Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 520: Không ai đi
Chị cả Chu tức giận: “Nó lại dám làm ra loại chuyện như vậy cơ à?”
Lâm Thanh Hoà đáp: “Chị cũng biết tính tình Thanh Bách nhà em rồi đấy, nếu không phải thất vọng tới cực điểm thì làm gì có chuyện anh ấy tuyên bố mặc kệ mối quan hệ giữa Hứa Thắng Cường và Trương Mỹ Liên.”
Nói rồi, Lâm Thanh Hoà bổ sung thêm một câu: “Chúng em ở trên này sẽ không qua lại với Hứa gia nữa.”
Chị cả Chu cũng bực tức không kém: “Ừ, tụi chị ở nhà cũng không qua lại với bên đó nữa.”
Thì ra trên Bắc Kinh lại phát sinh nhiều chuyện tới vậy?! Mà không biết chị Hiểu Quyên dạy dỗ con cái kiểu gì nữa. Con gái thâm hiểm, ác độc, con trai thì rước một người đàn bà thanh danh thối nát về làm vợ?!
Càng nghĩ chị cả Chu càng không muốn qua đó uống rượu mừng hay chúc tụng gì hết.
Lâm Thanh Hoà lại nói tiếp: “À, chị cả, khi nào rảnh chị sang nói với chị Hiểu Cúc một tiếng. Hai anh em Hổ Tử và Cương Tử đối xử rất tốt với Hứa Thắng Mỹ. Nhưng Hứa Thắng Mỹ lại ngấm ngầm đâm sau lưng Hổ Tử một phát. Chuyện này nhất định chị phải nói cho chị Hiểu Cúc biết.”
Rõ ràng cô không sợ lớn chuyện mà chỉ sợ chuyện không đủ lớn, tốt nhất là để cho tất cả mọi người ở quê cùng biết Hứa Thắng Mỹ xấu xa đến mức nào. Nó đã dám làm ra loại chuyện táng tận lương tâm thì phải chấp nhận lãnh hậu quả. Chứ cứ im ỉm không nói, mọi người lại tưởng Hứa gia đàng hoàng, tử tế lắm.
Chị cả Chu đồng ý ngay. Gác máy một cái là chị lập tức chạy về nhà tìm chồng thuật lại mọi chuyện. Trong giọng nói không giấu được sự bức xúc cùng phẫn nộ.
Anh cả Chu nghe tới đâu mặt mũi đen kịt tới đó, nhưng cái anh quan tâm là vấn đề khác: “Cha mẹ có biết chuyện không?”
Chị cả Chu lắc đầu: “Thanh Hoà giấu, không dám nói, sợ cha mẹ biết lại tức giận sinh bệnh thì chết dở.”
Anh cả Chu cũng đồng tình với vợ không tới dự đám cưới Hứa Thắng Cường.
Thu xếp xong việc nhà, chị cả Chu gấp gáp đi sang nhà chị Hiểu Cúc.
Nghe xong chuyện, Chu Hiểu Cúc cũng phải kinh ngạc thốt lên: “Còn có chuyện này?”
Chị cả Chu thở dài: “haizz, chuyện là như vậy đấy, còn đám cưới…đi hay không tuỳ ý chị.”
Tiễn em dâu ra về, Chu Hiểu Cúc lập tức sai thằng lớn đưa một phần lễ mừng sang nhà chị Hiểu Quyên còn mình thì không thèm bước qua Hứa gia nửa bước.
Việc này chị cả Chu chỉ nói với chị Hiểu Cúc và chị ba Chu chứ không nói gì với chị hai Chu. Vì hiện tại, quan hệ đôi bên tương đối nhạt nhẽo, với lại chuyện này không liên quan tới nhà chú thím hai thì nói làm gì.
Cho nên hôm đám cưới Hứa Thắng Cường và Trương Mỹ Liên, toàn bộ Chu gia chỉ có mình anh chị hai có mặt, còn lại tất cả mọi người đều gửi lễ.
Chị Hiểu Quyên ngỡ ngàng cực kỳ: “Chuyện này là thế nào, sao không ai tới vậy?”
Chị hai Chu bĩu môi: “Em không biết, hỏi thì ai cũng bảo không rảnh. Hừ, cháu ngoại lấy vợ mà cũng không bớt chút thì giờ tới chung vui, chẳng hiểu bận việc gì mà quan trọng thế.”
“Đừng có đứng đó nói mát!” Anh hai Chu nạt vợ rồi kéo chị gái ra một góc hỏi chuyện: “Chị, có phải con dâu chị có chỗ nào không tốt không?”
Chu Hiểu Quyên cười phá lên: “Không tốt? Không tốt chỗ nào? Con bé xinh đẹp lại ngoan ngoãn, hộ khẩu còn ở Bắc Kinh đấy nhá. Hứa gia tu mấy đời mấy kiếp mới cưới được người con dâu như vậy đấy.”
Anh hai Chu nhíu mày: “Nếu nó tốt như vậy thì tại sao những người khác lại không tới?!”
Một người không đến thì còn nói là do việc đột xuất, đằng này cả anh chị cả, chú thím ba rồi cả nhà chị Hiểu Cúc cũng không đi. Xem chừng có vẻ kỳ lạ đây!
Nhắc tới cái này, Chu Hiểu Quyên phẫn nộ cực kỳ: “Chờ xong chuyện, chị sẽ đích thân đi hỏi chúng nó!”
Ai đời cưới cháu mà họ đằng ngoại chỉ có hai người tham dự, có nói thế nào thì chuyện này cũng không thể chấp nhận được!
Trước giờ đám cưới ở nông thôn không quá cầu kỳ nhưng Hứa Thắng Cường thích làm màu cho nên vung tay giết hai con heo đãi khách.
Khỏi phải nói thôn dân ngưỡng mộ nhường nào, không ít người chụm lại khen Hứa Thắng Cường có tiền đồ, ra dáng người thành đạt vân vân và mây mây.
Chưa cần nhắc tới cô vợ Bắc Kinh xinh đẹp, chỉ riêng cái đám cưới linh đình nhất thôn cũng đủ nâng cao thể diện cho Hứa Thắng Cường trước bàn dân thiên hạ.
Đám thanh niên trong vùng hết người này tới người kia nâng chén chúc mừng, một câu anh Cường, hai câu anh Cường ngọt xớt. Thấy người sang không bắt quàng làm họ thì còn đợi tới khi nào nữa, biết đâu có cơ hội đi theo anh Cường lên Bắc Kinh đổi đời.
Hứa Thắng Cường cười tít mắt, sung sướng hưởng thụ những lời nịnh bợ cùng tâng bốc lên tận mây xanh nhưng nó không hề có ý định dẫn ai lên Bắc Kinh. Đùa à, trên đấy người khôn của khó, nó lo thân mình còn chưa xong, ngu gì đèo bòng thêm ai?!
Trương Mỹ Liên gượng gạo ứng phó cho qua cái đám cưới, nhưng trong lòng thì ghê tởm gần chết, người nhà quê đúng là người nhà quê, ăn thì nhai chóp cha chóp chép, lại còn khạc nhổ bừa bãi, buồn nôn kinh lên được!
Ngay ngày hôm sau, Trương Mỹ Liên làm loạn đòi đi cho bằng được. Hứa Thắng Cường cũng muốn quay về ổn định làm ăn nhưng lâu lâu mới có dịp trở lại quê một lần, nó dỗ dành vợ ở thêm 3 ngày rồi đi.
Làm xong thủ tục kết hôn cũng vừa hết thời hạn 3 ngày, Trương Mỹ Liên lập tức xách túi cùng chồng mới cưới ngồi xe lửa trở lại Bắc Kinh phồn hoa đô hội.
Chu Hiểu Quyên cũng không nhịn được nữa, vừa xong việc lớn của con trai là lập tức chạy sang nhà em gái hỏi tội.
Chu Hiểu Cúc lạnh nhạt nói: “Chị Quyên, lý do vì sao thì em nghĩ chị nên về hỏi lại con gái mình tức khắc sẽ rõ. Chị hỏi xem rốt cuộc cái con Thắng Mỹ nhà chị đã làm ra loại chuyện gì. À, tiện thể hỏi xem cô con dâu mới của chị lai lịch ra sao, nhân phẩm thế nào?!”
Đúng là từ trước tới nay quan hệ giữa hai chị em rất tốt, không hề xảy ra xích mích gì. Chị cũng tự cảm thấy mình chưa hề làm gì có lỗi với Hứa gia, thậm chí còn dặn dò hai thằng con trai lên trên đó nhất định phải bảo vệ và giúp đỡ Hứa Thắng Mỹ. Ấy thế mà Hứa Thắng Mỹ lấy oán báo ơn, định đẩy loại đàn bà lăng loàn trắc nết cho Hổ Tử.
Bây giờ chính Cường Tử lại rước con nhỏ đó về làm vợ. Chuyện này có trách thì chỉ trách Hứa Thắng Mỹ cõng rắn cắn gà nhà!
Vì không hề hay biết chuyện gì cho nên Chu Hiểu Quyên mơ hồ hỏi: “Ý của em là sao?”
Chu Hiểu Cúc không muốn nổi giận với chị gái cho nên xua tay: “Ý là sao thì chị gọi điện hỏi con Thắng Mỹ ấy.”
Chu Hiểu Quyên hoang mang rối loạn, không kịp chạy sang nhà chị cả Chu hỏi tội mà vội rẽ vào nhà cán bộ thôn đánh điện lên Triệu gia.
Vừa vặn lúc này chỉ có mình Hứa Thắng Mỹ ở nhà, tất cả mọi người đều đi làm hết.
Nghe giọng điệu của mẹ, Hứa Thắng Mỹ đoán sự tình đã bại lộ cho nên không dơ dự mà vạch trần tất cả những chuyện dơ bẩn trong quá khứ của Trương Mỹ Liên. Kể xong, nó còn mắng một câu: “Cậu út đúng là máu lạnh vô tình. Rõ ràng biết chuyện nhưng lại nhẫn tâm mặc kệ Cường Tử, trơ mắt nhìn Cường Tử qua lại với con đàn bà đê tiện đó.”
Chu Hiểu Quyên thiếu chút ngã ngồi xuống đấy, chị ta cố gắng bám vào bàn rồi cả giận mắng: “Sao mày không nói sớm?”
Hứa Thắng Mỹ híp mắt loé lên tia tàn độc: “Nói sớm, nói sớm thì có tác dụng gì? Cường Tử đều bị mẹ chiều hư rồi, con khuyên nó rất nhiều lần nhưng nó không những không nghe mà còn đánh con một bạt tai. Nếu mẹ dám ngăn cản có khi nó đánh cả mẹ ấy. Hừ, được thôi, nó muốn cưới thì để cho nó cưới. Để xem con nhỏ Trương Mỹ Liên có thể yên phận được mấy năm. Chắc chắn không sớm thì muộn chúng nó cũng ly hôn thôi!”
Đúng lúc này, Triệu Quân từ bên ngoài tiến vào, nghe thấy vợ nói chuyện điện thoại, anh lên tiếng hỏi: “Ai ly hôn?”
“Không có ai.” Hứa Thắng Mỹ giật mình buột miệng rồi chào tạm biệt mẹ.
Sau khi cúp điện thoại, nó mới quay sang hỏi chồng: “Anh đi đâu mà cả đêm qua không về?”
Triệu Quân đáp qua loa lấy lệ: “Đi tụ tập với mấy đứa bạn.”
Hứa Thắng Mỹ tiến tới gần, phát hiện trên người chồng toả ra mùi hương đàn bà thoang thoảng. Khỏi cần nói cũng biết nhất định tối qua gã khốn này đi tìm gái mua vui rồi.
Tuy trong lòng rất tức giận nhưng Hứa Thắng Mỹ vẫn phải cố kìm nén. Cuộc sống này là do nó chọn, có bò nó cũng phải bò qua bằng được.
Triệu Quân lên tiếng hỏi: “À, tôi đi qua tiệm của Cường Tử không thấy nó mở cửa buôn bán, có chuyện gì à?”
Hứa Thắng Mỹ nhíu mày: “Tự dưng anh đi sang đó làm gì.”
Triệu Quân nhún vai: “Nó là em vợ tôi, không lẽ tôi không được phép đi thăm à?!”