Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 515 - Chương 515: Khiêm Tốn

Chương 515: Khiêm tốn Chương 515: Khiêm tốn

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 515: Khiêm tốn

Hứa Thắng Mỹ sợ tới mức lạnh toát cả người, thất thần rời đi. Chiếu theo tính cách của nó thì khẳng định nó muốn chạy về Chu gia giải thích tới khi nào được mới thôi.

Nhưng hiện tại nó không dám, ngàn vạn lần không dám vác mặt qua bên đó.

Hứa Thắng Mỹ đi rồi, Chu Nhị Ni cũng lạnh lùng xoay người đi vào cửa hàng, không thèm bố thí cho cô em họ ác độc một lời nói hay một ánh mắt dư thừa nào nữa.

Chuyện này đã chạm tới điểm mấu chốt, trên dưới Chu gia không ai có thể chấp nhận được.

Hừ, tại sao nó lại ác nhân thất đức đến độ muốn đẩy Trương Mỹ Liên cho Hổ Tử cơ chứ? Cũng may Hổ Tử là đứa thành thật hiền lành, không phải dạng chơi bời hám gái chứ nhỡ chẳng may xảy ra chuyện gì thật thì không biết phải làm sao nữa?!

Nó làm như vậy là có ý gì? Cố tình đâm sau lưng Chu gia có phải không???

Nhà họ Chu đã làm gì có lỗi với nó chưa mà nó đang tâm lấy oán trả ơn? Loại người thâm hiểm như vậy thì làm gì có ai nguyện ý giao thiệp, chưa biết chừng bị chơi chết lúc nào không hay ấy chứ!

Lâm Thanh Hoà vẫn sinh hoạt như bình thường, dường như sự việc này chẳng hề mảy may ảnh hưởng tới cô, nhưng Chu Thanh Bách thì khác. Trưa nay tan làm về tới quán, cô phát hiện ra ấy thế mà Chu Thanh Bách quên hầm canh.

Lâm Thanh Hoà trừng mắt tức giận: “Anh quên hầm canh rồi kìa, không muốn ôm con gái nữa có phải không?”

Chu Thanh Bách cười trừ: “Để anh đi làm liền đây.”

Lâm Thanh Hoà xua tay: “Thôi thôi bỏ đi. Không phải anh đã ngâm sẵn rong biển rồi sao, nấu canh rong biển xương sườn cũng được.”

“Ừ.” Chu Thanh Bách gật đầu, nhanh tay lấy xương sườn ra chặt, rửa sạch rồi cho lên bếp nấu một nồi canh thật to.

Không bao lâu sau, Chu Nhị Ni và Vương Nguyên cũng về tới.

Lâm Thanh Hoà liền nói: “Tháng này nhập được rất nhiều rong biển khô, hai đứa lấy một ít về mà ăn. Canh rong biển có nhiều chất dinh dưỡng lắm đấy, chịu khó uống nhiều một chút.”

“Vâng ạ.” Chu Nhị Ni gật đầu cười.

Vương Nguyên có điểm thắc mắc: “Rõ ràng dì ba béo lên rất nhiều mà sao cháu cứ cảm thấy vợ cháu chẳng thay đổi gì thím nhỉ?”

Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Đúng là Tam Ni tăng khá nhiều cân, nhưng Nhị Ni như này cũng là tốt rồi. Con bé mới ở những tháng đầu của thai kỳ lại được bổ sung dinh dưỡng đầy đủ cho nên không lo em bé thiếu chất đâu.”

Vương Nguyên cười rạng rỡ rồi nhìn về phía cái bụng bầu của vợ với ánh mắt chan chứa yêu thương trìu mến.

Chu Nhị Ni xấu hổ xua tay: “Anh mau đi sắp chén đũa đi.”

“Tuân lệnh bà xã.” Vương Nguyên nhanh nhẹn đứng dậy đi dọn bàn ăn.

Chu Nhị Ni liền kéo Lâm Thanh Hoà lại, kể chuyện lúc sáng Hứa Thắng Mỹ tới tìm nó.

Lâm Thanh Hoà hờ hững nói: “Mặc kệ nó, từ giờ trở đi bên này chặt đứt quan hệ với nó.”

Thực sự Lâm Thanh Hoà chưa từng trông mong gì ở Hứa Thắng Mỹ nhưng cũng không ngờ nó táng tận lương tâm tới vậy.

Phải công nhận rằng ở Chu gia, chỉ có một mình cô tỏ thái độ lạnh lùng xa cách chứ toàn bộ những người khác đều đối xử với hai chị em nó hết sức bình thường.

Thậm chí cái lần nghe tin nó bị Triệu Quân làm cho có thai, cả Hổ Tử lẫn Cương Tử đều không chút do dự, lập tức chạy theo thằng Toàn đánh Triệu Quân nhập viện. Hành động này không phải bênh vực người nhà thì là gì?

Vậy mà nó đang tâm thúc đẩy Trương Mỹ Liên cho Hổ Tử? Rõ ràng nó biết rõ mười mươi Trương Mỹ Liên là cái loại mặt hàng gì mà! Đến nước này thì không từ ngữ nào có thể diễn tả được con người Hứa Thắng Mỹ nữa rồi!

Thế nên ngày hôm qua, sau khi thằng ba mang tin tức trở về. Đợi cơm nước xong xuôi, Lâm Thanh Hoà trực tiếp công bố chuyện này trước toàn thể đại gia đình.

Tất nhiên không cần chứng thực thêm nữa, sự việc Trương Mỹ Liên ở cùng Hứa Thắng Cường đã là minh chứng xác đáng nhất rồi.

Nếu không phải Hứa Thắng Mỹ giao du thân mật với Trương Mỹ Liên thì làm sao Thắng Cường có cơ hội gặp gỡ rồi quen biết rồi dây dưa với cô ả đó.

Nói đến cùng thì chính là hại người không thành thành ra tự hại mình!

Sự việc lần này cũng khiến Chu Thanh Bách thất vọng triệt để, chả thế mà anh đứng lên tuyên bố coi như Chu gia không hề hay biết những chuyện này và từ nay trở về sau Chu gia không xen vào chuyện của Hứa gia.

Một câu lạnh lùng, dứt khoát, hoàn toàn phân chia rạch ròi ranh giới đôi bên!

Còn về phía Vương Nguyên thì cứ theo phép công mà làm, không cần thiết phải chấm dứt hợp đồng. Cứ tiến hành trả tiền nhận hàng như tất cả những người khách khác là được, ngoài ra không có bất cứ dây dưa quan hệ thân tình gì hết.

Chu Nhị Ni gật đầu, hơi chần chờ nói: “Ông bà nội bên kia vẫn còn chưa biết chuyện.”

Lâm Thanh Hoà phất tay: “Không cần nói với ông bà, chắc chắn hai chị em nó sẽ không dám vác mặt sang đây nữa đâu.”

Tuy thân thể ông bà Chu vẫn an khang mạnh khoẻ nhưng tuổi tác đã cao, e rằng không chịu nổi cú sốc này mất. Tốt nhất là cứ để ông bà sống vui sống khoẻ, an hưởng tuổi già, không phải nhọc lòng suy nghĩ mấy việc không đâu.

Lâm Thanh Hoà quyết định giấu ông bà Chu nhưng Chu Hiểu Mai thì cần phải nói, để lỡ hai đứa mất nết kia có mò qua thì không tới nỗi bị chúng nó dắt mũi xoay vòng vòng.

Thế là hôm nay trống tiết, Lâm Thanh Hoà liền rủ Chu Hiểu Mai đi tắm rồi tiện thể kể ra chuyện này.

Chu Hiểu Mai nghe xong mà hốt hoảng không thôi: “Cái gì? Nó dám làm ra cái chuyện hại người chẳng lợi mình như thế hả???”

Lâm Thanh Hoà thờ ơ nói: “Đúng thế, giờ Hứa Thắng Cường và Trương Mỹ Liên ăn ở với nhau rồi, nghe chừng thằng Thắng Cường chết mê chết mệt không dứt ra được. Cho nên Hứa Thắng Mỹ mới phải mò sang đây tìm viện binh. Mà cũng bởi vậy chuyện mới vỡ lở chứ không chúng ta còn bị che mắt dài dài.”

Chu Hiểu Mai tức giận đỏ mặt tía tai: “Đồ con cháu mất dạy! Rốt cuộc chúng ta có lỗi lầm gì với nó hả?!”

Ai đời lại đi đẩy cái loại phụ nữ lăng loàn trắc nết vào tay em họ mình? Đồ ác độc! Giả dụ chuyện này mà thành thì chị tư biết ăn nói sao với chị Hiểu Cúc cơ chứ?!

Cổ nhân có câu “Thê hiền phu hoạ thiếu, tử hiếu phụ tâm khoan” (vợ hiền đức thì chồng ít hoạ, con hiếu thảo thì cha yên lòng). Lấy vợ phải lấy vợ hiền chứ ai lại chọn cái loại như Trương Mỹ Liên, rước ngữ đó về có mà tan cửa nát nhà sớm.

Lâm Thanh Hoà xua tay: “Thôi, đừng giận nữa. Chị chỉ nói cho cô nắm tình hình thôi. Chứ nhà chị là không nhận loại họ hàng này rồi đấy. Anh tư cô cũng tuyên bố không bao giờ quản chuyện của Hứa Thắng Cường cùng Trương Mỹ Liên.”

Rất may lần này anh ấy có quyết định sáng suốt chứ nếu không thể nào hai vợ chồng cũng cãi nhau một trận ra trò cho xem. Mà kể cũng tội, chắc có lẽ anh chồng nhà cô phải đau lòng lắm nên mới thốt ra lời tuyệt tình đến vậy.

Chu Hiểu Mai hừ hừ: “Mặc kệ là đúng rồi, chúng nó như thế thì còn quản làm đếch gì. Chị Hiểu Quyên đúng là thất bại, dạy ra hai đứa con không ra giống ôn gì!”

Lâm Thanh Hoà lắc đầu: “Cũng tại chị ngày xưa dẫn nó lên Bắc Kinh.”

Chu Hiểu Mai vội nói: “Chị tư, chị đừng nói vậy, không phải tự dưng chị muốn mang mà là chị Hiểu Quyên dắt con gái sang nhờ vả. Hơn nữa lên đây rồi bảo nó đi đọc sách, học lý lẽ thì nó không chịu, lại đi đâm đầu vào cái thằng Triệu Quân không ra gì. Tất cả những chuyện này chẳng có can hệ gì tới chị hết. Chị đừng cả nghĩ!”

Lâm Thanh Hoà chép miệng: “Thôi, không nói cái này nữa. Chỗ anh chị họ bên chồng cô làm ăn thế nào rồi?”

Tuy Chu Hiểu Mai vẫn còn bực chuyện mấy đứa cháu nhưng nói thêm cũng chẳng ích gì, cô đành xoay đề tài: “Cũng ổn chị ạ, em nghe Đại Lâm nói tháng trước kiếm được hơn 200 đồng.”

Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Kiếm được lợi nhuận là tốt rồi.”

Chu Hiểu Mai cũng đồng tình: “Đầu xuôi đuôi lọt, khẳng định sau này sẽ càng phát đạt hơn. Chỉ cần chăm chỉ làm ăn sẽ không lo đói kém. Nhưng cái bà chị dâu chi li kinh khủng, tính toán từng li từng tí một, lại còn có cái tính thượng đội hạ đạp nữa chứ!”

Lâm Thanh Hoà bình tĩnh nói: “Em cứ để kệ đi, xã hội sẽ dạy cô ta cách làm người.”

Xởi lởi trời cho, bo bo trời buộc. Người trưởng thành thì nên sống “rộng rãi” một chút, đừng có keo kiệt, bủn xỉn quá. Chỉ khi biết tiêu tiền thì mới giỏi kiếm tiền.

Lâm Thanh Hoà vốn tính rộng rãi, phóng khoáng nhưng không hề hoang phí. Tuy nhiên, hồi còn ở quê, trên cơ bản tất cả thôn dân đều lầm tưởng cô đi theo lối sống hưởng thụ, trong tay có bao tiền là tiêu bằng sạch, không hề biết tích luỹ cho tương lai.

Hiện giờ cũng vậy, không ai biết cụ thể khối tài sản của nhà cô là bao nhiêu. Cùng lắm là biết đã mua được căn tiệm sủi cảo còn lại đều nghĩ là đi thuê, thậm chí mấy cơ sở kinh doanh mới mở thời gian gần đây cũng không nhiều người biết.

Phải nói là hai vợ chồng cô sống vô cùng khiêm tốn và kín tiếng.

Bình Luận (0)
Comment