Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 517: Ăn khoẻ
Đừng tưởng Chu Tứ Ni chưa yêu đương là không biết gì nha, nó là chuyên gia chăm sóc bà đẻ đấy.
Chu Đại Ni sinh đứa nào là đều do một tay Chu Tứ Ni chăm lo từ A đến Z.
Với lại dù sao cũng là chị em ruột thịt, hơn nữa hiện giờ đã kế hoạch hoá gia đình, mỗi người chỉ được sinh một lần duy nhất trong đời, tất nhiên nó phải dốc sức chăm sóc chị hai cho tốt rồi.
Chu Toàn cười nói: “Lo lắng anh rể không mua nổi một cái nhẫn sao? Anh ấy đã nói cho thì em cứ nhận đi, đừng ngại.”
Vì biết rõ sổ tiết kiệm của chồng có bao nhiêu cho nên Chu Nhị Ni cũng không nói gì mà chỉ tủm tỉm cười cười.
Tuy nhiên càng ngày cái bụng của Chu Nhị Ni càng khác thường.
Tính ngày tính tháng thì nó cấn bầu hai ngày sau khi kết hôn, bây giờ là tháng 7 âm lịch tức là cái thai mới bước sang tháng thứ tư mà đã to lùm lùm, đặc biệt mỗi ngày lại to lên một ít.
Thế nhưng Chu Nhị Ni không có kinh nghiệm mà Vương Nguyên thì lại càng không. Hai vợ chồng cứ nghĩ sự phát triển này là bình thường cho nên không để ý gì. Mãi cho tới tháng 8 âm lịch, cái bụng Chu Nhị Ni nhô lên thấy rõ, lập tức thu hút sự chú ý của Chu Hiểu Mai.
Chu Hiểu Mai kinh ngạc hỏi: “Sao bụng cháu lớn nhanh dữ vậy?”
Vương Nguyên cười cười: “Thím tư bảo do cơ địa Nhị Ni không béo, ăn bao nhiêu đều nuôi cái đứa nhóc này hết.”
Chu Hiểu Mai nhíu mày suy tư: “Cũng không đúng, tính ra thì mới hơn bốn tháng mấy ngày mà nhìn như bụng năm tháng ấy. Thậm chí có những người chửa năm tháng cũng không to bằng cháu.”
Vì đã sinh 4 đứa cho nên ở phương diện này Chu Hiểu Mai tướng đối có kinh nghiệm.
Chu Nhị Ni đưa tay vuốt vuốt cái bụng mình rồi mơ hồ hỏi: “Chắc không sao chứ?”
Hiện thời tiết vẫn còn nóng nực, nó mặc áo mỏng cho nên cái bụng lại càng lộ rõ.
Bà Chu mới cho gà ăn xong chưa kịp rửa tay thì Chu Hiểu Mai đã vội vàng kéo bà lại: “Mẹ, mẹ nhìn cái bụng của Nhị Ni xem, hình như lớn hơi nhanh đúng không?”
Bà Chu chăm chú nhìn nhìn rồi nói: “Hơn bốn tháng rồi, thấy bụng cũng là chuyện bình thường.”
“Nhưng con vẫn cảm thấy quá nhanh.” Chu Hiểu Mai ngẫm nghĩ rồi quay sang hỏi Chu Nhị Ni: “Cháu ăn uống thế nào?”
“Cháu ăn tốt lắm cô ạ.” Chu Nhị Ni thở dài nói, không phải tốt thường thôi đâu mà là vô cùng tốt mới đúng, dường như nó có thể ăn mọi lúc mọi nơi không ngơi nghỉ.
Vừa mới ăn xong bữa chính đâu đó tầm một tiếng rưỡi là nó lại bắt đầu cảm thấy đói bụng. Mỗi ngày nó đều ăn hai trái táo, ngoài ra còn điểm xuyến vài loại trái cây khác thế nhưng vẫn chẳng thấm tháp vào đâu.
Vậy nên thường thường nó đều đi bộ về chỗ Chu Toàn tìm thức ăn, khi thì gặm cái bắp ngô, khi thì ăn màn thầu với thịt xào nấm. Tóm lại là nó ăn không ngơi miệng.
Lúc này, Vương Nguyên cảm thấy có gì đó hơi nghiêm trọng cho nên anh liền lo lắng hỏi: “Không có vấn đề gì chứ ạ?”
Bà Chu lắc đầu quả quyết: “Không có vấn đề gì đâu, đừng nghe cô út mấy đứa nói bừa. Sinh 4 đứa rồi mà chẳng biết cái gì cả.”
Vương Nguyên nhíu mày nhớ lại: “Nhưng đúng là dạo này cô ấy ăn hơi nhiều, nửa đêm cũng đói bụng đòi ăn.”
Từ đầu tháng trở lại đây, hầu như đêm nào vợ anh cũng tỉnh giấc giữa đêm vì đói. Anh phải dậy nấu cho vợ một tô mì trứng thì sau đó cô ấy mới có thể ngủ yên giấc tới sáng.
Nhưng ăn nhiều như vậy mà lại chẳng béo lên tí nào, chắc bao nhiêu chất dinh dưỡng đều bị đứa nhỏ hấp thụ hết rồi.
Bà Chu cười nói: “Bây giờ còn tốt chán, đói là có thể ăn chứ như chúng ta trước đây thật chẳng dễ dàng chút nào. Nhớ hồi bà có chửa bác cả, khi ấy trong nhà nghèo xơ nghèo xác, chẳng có gì để bỏ vào bụng, nửa đêm bà đói không chịu nổi. Ông nội mấy đứa phải lên núi bắt gà rừng về nấu cho bà ăn.”
Hoàn cảnh hồi xưa khó khăn trăm bề nhưng được cái ông ấy đối xử với bà rất tốt. Lúc bà mang thai luôn tìm cái này cái kia cho bà bỏ vào bụng, thậm chí có lần ông ấy đi làm thuê cả ngày được có 1 cái bánh bột ngô cũng không dám ăn, cất cẩn thận vào túi áo rồi mang về đưa cho vợ.
Bà Chu quay sang nói với Nhị Ni: “Thèm ăn gì thì cứ nói, bà sẽ làm cho mà ăn.”
Chu Nhị Ni dường như nói ngay mà không cần suy nghĩ: “Tối nay nhà mình ăn bánh bột ngô được không bà?”
Bà Chu cười phá lên: “Cái này thì có gì khó.”
Tuy nhiên bà không cần động thủ vì đã có Chu Hiểu Mai đứng bếp rồi. Cô làm bánh bắp rất ngon, ngoài ra còn có canh cà chua trứng, thịt kho tàu, xương sườn hầm. Chu Nhị Ni ăn ngon miệng vô cùng.
Trước khi hai đứa cháu về, Chu Hiểu Mai liền bảo: “Mang ít cà chua về này, nửa đêm có đói bụng thì nấu chút canh cà chua trứng mà ăn.”
“Vâng, cháu xin.” Vương Nguyên vui vẻ nhận lấy rồi một bên xách rổ cà chua, một bên nắm lấy tay vợ đi về nhà mình.
Đứng bếp hơn tháng nay cho nên Chu Toàn đã có kinh nghiệm, nó luôn luôn chuẩn bị đồ ăn phụ và nấu tăng khẩu phần cho chị Nhị Ni.
Hôm nay Chu Tam Ni khệ nệ vác cái bụng bầu to tướng tới tiệm sủi cảo. Vì chú thím tư vắng nhà cho nên nó muốn sang bên này nhìn một chút, xem xem mọi thứ có ổn thoả không.
Lý Ái Quốc vẫn ở tại tiệm hải vị, chỉ có một mình Chu Tam Ni đi thôi. Tuy cái bụng tương đối lớn nhưng không vấn đề gì, Tam Ni cảm thấy cơ thể vẫn còn nhanh nhẹn chán, chưa tới mức quá nặng nề.
Thấy chị tới, Chu Toàn liền hỏi: “Chị Tam Ni, chị có đói bụng không, em làm một tô cho chị ăn nhé?!”
Bà Mã nghe thấy thì mừng rỡ cười: “Ai chà, sau này ai mà lấy được cháu là có phúc lắm nha.”
Chu Toàn hơi ngượng ngùng: “Chắc chắn là có phúc rồi ạ. Đàn ông Chu gia đều có truyền thống thương vợ.”
Chu Tam Ni cũng cười nói: “Mới đầu chị còn có chút lo lắng nhưng xem ra chị lo lắng dư thừa rồi.” Nhìn đi, Nhị Oa quản lý cửa hàng cửa hiệu rất tốt, mọi việc đều được sắp xếp hoàn hảo đâu ra đấy.
Chu Toàn liền nói: “Không có vấn đề gì đâu, chị yên tâm. Hè năm ngoái chỉ có một mình thằng ba trông hàng đấy chị ạ.”
Sau đó nó bưng ra cho Tam Ni một chén sủi cảo nấm hương cây tể thái: “Chị Tam Ni, chị ăn trước cái này đi.”
Chu Tam Ni vội vàng nói: “Ôi, chị đã ăn rồi mới sang, không cần lo cho chị đâu, em cứ bận việc đi.”
Chu Toàn cười: “Hiện giờ bụng chị đã lớn vậy rồi, chắc chắn rất nhanh đói đúng không? Bụng chị Nhị Ni nhỏ hơn chị một chút nhưng mỗi ngày đều phải về đây ăn hai, ba lượt đấy. Em còn nghe nói đêm nào anh rể cũng phải nấu cho chị ấy một chén mì lớn.”
Chu Tam Ni kinh ngạc: “Trời, thật sao?”
Hiện tại nó đang ở tháng thứ 7 của thai kỳ nên bụng đã lớn rõ nhưng Nhị Ni mới bốn tháng chứ mấy. Hơn nữa nó ăn uống cũng vào loại tốt mà chưa tới mức mau đói tới vậy. Chỉ là mấy ngày gần đây mới bắt đầu cảm thấy đói bụng về đêm chứ mấy tháng trước hoàn toàn không xảy ra tình trạng ăn đêm.
Chu Toàn cười: “Vâng, mới hơn bốn tháng nhưng hầu như lúc nào chị ấy cũng có thể ăn được.”
Chu Tam Ni ngồi chơi một lúc, ăn xong chén sủi cảo rồi đi sang cửa hàng quần áo thăm chị Nhị Ni.
Vì khoảng cách giữa tiệm hải vị và bên này hơi xa cho nên đợt này Tam Ni ít có thời gian lại đây.
Lúc Chu Nhị Ni nhìn thấy cô em béo nọng cả mặt thì bật cười khúc khích: “Tam Ni, mới có thời gian ngắn không gặp mà suýt chút chị không nhận ra em đấy.”
Chu Tam Ni thì bị thu hút vào cái bụng tròn xoe của chị Nhị Ni: “Không phải chị mới hơn bốn tháng sao? Vậy mà đã nhìn rõ thế rồi cơ à?”
Chu Nhị Ni gật đầu: “Ừ, bà nội bảo cơ địa mỗi người phụ nữ không giống nhau, có người bầu lớn có người bầu nhỏ.”
Chu Tam Ni gật gật đầu rồi cười nói: “Em nghe Nhị Oa bảo chị ăn tốt lắm hả? Mà sao không thấy béo lên nhỉ? Em thì béo nứt cả thịt ra đây này, quần áo đều chật cứng hết cả, phải mua mới toàn bộ, phí ơi là phí.”
Chu Nhị Ni vuốt ve cái bụng, hiền hậu nói: “Ừ, ăn bao nhiêu đều nuôi đứa nhóc này hết rồi.”
Nói rồi Chu Nhị Ni vào trong rửa sạch hai quả táo rồi mang ra đưa cho Tam Ni một trái, chính mình ăn một trái: “Em có chịu khó ăn nhiều táo không đấy?”
Chu Tam Ni cắn một miếng táo giòn ngọt rồi nói: “Có ạ, mỗi ngày em đều ăn. Vừa nãy Nhị Oa mới làm cho em một chén sủi cảo to đùng.”
Sau đó hai chị em quay qua nhìn nhau cười phá lên, đúng là bà bầu ăn khoẻ thật!