉ ôi mãi cuối cùng Hứa Thắng Cường mới biết rõ đầu đuôi sự việc, sắc mặt nó lập tức sa sầm, ánh mắt lạnh lẽo như Diêm la, đùng đùng đi tìm Hứa Thắng Mỹ tính sổ.
Nhìn thấy bộ dạng hùng hổ của thằng em, đại khái Hứa Thắng Mỹ cũng đoán ra nó tìm mình vì chuyện gì, nhưng cô vẫn thản nhiên hỏi: “Tìm chị có chuyện gì?”
“Chuyện của tôi ai cần chị xen vào?” Hứa Thắng Cường gầm lên đầy giận dữ rồi một tiếng “Bang” sắc lẹm vang lên, Hứa Thắng Mỹ ngây ngẩn đứng chôn chân tại chỗ, vì quá đỗi ngỡ ngàng nên chỉ biết há miệng trợn mắt, thâm chí quên cả đưa tay lên ôm một bên má sưng vù.
Đúng thế, Hứa Thắng Cường vừa mới cho Hứa Thắng Mỹ một cú tát trời giáng.
Trước đây khi còn ở thôn, Hứa Thắng Mỹ đã nhiều lần bị thằng em này thượng cẳng chân hạ cẳng tay nhưng mấy năm trở lại đây nó còn không dám lớn tiếng chứ đừng nói đụng tới người cô. Ấy vậy mà hôm nay, nó vì một con đàn bà mà nỡ ra tay đánh chị gái ruột?
Hứa Thắng Mỹ tức giận đến phát run: “Mày…mày dám đánh tao? Mày dám đánh tao sao???”
Hứa Thắng Cường vênh mặt: “Ừ, tôi đánh đấy, thì sao? Chị đừng tưởng gả được vào Triệu gia là tôi không dám đánh chị. Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, chuyện của tôi không cần người khác nhúng tay vào, vậy mà hết lần này tới lần khác chị không buông tha cho chúng tôi. Chị có tin không, nếu chị dám xía mũi thêm một lần nào nữa tôi sẽ vạch trần sự việc chị cố tình sảy thai rồi vu oan giá hoạ cho Triệu gia!”
Hai chân Hứa Thắng Mỹ bất giác lảo đảo muốn ngã khuỵ: “Mày nói hươu nói vượn cái gì đấy? Sự việc sảy thai lần đó hoàn toàn là ngoài ý muốn!”
Hứa Thắng Cường hừ lạnh: “Chị cho rằng tôi không hiểu rõ tính nết của chị sao, hả bà chị ruột yêu quý?! Vất vả lắm mới thành công gả vào Triệu gia, cái thai đó chính là bùa hộ mạng duy nhất, đáng lẽ chị phải làm mọi cách bảo vệ nó mới phải chứ?! Đằng này đang yên đang lành tự dưng lại sảy, không phải chị cố tình thì là gì?”
“Đừng tuỳ tiện nói bậy nói bạ, dù sao đó cũng là chuyện ngoài ý muốn!” Hứa Thắng Mỹ cố gắng ổn định tinh thần nhưng thâm tâm đã vụn vỡ thành trăm mảnh. Nó làm tất cả những việc này là vì ai hả? Không phải vì muốn đưa em trai lên Bắc Kinh hay sao? Bây giờ chính đứa em trai mình từng cưu mang lại lấy chuyện này ra uy hiếp ngược! Trời ơi!!!
Hứa Thắng Cường: “Tôi không cần biết ngoài ý muốn hay trong ý muốn! Tóm lại từ giờ về sau tôi cấm chỉ chị xen vào chuyện của tôi. Nếu chị dám chặt đứt nguồn hàng của tôi thì tôi cũng dám tới Triệu gia nói ra toàn bộ sự thật. Để xem tới lúc đó ai thảm hơn ai!”
Hứa Thắng Mỹ tức giận đến mức gần như mất đi lý trí. Ngay lúc này nó chỉ muốn nhào lên túm đầu thằng khốn trước mặt đập cho một trận, nhưng nghĩ đi nghĩ lại nó vẫn chùn bước vì Hứa Thắng Cường có máu chó điên, nếu dùng vũ lực thì chắc chắn sẽ nhận về cái kết ê chề.
“Từ bây giờ tôi và chị nước sông không phạm nước giếng. Chúng tôi đang sống rất vui vẻ, chị đừng có xớ rớ, tôi cảnh cáo rồi đấy!” Dứt lời, Hứa Thắng Cường lạnh lùng xoay người bước đi.
Bỏ lại Hứa Thắng Mỹ ôm hận đứng đó.
Ngày hôm sau, Hứa Thắng Mỹ đùng đùng đi tìm Chu Nhị Ni chất vấn.
Nhưng tiếc rằng ánh mắt Chu Nhị Nhi nhìn cô em họ đã thay đổi hoàn toàn: “Trước đây chính mày ở sau lưng xúi giục Trương Mỹ Liên theo đuổi Hổ Tử đúng không?”
Hứa Thắng Mỹ lại một lần nữa ngây ngẩn cả người. Vốn dĩ nó mang theo lửa giận ngút trời đi hưng sư vấn tội nhưng ai dè lại bị dội cho một thau nước đá lạnh ngắt! Thiếu chút nữa nó hoảng hốt ngồi sụp xuống đất. Đây chính là việc nó lo lắng nhất nhưng vẫn luôn ôm một tia may mắn sẽ giấu nhẹm xuống được, ai dè Trương Mỹ Liên lại khai ra toàn bộ.
Hứa Thắng Mỹ hấp tấp giải thích: “Không….không phải đâu, chị họ à, chị nghe em nói. Con người cô ta gian xảo thế nào chẳng lẽ chị không biết. Làm sao em có thể tác hợp loại người đó cho Hổ Tử được chứ. Có phải cô ta đã nói hươu nói vượn gì vu khống cho em phải không?”
Chu Nhị Ni lạnh nhạt nói: “Mày với nhỏ đó hợp tác làm ăn, cho nên Trương Mỹ Liên mới có cơ hội gặp gỡ Thắng Cường. Chính cái cửa hàng quần áo đó là ngọn nguồn của tất cả mọi chuyện.”
Hôm qua, Chu Quy Lai đã kể lại toàn bộ nội tình của chuyện này, không bỏ sót một chi tiết nào.
“Không…không phải…” Hứa Thắng Mỹ lắp ba lắp bắp định giải thích nhưng cái đầu bỗng nhiên trống rỗng, nhất thời nó không thể tìm ra từ ngữ nào để tự biện bạch cho bản thân.
Chu Nhị Ni lạnh lùng tiễn khách: “Thôi mày đừng tới đây nữa. Chú thím tư không muốn nhìn thấy mày đâu, cả chị cũng vậy. Còn công việc làm ăn thì cứ tiền trao cháo múc, theo phép công mà làm!”