Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 516 - Chương 516: Chuyên Gia Chăm Sóc Ở Cữ

Chương 516: Chuyên gia chăm sóc ở cữ Chương 516: Chuyên gia chăm sóc ở cữ

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 516: Chuyên gia chăm sóc ở cữ

Từ nhà tắm công cộng đi ra, hai chị em chia tay ai về nhà nấy. Chu Hiểu Mai nhanh chóng chạy về kiếm chồng xả giận. Tất nhiên hai vợ chồng phải vào phòng đóng kín cửa, lại còn thì thà thì thào không dám nói to, chứ ngộ nhỡ cha mẹ nghe được là chết dở. Các cụ có tuổi rồi, tức giận đâm ra sinh bệnh thì mệt lắm.

Tô Đại Lâm nghe xong cũng nhíu mày không biết nên nói sao cho phải.

Chu Hiểu Mai tiếp tục: “Nếu hai đứa nó tới kiếm anh thì anh không được tự ý làm chủ đâu đấy, nhất định phải nói với em trước, biết không?”

Tô Đại Lâm lắc đầu: “Sẽ…sẽ….không tới..tìm tìm…anh đâu…”

Chu Hiểu Mai hừ hừ giận dữ: “Chúng nó còn dám kinh thường anh nữa chứ, để xem rồi sau này chúng nó làm nên trò trống gì.”

Mỗi lần nhắc tới chuyện này là Chu Hiểu Mai lại sôi máu, cả Hứa Thắng Mỹ lẫn Hứa Thắng Cường đều khinh thường Đại Lâm có tật nói lắp. Hừ, xin lỗi đi, Đại Lâm nhà cô chắc chắn tốt bụng hơn chúng nó hàng vạn lần.

Tô Đại Lâm cười cười: “Em…em…không chê..chê..anh là là…tốt tốt…rồi…”

Chu Hiểu Mai trừng mắt: “Chê cái gì mà chê, chồng em em thương không hết!”

Tô Đại Lâm cười rạng rỡ. Ngoài tình yêu thì anh thật lòng rất cảm kích vợ. Lấy nhau bao nhiêu năm nhưng chưa từng một lần cô ghét bỏ cái tật nói lắp của anh, không những vậy còn sẵn sàng đứng ra bênh vực nếu có kẻ nào dám tỏ thái độ kỳ thị hay khinh thường.

Nghĩ tới đây, anh âu yếm nhìn vào mắt vợ rồi nói: “Vương…vượng phu, ích…ích tử!”

Chu Hiểu Mai thoáng hồng hồng hai gò má: “Em nào có tốt như vậy. Em chẳng biết làm gì cả chỉ là đi theo học hỏi chị tư mà thôi.”

Phải công nhận cho tới giời phút này, Chu Hiểu Mai cảm thấy đi theo chị tư là lựa chọn sáng suốt nhất trong cuộc đời cô.

Tô Đại Lâm cười cười, không nói gì nữa.

===

Chớp mắt đã tới tháng 7 âm lịch, học sinh trong cả nước nô nức đón chào kỳ nghỉ hè vui nhộn và đầy màu sắc. Trường học mới cho nghỉ hôm trước thì ngay ngày hôm sau Chu Quy Lai đã dẫn hai ông nội lên xe lửa bắt đầu cuộc hành trình kỳ thú.

Tuy hiện tại mới là năm 87 nhưng rất nhiều địa phương trên cả nước đã bắt đầu khai thác du lịch, cầu đường được xây dựng, phương tiện giao thông phát triển cho nên việc di chuyển tương đối thuận lợi.

Lâm Thanh Hoà cũng đã kiểm tra qua bản kế hoạch du lịch của Chu Quy Lai, xác nhận các địa phương nó sẽ khám phá trong kỳ nghỉ này đều thích hợp với hai ông cụ cho nên cô không quản thêm mà chỉ phát cho nó đủ tiền cầm đi chơi. Ra ngoài mà, cái gì có thể thiếu chứ tiền là không thể.

Học sinh nghỉ hè đương nhiên giáo viên cũng được nghỉ, hai vợ chồng Lâm Thanh Hoà chuẩn bị đi tham quan Đại Liên đồng thời tìm kiếm thêm nguồn hàng hải sản khô. Tất nhiên cô vẫn đặt hàng ở khu vực phía Nam nhưng cũng phải mở rộng thêm thị trường và các nguồn cung ứng khác. Thứ nhất là để hàng hoá thêm đa dạng phong phú và thứ hai là không bị người ta dễ dàng thao túng.

Trước khi lên đường, Lâm Thanh Hoà nói với thằng hai: “Chuyện trong nhà giao hết lại cho con nha.”

Chu Toàn thở dài thườn thượt: “Ba mẹ nhớ về sớm một chút nha, con cũng muốn được thảnh thơi thả lỏng tâm hồn mấy ngày.”

“Làm màu quá đi!” Lâm Thanh Hoà cười mắng. Ban đầu cô vốn cho rằng cái thằng quân sư quạt mo, lắm mưu nhiều kế này chắc chắn sẽ theo con đường thương nghiệp, chả hiểu sao qua tay cô lại dưỡng ra một chàng trai hào hoa phong nhã, nhẹ nhàng thanh tao đến vậy.

Mặc kệ thằng con trai nhăn nhăn nhó nhó, hai vợ chồng Lâm Thanh Hoà hào hứng lên đường.

Mấy ngày hôm sau, bà Chu xách theo một con gà đã được làm sạch sẽ tới tiệm sủi cảo. Vừa vào cửa bà đã sốt ruột hỏi tới tấp: “Cha mẹ cháu kỳ này đi bao lâu? Haizz, ông nội với cả ông nội nuôi cũng đi chơi cả, chỉ có một mình cháu liệu có cáng đáng nổi không?”

Chu Toàn vừa thoăn thoắt gói sủi cảo vừa nói: “Cũng tạm ổn bà ạ.”

Ở bên cạnh, bà Mã cười nói: “Tiểu Toàn nhanh nhẹn lắm, bà chị cứ yên tâm. Với lại còn có em cơ mà, rửa chén bát xong em sẽ hỗ trợ thằng bé gói sủi cảo.”

Bà Chu cười cảm kích: “Vậy chị cảm ơn em nhiều nhá, làm phiền em quá.”

Có thể nói bà Chu cực kỳ lịch sự và khách sáo với bà Mã. Thì cũng phải thôi, nếu không có bà ấy thì còn lâu Hổ Tử nhà bà mới có thể bàn chuyện cưới hỏi cùng một cô nương Bắc Kinh danh giá.

Bà Mã cười sang sảng: “Ây dà, chuyện nhỏ ấy mà bà chị, không phiền không phiền. Được làm việc là em vui lắm, chứ bắt em ngồi một chỗ chắc em chán chết mất.”

Bà Chu cười gật đầu: “Thế em vội tiếp đi, chị chỉ tranh thủ tạt sang được một chút thôi, giờ phải về ngay vì ở nhà vẫn còn hai đứa cháu gái nhỏ đang đợi.”

Bà Mã nhanh nhẹn nói: “Được được, chị bận việc thì cứ về đi thôi, không cần phải lo lắng bên này đâu.”

Bà Chu lại tất tả quay trở về.

Rửa xong chén bát, bà Mã rửa sạch tay rồi lên bàn gói sủi cảo cùng Chu Toàn.

Bà cười nói: “Công nhận bà nội cháu thương mấy đứa thật đấy.”

Chu Toàn cười cười có phần bất đắc dĩ: “Bà cháu là như thế đấy, cứ thích ôm việc vào người, gà để ở bên đó ăn là được rồi, còn phải mang tận sang đây cho khổ ra.”

Đúng là bà đối xử rất tốt với ba anh em nó, chỉ là tính tình hơi dông dài và thích lo chuyện bao đồng cho nên có đôi lúc mẹ nó không tài nào chịu nổi. Tuy nhiên nói đến đạo làm con thì không ai qua được mẹ nó, chăm sóc hiếu kính cha mẹ chồng không thiếu một thứ gì từ vật chất cho đến tinh thần.

Bà Mã cười cảm thông: “Dù sao đây cũng là tâm ý của người già, vất vả một tí nhưng thấy con cháu thích ăn là bà vui rồi.”

Chu Toàn gật gật đầu.

Ngó đồng hồ thấy gần tới giờ cơm, Chu Toàn liền đứng dậy xẻ con gà ra làm đôi, một nửa xào, một nửa đem đi hầm canh.

Lúc sau, Nhị Ni và Vương Nguyên tan tầm về tiệm sủi cảo, Chu Toàn nhanh nhẹn bưng tới trước mặt bà bầu một chén canh gà thơm phức, bên trên còn đặc biệt ưu tiên một cái đùi gà vàng ươm.

Chu Toàn nháy mắt cười với Vương Nguyên: “Anh rể à, em vì hầm canh bổ cho chị Nhị Ni mà sắp thành đầu bếp chuyên nghiệp rồi đây này. Không biết anh có thưởng gì cho em không đây?!”

Vương Nguyên cười ha hả: “Còn đòi thưởng cái gì nữa, cục cưng nhà anh sẽ kêu em là cậu còn gì.”

Chu Toàn bật cười: “Thì cũng chỉ là cậu thôi, làm sao bằng được ba ruột.”

Vương Nguyên: “Được rồi, chịu khó làm đồ ngon cho chị em đi. Khi nào có thời gian rảnh anh sẽ chiêu đãi mấy đứa một chầu vui chơi thoả thích tại suối nước nóng.”

Chu Toàn gật đầu: “Được, hôm nay có món ngon đây. Lúc nãy bà đưa sang một con gà, em hầm một nửa còn một nửa xào nấm.”

Đợi Hổ Tử, Cương Tử và Tứ Ni về tới, 5 món ăn hấp dẫn đã được bày chỉnh tề trên bàn.

Hôm nay Trần San San cũng tới. Thế nhưng bất chợt thêm một người cũng không sao, Chu Toàn đã làm sẵn rất nhiều màn thầu đây rồi, đảm bảo không ai bị đói bụng.

Hổ Tử cong khoé miệng khen ngợi: “Chà, em trai sắp thành đầu bếp rồi nha.”

Chu Toàn nâng cằm đắc ý: “Tấy nhiên rồi, anh cũng phải tranh thủ học sớm đi, sau này còn phải chăm sóc chị San San ở cữ nữa chứ.”

Trần San San đỏ lựng mặt, lí nhí nói: “Còn sớm mà.”

“Hồi xưa chị Nhị Ni cũng suốt ngày nói còn sớm, mà giờ chị nhìn xem sắp con bồng con bế đến nơi rồi đây này.” Nhắc tới đây Chu Toàn liền nhớ tới Tam Ni, nó quay sang hỏi chị Nhị Ni: “Không biết chị Tam Ni dự sinh ngày nào chị nhỉ?”

Chu Nhị Ni cười mắng: “Cái thằng này, từ bao giờ lại quan tâm đến vấn đề này hả?”

Chu Toàn bình tĩnh nói: “Quan tâm dần đi là vừa, không tới lúc chị Tam Ni sinh em bé thì ai đi chăm sóc bây giờ, cửa hàng cũng cần người quản lý nữa.”

Nói đúng ra thì Chu Toàn quan tâm vế sau nhiều hơn. Bình thường thì không sao, chứ nếu chị Tam Ni sinh vào đúng kỳ nghỉ hè thì nó phải tìm hiểu trước để còn lên kế hoạch sắp xếp nhân sự!

“Cái này em đã hỏi rồi, chị Tam Ni nói là tháng 10, tới lúc ấy một mình em chăm sóc chị ấy là được, không cần ai phải làm gì hết.” Chu Tứ Ni lên tiếng rồi quay sang nói với chị Nhị Ni: “Chờ tới lúc chị ở cữ em cũng sẽ đích thân hầu hạ, chị không cần lo lắng gì cả.”

Chu Toàn bật cười: “Vậy thì quá tốt rồi!”

Có Tứ Ni đứng ra tiếp nhận thì không còn điều gì phải lăn tăn nữa. Con bé thành thạo tất cả mọi việc từ nấu cơm, giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa cho tới chăm sóc bà đẻ và trẻ sơ sinh.

Vương Nguyên nói: “Em cứ chăm sóc chị cho tốt đi, anh rể sẽ tặng em một cái nhẫn vàng để dành làm của hồi môn mai này đi lấy chồng.”

Chu Tứ Ni sửng sốt rồi vội vàng xua tay: “Không cần đâu anh rể, anh đừng khách khí với em. Em chăm sóc chị hai ở cữ là điều nên làm mà. Lúc chị cả sinh em bé cũng đều do một tay em chăm lo hết."

Bình Luận (0)
Comment