Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 519: Về quê kết hôn
Đợi vợ chồng Lâm Thanh Hoà đi vào trong nhà, Trương Mỹ Liên mới xoay người tiếp tục bước về phía Trương gia.
Toàn bộ cảnh này đều lọt vào mắt Trương thị thế là Trương Mỹ Liên vừa vào phòng khách, chưa kịp ngồi xuống ghế, chị ta đã vội vàng hỏi ngay: “Có chuyện gì thế? Sao chạm mặt mà cô không chào hỏi người ta một câu?”
Rõ ràng đợt trước còn vồn vã muốn lấy lòng Lâm Thanh Hoà cơ mà, sao bây giờ lại tránh tránh né né thế này?
Hơn nữa lần này Trương Mỹ Liên về nhà là để lấy sổ hộ khẩu chuẩn bị kết hôn với thằng cháu ngoại Chu gia còn gì? Sắp thành họ hàng đến nơi rồi sao lại xa cách hơn cả người ngoài thế? Thật là khó hiểu?
Gần đây Trương thị mới biết chuyện cô em chồng ăn ở với Hứa Thắng Cường, cháu ngoại Chu gia. Từ khi nghe tin hai đứa nó chuẩn bị làm đám cưới, Trương thị cơ hồ vui mừng hơn cả cô dâu chú rể. Tất nhiên phải vui mừng chứ, Trương gia sắp làm thông gia với Chu gia mà lại, điệu này chị ta cầm chắc một vị trí công tác rồi!
Nhìn vẻ hớn hở lộ rõ trên gương mặt bà chị dâu, Trương Mỹ Liên bĩu môi nói: “Chị đừng có mơ mộng hão huyền nữa.”
Lúc này, bà Trương đang bón cơm cho thằng cháu trai bảo bối, vừa nghe con gái nói vậy bà tức khắc quắc mắt quát: “Mày nói vậy là có ý gì? Nếu Chu gia với nhà này kết thành thông gia thì chị dâu mày muốn một vị trí công tác có gì quá đáng?!”
Bà cho rằng thằng nhóc bên Chu gia phải có phúc khí lắm mới cưới được con gái nhà bà. Đường đường là một cô nương Bắc Kinh danh giá mà phải về nông thôn đăng ký kết hôn với một thằng tiểu tử quê mùa. Rõ ràng trong chuyện này Trương gia là bên chịu thiệt vậy nên đòi hỏi một chức vị công tác là điều hết sức hiển nhiên, không có gì đáng bàn cãi.
Trương Mỹ Liên hơi gắt: “Quan hệ giữa Hứa Thắng Cường và nhà họ Chu bên đó không được tốt cho lắm, tốt nhất là mẹ đừng có đi gây chuyện mang phiền phức cho con.”
Cái Trương Mỹ Liên cố kỵ ở đây chính là vấn đề nguồn hàng. Hiện tại cửa hàng của cô vẫn phải dựa hoàn toàn vào xưởng may mặc của cháu rể Chu gia. Đó là miếng cơm manh áo đấy, nhất định không thể để xảy ra bất kỳ sơ sót gì.
Trương thị hốt hoảng: “Quan hệ không tốt là có ý gì?”
Trương Mỹ Liên rất sợ bà chị dâu này muốn việc muốn đến điên sẽ đi tìm Lâm Thanh Hoà nói nhăng nói cuội cho nên đành cắn răng đáp qua loa: “Thì bọn họ mặc kệ Hứa Thắng Cường, không thèm quan tâm.”
Đây là cô cố tình nói giảm nói tránh, chứ thực chất chính là đôi bên đã đoạn tuyệt quan hệ. Nếu không thì làm sao nhà họ Chu chịu để yên cho cô và Thắng Cường tới với nhau?!
Vốn dĩ Trương Mỹ Liên đang đợi nhà họ Chu tìm tới tận nơi chưa rẽ, sau đó cô sẽ dựa vào cớ đó để kích động mẹ mình làm loạn lên. Dù sao thì cô đã bị Hứa Thắng Cường vấy bẩn rồi, bây giờ đàng trai rũ ra đâu có được. Chuyện này càng làm ầm lên thì công lý và dư luận sẽ càng nghiêng về phía cô thôi.
Thế nhưng kỳ lạ thay, Trương Mỹ Liên đợi mãi vẫn chẳng thấy Chu gia có bất cứ phản ứng gì. Hơn nữa xưởng may mặc của Vương Nguyên vẫn cung ứng hàng hoá như bình thường.
Như vậy là đủ hiểu, nhà họ Chu chính thức buông tay, không thèm quản Thắng Cường nữa.
Nhưng dù có vậy Trương Mỹ Liên cũng không sợ. Chỉ cần đừng cắt đứt nguồn hàng của cô là được, còn lại Chu gia càng bỏ mặc Hứa Thằng Cường càng tốt, như vậy cô với hắn mới có thể tiếp tục ở bên nhau, cửa hàng mới có thể tiếp tục kinh doanh, tiền mới có thể tiếp tục ào ạt chảy về túi.
Hiện tại lợi nhuận hàng tháng đều đạt hơn 300, gần 400 đồng, nhiều hơn hẳn cửa hàng của Hứa Thắng Mỹ.
Nghĩ tới Hứa Thắng Mỹ, Trương Mỹ Liên bất giác nở một nụ cười mỉa mai khinh miệt. Giờ đây cô với cô ta xem như đã hoàn toán xé rách mặt nhau, Chu gia cũng đã biết toàn bộ sự thật. Để xem không có Chu gia chống lưng thì Hứa Thắng Mỹ là cái thá gì?
Hừ, làm dâu nhà giàu ấy hả? Giờ khôn hồn thì kẹp chặt đuôi mà sống chứ mất chỗ dựa coi chừng có ngày bị đuổi thẳng cổ!
Mà lúc này, cả bà Trương lẫn Trương thị đều đang sợ hãi tới lặng người. Mãi sau Trương thị mới lắp bắp hỏi: “Mặc kệ Hứa Thắng Cường là có ý gì?”
Bà Trương cũng sốt ruột gắt um lên: “Mày nói rõ ràng ra cho tao!”
Trương Mỹ Liên phiền muốn chết: “Thì mặc kệ chính là mặc kệ chứ còn sao nữa. Giống như kiểu đoạn tuyệt quan hệ vậy đó.”
Bà Trương gần như rống rít lên: “Đã đoạn tuyệt quan hệ thì mày còn gả cho nó làm gì? Không có nhà họ Chu chống lưng thì nó chỉ là một thằng nhà quê nghèo hèn, vô dụng. Vậy mà mày vẫn nguyện ý theo nó về quê kết hôn? Đầu óc mày có vấn đề à?
Trương thị cũng mắng hùa theo: “Coi bộ bệnh tình không nhẹ đâu!”
Thảo nào chị cứ thắc mắc mãi sao không thấy vợ chồng Lâm Thanh Hoà ngăn đón hay cản trở gì, cứ tưởng rằng sắp lấy được công việc, ai ngờ lại đoạn tuyệt quan hệ. Thế là công cốc hết cả rồi!
Nhịn không được, Trương thị tiếp tục mắng: “Cô út, cô tỉnh táo lại đi, đừng để bản thân đắm chìm trong truỵ lạc rồi mất hết lý trí. Thằng đó chỉ là một đứa nhà quê khố rách áo ôm, lên trên thành phố mà không có họ hàng giúp đỡ thì chẳng làm nên trò trống gì hết. Cô hết người để gả rồi hay sao mà lại đồng ý gả cho đứa như nó?!”
Kỳ thật Trương Mỹ Liên không nghĩ tới chuyện kết hôn, cứ sống chung với nhau thế này không phải tốt hơn à. Nhưng Thắng Cường cứ nằng nặc một hai đòi cưới cho bằng được. Trương Mỹ Liên đã tìm đủ mọi cách trì hoãn nhưng tới khi Hứa Thắng Cường tuyên bố nếu không gả cho hắn thì lập tức đóng cửa hàng, không làm ăn buôn bán gì nữa.
Sống trên đời này, Trương Mỹ Liên không sợ gì chỉ sợ nghèo. Đóng cửa rồi cô biết lấy đâu ra mỗi tháng vài trăm đồng. Vậy cho nên dù trong thâm tâm bài xích muốn chết nhưng Trương Mỹ Liên cũng đành cắn răng nhận lời.
Ngồi ở nhà một lát, Trương Mỹ Liên cầm sổ hộ khẩu về phòng trọ, chuẩn bị theo Hứa Thắng Cường về quê tổ chức hôn lễ.
Hứa Thắng Cường tuy rất phiền chán bà chị gái nhưng đây là việc đại sự, không thể không nói. Cho nên hôm nay, nó tìm tới thông báo một tiếng lấy lệ.
Hứa Thắng Mỹ nghe xong suýt chút nữa tức giận mà sinh non. Nhưng nó không dám manh động vì hiện tại trong bụng nó đang mang cốt nhục của Triệu gia, hơn nữa đây cũng là cơ hội duy nhất để nó xoay mình.
Thằng em trời đánh này! Nó thật sự muốn cưới loại đàn bà như Trương Mỹ Liên về làm vợ sao? Hứa Thắng Mỹ hối hận xanh ruột, nếu lúc trước nó không hợp tác với ả tiện nhân đó thì giờ đây em trai nó sẽ không gặp hoạ, Hứa gia cũng sẽ không gặp hoạ! Trời ơi, phải làm sao bây giời đây?!
Nhưng hận nhất chính là Chu gia bên kia không ra mặt ngăn cản, cũng không hó hé nửa lời! Đúng là lũ khốn nạn!
Rõ ràng bọn họ biết Trương Mỹ Liên là loại người gì mà không một ai ra mặt, tất cả đều trơ mắt lên nhìn em nó nhảy vào dầu sôi lửa bỏng.
Hứa Thắng Cường chỉ nói một câu rồi xoay người rời đi, mặc kệ bà chị ra sức túm áo kéo quần, nói một đống những lời không hay về Trương Mỹ Liên.
Trương Mỹ Liên có gì không tốt? Cô ấy nguyện ý gả cho nó, nguyện ý làm vợ nó, thậm chí còn nguyện ý chuyển hộ khẩu về nông thôn vì nó. Tốt như vậy còn muốn như thế nào nữa?
Cứ mỗi lần tưởng tượng tới viễn cảnh dắt Trương Mỹ Liên đi bộ trên con đường làng, đón nhận tất cả ánh mắt ngưỡng mộ của đám thanh niên trong thôn là Hứa Thắng Cường lại đắc ý dạt dào.
Ngay ngày hôm sau, Hứa Thắng Cường lập tức đóng cửa hàng, đưa Trương Mỹ Liên lên tàu về quê đăng ký kết hôn.
Việc này nhà họ Chu không hề hay biết gì, mãi tới hôm Chu Nhị Ni gọi điện thoại về quê mới nghe mẹ thông báo.
Gác máy một cái, Nhị Ni lập tức đi tìm Lâm Thanh Hoà.
Lâm Thanh Hoà không chút do dự, đánh điện gọi lại cho chị cả Chu: “Con nhỏ đó tên Trương Mỹ Liên, sống ở ngay tiểu khu nhà em. Ở đây không ai không biết nó là cái loại người gì. Quan hệ nam nữ loạn xà ngầu, thay đối tượng như thay áo, hễ cặp kè với ai là dắt về phòng ngủ qua đêm. Nghe nói nó còn tới bệnh viện phá thai, số lần bao nhiêu thì không biết nhưng chắc chắn là đã từng phá thai. Cưới loại đàn bà như vậy về nhà, sau này đừng mơ được sống ngày tháng yên ổn.”
Chị cả Chu nghe xong mà bàng hoàng thiếu chút làm rơi ống nghe: “Trời ơi, có chuyện như thế sao. Chị Hiểu Quyên phấn khởi cực kỳ, còn đích thân chạy sang từng nhà mời mọi người tới uống rượu mừng.”
Lâm Thanh Hoà nói tiếp: “Còn một việc nữa, trước đây Hứa Thắng Mỹ định tác hợp con nhỏ đó cho Hổ Tử. Cũng may Hổ Tử chính trực không rơi vào mỹ nhân kế với lại có hàng xóm kịp thời phát hiện cho nên mới không xảy ra chuyện gì đáng tiếc.”
Chị cả Chu sợ hết hồn: “Cái gì? Thắng Mỹ muốn tác hợp cho Hổ Tử? Thắng Mỹ có biết quá khứ của con nhỏ đó không?”
Lâm Thanh Hoà hừ lạnh: “Nó ở đây lâu như vậy làm gì mà không biết. Rõ ràng là cố tình đẩy Hổ Tử xuống hố để em mất hết mặt mũi với chị Hiểu Cúc.”