Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 518 - Chương 518: Tự Làm Tự Chịu

Chương 518: Tự làm tự chịu Chương 518: Tự làm tự chịu

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 518: Tự làm tự chịu

Ở Đại Liên, Chu Thanh Bách và Lâm Thanh Hoà thành công tìm thêm được nguồn cung ứng hải sản khô. Tuy quy mô cơ sở bên này nhỏ hơn bên phương Nam nhưng hàng hoá tương đối đa dạng, nhập một ít về cho phong phú cửa hàng nhà mình cũng tốt.

Lâm Thanh Hoà trực tiếp bỏ ra 2000 đồng mua mỗi thứ một ít, rồi xin số điện thoại ông chủ để tiện cho việc giao dịch sau này. Hiếm khi kiếm được khách sộp lại ở tận Bắc Kinh, đương nhiên ông chủ phải làm mọi cách để giữ chân. Ông vui vẻ đưa cách thức liên lạc rồi vồn vã dặn dò khi nào nhập hàng chỉ cần alo một tiếng là hàng hoá sẽ được chuẩn bị đầy đủ rồi có người giao tới tận nơi.

Lần này ông ấy đã may mắn gặp đúng khách hàng tiềm năng, nhu cầu hải sản khô tại tiệm hải vị của Lâm Thanh Hoà rất lớn, hiện tại mỗi đơn hàng cô làm việc với phía Nam đều từ 4000 đồng trở lên. Thậm chí đợt cuối năm ngoái, vì sức mua của người dân tăng mạnh nên cô đã trực tiếp nhập hẳn 5000 tiền hàng.

Từ xưởng đồ khô đi ra, hai vợ chồng tìm một nơi vắng vẻ rồi thu toàn bộ số hàng vào không gian riêng. Kế đến, họ tiếp tục ngồi xe lửa đi khám phá những địa phương khác.

Kỳ thực Lâm Thanh Hoà có mong muốn sở hữu bất động sản trải dài khắp cả nước. Thứ nhất là đầu tư vào địa ốc không chết mà càng ngày giá trị tài sản sẽ càng tăng trưởng. Thứ hai là sau này có đi du lịch ở đâu thì vẫn có nhà để ở, như vậy sẽ thuận tiện và thoải mái hơn rất nhiều.

Chu Thanh Bách đưa vợ đi khắp nơi ngắm cảnh giải sầu, đồng thời mở mang thêm rất nhiều kiến thức về vẻ đẹp cũng như những nét đặc sắc riêng biệt của từng vùng miền trên cả nước.

Năm nay hai vợ chồng không về quê vì trên cơ bản mọi thứ đều đã ổn định hết rồi. Anh chị cả ở quê làm nông cho nên cuộc sống cứ an nhàn vậy thôi, còn ở trên huyện thành, công việc làm ăn của cậu ba Lâm và anh chị ba đều tương đối suôn sẻ.

Mà bắt đầu từ năm nay cũng chấm dứt luôn việc buôn bán sang tay. Tuy Lâm Thanh Hoà cảm thấy có chút tiếc nuối nhưng Thanh Bách đã bảo không cần thì thôi vậy.

Hiện giờ mỗi tháng nhà cô đều thu vào hơn hai vạn. Có thể nói nếu đặt mức thu nhập này ở thời hiện đại đã được tính là cao rồi, huống hồ lúc này mới là những năm đầu thập niên 80. Cho nên không làm thì không làm, để dành thời gian đi du sơn ngoạn thủy cũng tốt.

Hai vợ chồng đi chơi chán chê, mãi tới ngoài 20 tháng 8 mới lên đường về nhà.

Lúc nhìn thấy ba mẹ, Chu Toàn mừng đến độ suýt rơi nước mắt.

Đứng bếp hơn 1 tháng, Chu Toàn cảm thấy từng tế bào trên cơ thể đều nhuốm hương vị mắm muối dầu mỡ.

Nhìn cái mặt nửa cười nửa mếu của thằng con, Lâm Thanh Hoà bật cười ha hả: “Thằng ba chưa về à?”

Chu Toàn lắc đầu: “Nó chưa về mẹ ạ.”

Chu Thanh Bách móc túi, hào phóng phát cho nó 300 đồng. Hai mắt Chu Toàn lập tức sáng rỡ đồng thời cảm nhận công sức bỏ ra hơn một tháng nay đều vô cùng xứng đáng.

Nó mê mẩn đàn guitar từ lâu lắm rồi nhưng tiết kiệm mãi vẫn chưa đủ tiền mua. Hôm nay đúng lúc ba cho một khoản vừa y luôn, Chu Toàn sướng phát điên.

“Ba, tiệm sủi cảo giao lại cho ba nha, à đúng rồi, lát nữa chị Nhị Ni sẽ lại đây ăn điểm tâm, ba luộc cho chị ấy hai cái bắp nha.” Chu Toàn nói một lèo nhanh như pháo nổ rồi gấp gáp nhảy lên xe đạp phóng một mạch tới thương trường. Để làm gì ấy hả, tất nhiên là để thực hiện ước mơ ấp ủ bấy lâu nay rồi.

“Cái thằng nhóc thúi này.” Lâm Thanh Hoà lắc đầu cười mắng, chưa kịp hỏi chuyện gì đã bỏ của chạy lấy người rồi.

Cô lười về tiểu khu cho nên leo lên lầu hai ngủ một giấc. Chu Thanh Bách thì đi vào trong bếp nấu sủi cảo tiện thể luộc cho Chu Nhị Ni hai cái bắp ngô.

Hơn 3 giờ chiều, Chu Nhị Ni chầm chậm đi bộ về tiệm sủi cảo. Vừa bước vào đã thấy chú tư đang đứng bếp, nó cười nói: “Chú thím đi chơi về rồi đấy ạ.”

“Ừ.” Chu Thanh Bách gật đầu cười đáp. Lâu lâu đi ra ngoài một vòng, tâm tình cũng thả lỏng rất nhiều.

Anh bưng ra bàn cho cháu gái 2 cái bắp rồi hỏi: “Muốn ăn thêm gì nữa không?”

Chu Nhị Ni hơi ngượng ngùng lắc đầu: “Không cần đâu ạ, cháu ăn thế này là đủ rồi.”

Chu Thanh Bách liếc thoáng qua cái bụng bầu, tuy rằng anh là ông bố ba con nhưng lại chẳng biết phụ nữ mang thai sẽ thay đổi như thế nào. Vì trên cơ bản mỗi lần anh về phép thì con đã sinh ra đời. Nghĩ tới đây, anh lại bất tri bất giác đánh mắt lên lầu hai rồi thầm nghĩ không biết bao giờ mới tới lượt vợ mình nhỉ. Nếu cô ấy có thai chắc chắn anh sẽ phục vụ chu đáo tận tình, cô ấy muốn ăn gì anh cũng chiều tất.

Chu Thanh Bách quay lại bàn, vừa gói sủi cảo vừa dặn dò Nhị Ni: “Hiện giờ bụng đã lớn thế này rồi, hay cháu đừng đi làm nữa.”

Chu Nhị Ni tức khắc lắc đầu: “Chú tư đừng lo, không có vấn đề gì đâu ạ, cháu vẫn còn làm được với lại giờ nghỉ ở nhà có một mình cháu cũng chẳng biết làm gì cho hết thời gian.”

Ở nhà xem TV hay tới xưởng may mặc của Vương Nguyên nó đều không muốn. Cả ngày cứ ngồi đần mặt một chỗ thì chán lắm, nó thích đi bán hàng hơn, công việc vừa nhẹ nhàng mà vừa được gặp người này người kia, tâm tình cũng vui vẻ, thoải mái.

Chu Thanh Bách không can dự nhiều mà chỉ nhắc: “Nếu thấy không khoẻ thì phải nói ngay đấy, đừng cố quá.”

Chu Nhị Ni cười gật đầu: “Dạ cháu biết rồi ạ.”

Ăn xong điểm tâm, Chu Nhị Ni lại thong thả đi bộ về cửa hàng quần áo.

Trên lầu hai, Lâm Thanh Hoà ngủ một mạch tới tận chạng vạng tối mới vươn vai tỉnh giấc.

Đi du lịch đúng là rất vui nhưng chung quy lại không đâu bình yên và thoải mái bằng nhà mình. Chỉ có nằm ở nhà, cô mới có thể an tâm ngủ một giấc thật say.

Nằm một lúc cho tỉnh hẳn rồi Lâm Thanh Hoà bước xuống lầu. Chu Thanh Bách lập tức múc cho vợ một chén canh.

Cô tươi cười nhận lấy, vừa uống canh vừa quan sát thằng con trai đang chăm chú ngồi chỉnh dây đàn: “Hôm bữa người ta giao hải vị tới, con có đi nhận hàng đúng giờ không đấy.”

“Dạ có, con với Hổ Tử cùng đi.” Chu Toàn ngẩng lên đáp một câu rồi lại cúi xuống hí hoáy nghịch đàn.

Lâm Thanh Hoà không nói gì nữa, tiếp tục thưởng thức chén canh mà anh xã đã nấu bằng tất cả tình yêu thương.

Một lát sau, mấy đứa Hổ Tử tan làm về ăn tối. Hôm nay Nhị Ni và Vương Nguyên qua nhà ông bà nội nên không lại bên này ăn chung.

Cơm nước xong xuôi, vợ chồng Lâm Thanh Hoà sang rủ vợ chồng Chu Hiểu Mai đi tắm.

Hiện giờ cô đã thích nghi được với kiểu tắm này rồi, vừa có thể chuyện trò tâm sự mà vừa có thể kỳ lưng giúp nhau. Nếu bỏ qua vấn đề cá nhân riêng tư và dẹp bỏ được chút ít ngại ngùng thì tắm chung như này cũng là một cách thư giãn hiệu quả.

Chu Hiểu Mai tò mò hỏi: “Chị tư, sao anh chị cùng đi chơi mà anh tư thì đen quá trời còn chị thì vẫn trắng trẻo thế hả?”

Lâm Thanh Hoà cười: “Chị cũng đen không ít đây này.”

Chu Hiểu Mai nhíu mày nghiên cứu rồi lắc đầu: “Đâu, em có thấy gì đâu.”

Người ta nói nhất dáng nhì da, mà chị tư nhà này được cả hai. Tới tuổi này rồi mà dáng dấp lẫn da dẻ đều ăn đứt đám trẻ, thật đúng là khiến người ta hâm mộ chết mất. Nhìn lại mình…haizz…đúng chán, đẻ 4 đứa đã khó lấy lại vóc dáng thì chớ, cộng thêm ông chồng nấu ăn ngon quá cho nên những đường cong mượt mà và cái eo con kiến đã ra đi và không hẹn ngày trở lại!

Chu Hiểu Mai lại nói tiếp: “À, suốt kỳ nghỉ hè con nhỏ Hứa Thắng Mỹ đều không dám lại đây, làm mẹ cứ nhắc suốt.”

Lâm Thanh Hoà không thèm để ý tới vấn đề này: “Khi nào mẹ hỏi cô cứ ứng phó hai câu qua loa là được.”

Chu Hiểu Mai gật đầu, cháu gái đi lấy chồng coi như xong, nó cứ yên ổn làm dâu Triệu gia là được. Còn về phần Hứa Thắng Cường, không dưới 1 lần Chu Hiểu Mai tính đi tìm nó khuyên răn đôi câu để nó hồi tâm chuyển ý mà cắt đứt với Trương Mỹ Liên. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thôi vậy, đến chị ruột nó còn không nghe thì bà dì như mình là cái đinh gì.

Công tâm mà nói thì đây cũng là nghiệp chướng do chính chị em nó tạo ra. Ương bướng ngang ngạnh, không chịu nghe lời người lớn, bây giời gây hoạ tự làm tự chịu chứ biết sao?!

Tắm rửa xong xuôi, hai đôi chia tay đi về hai hướng.

Lâm Thanh Hoà và Chu Thanh Bách sóng vai về tới cổng tiểu khu thì bất chợt chạm mặt Trương Mỹ Liên.

Vừa nhìn thấy hai người bọn họ, Trương Mỹ Liên lập tức cúi thấp đầu, cơ hồ muốn giảm cảm giác tồn tại xuống mức thấp nhất có thể.

Còn Chu Thanh Bách và Lâm Thanh Hoà thì thờ ơ như chẳng nhìn thấy gì, đi thẳng một nước về nhà mình, không lưu lại bất cứ một ánh mắt hay một câu nói dư thừa nào.

Bình Luận (0)
Comment