Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 521 - Chương 521: Chuyển Hộ Khẩu

Chương 521: Chuyển hộ khẩu Chương 521: Chuyển hộ khẩu

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 521: Chuyển hộ khẩu

Hứa Thắng Mỹ hậm hực nói: “Nó với Trương Mỹ Liên về quê kết hôn rồi.”

Triệu Quân nhướng mày nhưng không lên tiếng. Rõ ràng người phụ nữ đó mỗi lần nhìn thấy hắn đều đỏ mặt ngượng ngùng, ấy vậy mà đồng ý gả cho Hứa Thắng Cường nhanh như vậy sao?

Vốn hắn định qua bên đó chơi đùa một chút, ai ngờ…

===

Vậy là kỳ nghỉ hè đã kết thúc, giáo viên và học sinh nô nức bước vào năm học mới. Mọi năm đã vội, năm nay Lâm Thanh Hòa còn vội hơn nữa. Nguyên nhân là vì đợt hè, vị trưởng khoa của trường đang đạp xe trên đường thì bị một chiếc ô-tô 4 chỗ va phải. Thương tích không quá nghiêm trọng, đã xuất viện về nhà nhưng chân cẳng đi lại không tiện cho nên vị trí trưởng khoa được giao cho Lâm Thanh Hoà đảm nhiệm.

Đơn giản mà nói, Lâm Thanh Hoà được thăng chức. Chức cao, lương thưởng tăng đi kèm với lượng công việc cũng tăng theo. Lâm Thanh Hoà không quá để tâm tới lương bổng, cái mà cô để ý là núi công việc đồ sộ đang ở ngay trước mắt.

Làm trưởng khoa phải đi giao thiệp rất nhiều, cũng may là cô đều quen biết mọi người cộng thêm có sẵn năng lực chuyên môn cũng như khả năng giao tiếp giỏi cho nên chỉ cần một tuần, cô đã ổn định được mọi chuyện đâu ra đấy.

Sau khi mọi thứ đã vào đúng vị trí của nó, Lâm Thanh Hoà cảm thấy rảnh rang vô cùng. Thỉnh thoảng cô mới phải lên lớp dạy thay, còn lại phần lớn thời gian đều ở trong văn phòng nghiên cứu nâng cao trình độ chuyên môn. Những việc quan trọng mới phải đích thân xử lý còn những việc nhỏ cứ giao xuống dưới cho giáo viên hướng dẫn là được.

Lâm Thanh Hòa cũng có nhiều thời gian tới tiệm sủi cảo hơn. Khỏi phải nói, người hài lòng nhất chính là Chu Thanh Bách, trước giờ anh luôn mong vợ mình được thảnh thơi nhàn hạ, càng có nhiều thời gian ở cạnh anh càng tốt.

Hôm nay việc ở trường xong sớm, Lâm Thanh Hoà đủng đỉnh về tiệm sủi cảo ngồi chơi với chồng. Cô lên tiếng hỏi anh: “Khi nào thì cho thằng hai đi học lái xe được anh nhỉ?”

Chu Thanh Bách đáp: “Hè sang năm đi.”

Nếu hè năm nay thằng ba không đưa hai ông nội đi chơi thì thằng hai đã có thể đi học lái xe được rồi.

Lâm Thanh Hoà lại nói tiếp: “Không biết bao giờ thằng cả mới về nữa. Lâu rồi chẳng thấy nó gọi điện thoại về.”

Ngồi chơi một lát hơi chán, cô đứng dậy bắt xe buýt sang Ông gia tìm chị bạn thân.

Lại nói tới chị Ông, dạo gần đây chị rảnh rỗi vô cùng vì nhà máy sắp giải thể cho nên công nhân chẳng có việc làm, cứ ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới. Có lên nhà máy ngồi thì mấy chị em lại túm tụm đan áo len giết thời gian.

Hôm nay vừa hay chị Ông nghỉ ở nhà cho nên thấy Lâm Thanh Hoà sang chơi, chị vui mừng vô cùng: “Chị cứ tưởng em bận nên chẳng dám qua làm phiền em.”

Lâm Thanh Hoà cười: “Sau này nếu rảnh chị cứ sang tìm em, dạo này công việc của em cũng nhàn lắm.”

Biết được Lâm Thanh Hoà thăng chức, chị Ông không giấu được vẻ bội phục: “Tốt quá, thăng chức thì lương thưởng cũng được tăng theo. Haizzz, còn chị vất vả lắm mới leo lên được chức quản lý thì nhà máy sắp sửa đóng cửa rồi.”

Lâm Thanh Hoà liền hỏi: “Sao lại như vậy?”

Chị Ông phất tay nói: “Ôi cha chung không ai khóc, việc này cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi.”

Từ năm trước nhà máy đã gần như ngưng sản xuất, cố gắng kéo chút hơi tàn. Nhưng sang đến năm nay có lẽ kéo không nổi nữa rồi, toàn thể công nhân viên đều đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý rời đi bất cứ lúc nào.

Đứng trước vẫn đề này chị Ông chẳng hề mảy may lo lắng. Nghỉ thì nghỉ thôi, chị không sợ chết đói vì ông xã với mấy đứa con trai, con gái đều có công ăn việc làm ổn định cả.

Lâm Thanh Hoà cười rồi hỏi qua chuyện khác: “Quốc Đống vào làm chỗ mới đã quen chưa chị?”

Tháng 7 năm nay, Ông Quốc Đống đã chính thức thuyên chuyển công tác về Bắc Kinh.

“Khá tốt, cháu nó quen rồi em ạ.” Chị Ông gật đầu, rồi chợt nhớ tới việc lần trước Lâm Thanh Hoà nhờ vả, chị liền nói: “À, còn việc chuyển hộ khẩu cho vợ chồng cô út nhà em, chị đã hỏi Quốc Đống rồi. Quốc Đống nói có thể nhưng nghe nói những người muốn làm thì đều phải chuẩn bị một bao lì xì.”

Lâm Thanh Hoà liền cười: “Cái đó là chắc chắn rồi. Nhưng đại khái yêu cầu bao tiền hả chị.”

Chị Ông lắc đầu: “Cái này thì chị không biết đâu, để tối nay chị hỏi thằng Quốc Đống rồi sẽ báo lại với em sau nhé.”

Lâm Thanh Hòa gật đầu ngay: “Vậy được, ngày mai em rảnh cả sáng lẫn chiều. Chị tới lúc nào cũng được.”

Sau đó, hai chị em tiếp tục tám chuyện trên trời dưới biển. Khoảng hơn tiếng đồng hồ sau, Lâm Thanh Hoà mới đứng dậy ra về.

Chạng vạng tối, Ông Quốc Đống tan sở về nhà. Chị Ông liền hỏi con vấn đề chi phí chuyển hộ khẩu.

Ông Quốc Đống có sao nói vậy: “Mẹ bảo dì ấy chuẩn bị một bao lì xì 2000 đồng.”

“Hai ngàn?” Chị Ông giật mình bất giác hít vào một ngụm khí lạnh rồi mắng: “Cái thằng ranh này, mẹ với dì Lâm là chỗ thân thiết mà mày còn định vặt lông làm thịt người ta à?”

Ông Quốc Lương vô cùng bất đắc dĩ: “Mẹ nói cái gì vậy, con không ăn một xu nào cả.”

Ngồi nghe nãy giờ, lúc này anh Ông mới lên tiếng: “Em không biết thì đừng nói bừa, vì là nhà họ Chu nên mới được đấy, chứ với người khác còn lâu Quốc Đống mới nhận lời.”

Hiện nay vấn đề chuyển hộ khẩu tương đối phức tạp, phải qua rất nhiều cửa, mà cửa nào cũng cần “trà nước” để thông quan. Từ đồng nghiệp đến cấp trên đâu đâu cũng phải lót bao đỏ. Chỉ tính sơ sơ cũng thấy tốn bộn tiền rồi.

Vậy nên 2000 đồng là cái giá thân quen chứ thử tìm môi giới cò mồi mà xem, ít cũng phải gấp đôi chỗ này. Đã thế lại còn không đảm bảo sẽ xong việc.

Ngày hôm sau, chị Ông liền tới tìm Lâm Thanh Hoà, chị ngượng ngùng nói: “Cái thằng ranh đó bảo phải chuẩn bị hai ngàn đồng.”

Lâm Thanh Hoà cười: “Em đã đoán trước nhất định sẽ không rẻ. Mà chắc vì nể tình em với chị là chỗ thân thiết cho nên Quốc Đống mới giúp ấy. Chứ người thẳng thắng, cương trực như nó còn lâu mới chịu làm mấy việc này.”

Nghe vậy, trong lòng chị Ông cảm thấy dễ chịu rất nhiều. Đây cũng là nguyên nhân mà chị nguyện ý chơi thân với Lâm Thanh Hoà. Chị thích nhất những người hiểu lý lẽ lại phóng khoáng, rộng rãi như cô ấy.

Lâm Thanh Hoà liền nói thêm: “Trưa nay chị ở bên này ăn cơm với nhà em nhá. Giờ đi chợ với em đi.”

Chị Ông cười cười: “Chắc không được rồi, chị phải về lo cơm nước cho lão Ông với thằng Quốc Đống nữa.”

Lâm Thanh Hoà xua tay: “Để em bảo Thanh Bách chưng nhiều màn thầu một chút cho chị mang về. Buổi trưa cũng khỏi cần lích kích nấu nướng chi cho mệt.”

Thấy cô em mời nhiệt tình quá, chị Ông ngại từ chối cho nên đồng ý ở lại bên này ăn cơm. Lúc trở về còn xách theo một túi màn thầu to đùng và ba khay đồ ăn hấp dẫn.

Xế chiều đi làm về, nhìn thấy hộp to hộp nhỏ bày trên bàn, anh Ông tỉnh rụi như không vì đã quá quen rồi, đây không phải lần đầu tiên vợ anh lấy thức ăn từ bên nhà họ Chu. Nhưng Ông Quốc Đống thì bật cười: “Mẹ, hôm nay mẹ không nấu cơm à?!”

Chị Ông nói: “Tại dì Lâm của con khách sáo quá, cứ một hai bắt mẹ phải mang về bằng được. Mau đi hâm lên cho nóng rồi ăn.”

Nhà người ta còn chưa ăn đâu, thế mà đã đóng gói hộp to hộp nhỏ cho mình cầm về, ngại quá đi mất!

Ngẫm nghĩ thế nào, chị Ông lại dặn dò: “Ngày mai dì Lâm sẽ mang sổ khẩu và các giấy tờ liên quan đến, con nhớ lưu ý giải quyết cho tốt đấy.”

“Con biết rồi.” Ông Quốc Đống gật đầu đồng ý.

Bên này, vừa ăn xong bữa cơm là Lâm Thanh Hoà lập tức đi tìm Chu Hiểu Mai báo tin vui.

Nghe xong, Chu Hiểu Mai mừng rỡ hơn bắt được vàng: “Được được, chị đợi chút để em vào nhà lấy cho chị.”

Lâm Thanh Hoà nhận lấy sổ hộ khẩu và tiền rồi nói: “Chuyện này tạm thời đừng nói ra vội.”

Chu Hiểu Mai gật như bổ củi: “Dạ, em biết rồi.”

Nếu tốn 2000 đồng mà có thể giải quyết gọn ghẽ vấn đề hộ khẩu thì quá tốt rồi. Chu Hiểu Mai xuất tiền không chút do dự. Đúng là từng này không ít nhưng cũng không tới mức quá đáng. Cái quan trọng nhất chính là xong việc này, nhà cô sẽ chân chính trở thành người Bắc Kinh danh xứng với thực.

Lâm Thanh Hòa dặn dò hết sức cẩn thận vì suy cho cùng việc này đi theo đường quan hệ cho nên càng kín kẽ bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu.

Còn Hổ Tử thì cứ từ từ, đợi sau này rồi chuyển sau. Với lại giờ có muốn làm ngay cũng không được, sổ hộ khẩu của nó vẫn còn ở dưới quê, nó có đem lên đây đâu mà đòi chuyển. Hơn nữa, Trần San San còn chưa chính thức gặp mặt cha mẹ chồng cho nên không vội.

Tóm lại, bây giời đã có Ông Quốc Đống rồi, vẫn đề di dời hộ khẩu không cần quá gấp gáp, cứ bình tĩnh giải quyết từng trường hợp một.

Bình Luận (0)
Comment