Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 522: Bị thương, lập công
Không bao lâu sau vấn đề hộ khẩu của Chu Hiểu Mai và Tô Đại Lâm đã được giải quyết xong.
Lúc nhận về quyển sổ hộ khẩu mới tinh, bên trên in hàng chữ Bắc Kinh đậm nét, hai vợ chồng cô út nâng niu cẩn thận như đang nâng niu chính vận mệnh của cả gia đình mình.
Lâm Thanh Hoà cười nói: “Rồi, bây giờ có thể đi làm căn cước công dân rồi đó.”
Bắt đầu từ năm nay, chính phủ thực thi việc cấp chứng minh nhân dân nhưng chuyện này yêu cầu phải có sổ hộ khẩu cho nên chỉ có vợ chồng con cái nhà Lâm Thanh Hoà làm được thôi, nhà Chu Hiểu Mai chưa đủ điều kiện. Nhưng bây giờ thì được rồi, Chu Hiểu Mai và chồng có thể đường đường chính chính đi xin cấp giấy chứng minh.
Muốn yên ổn ở Bắc Kinh an cư lập nghiệp, tất nhiên phải hoàn thiện đầy đủ hồ sơ giấy tờ tránh cho sau này có người tìm tới hoạnh hoẹ bắt bẻ mấy cái thủ tục pháp lý.
Ngay buổi chiều cùng ngày, hai vợ chồng Chu Hiểu Mai lập tức cầm sổ hộ khẩu mới đi làm chứng minh nhân dân.
Hiện tại, loại giấy tờ này có thời hạn 10 năm, nhưng kệ, bao nhiêu năm cũng được, bây giờ Chu Hiểu Mai có thể ưỡn ngực tự tin mình là người Bắc Kinh rồi.
Dưới sự dặn dò cẩn thận của Lâm Thanh Hoà, hai vợ chồng không hề để lộ chuyện này cho bất kỳ ai.
Loại sự tình đi bằng đường ngang ngõ tắt kiểu này càng kín đáo bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu. Mà suy cho cùng có loa loa lên cho nhiều người biết cũng chỉ giải quyết khâu oai chứ có được việc gì đâu. Và Chu Hiểu Mai thì chẳng cần cái danh hão đó, cô chỉ cần sang năm mấy đứa con có thể đường hoàng nhập học, không cần chạy tướt bơ tìm quan hệ xin xỏ lạy lục là tốt lắm rồi.
Hôm nay tại văn phòng trường, Lâm Thanh Hoà nhận được điện thoại của con trai cả.
Vừa bắt máy một cái là cô mắng luôn: “Bây giờ mới biết đường gọi điện về nhà hả? Có phải mải làm nhiệm vụ mà bỏ hết ba mẹ, anh em ra sau đầu rồi không?”
Cái thằng ranh này, mất tăm mất tích mấy tháng trời, không thèm gửi chút tin tức nào về nhà cho mọi người yên tâm.
Chu Khải nhe răng cười, quả thực nó mới đi làm nhiệm vụ về thật cho nên đâu thể cãi được: “Mẹ, con bận thật mà, hôm nay có thời gian rảnh là con gọi về cho mẹ ngay còn gì.”
Lâm Thanh Hoà hỏi luôn: “Mới đi làm nhiệm vụ về?”
“Vâng.” Chu Khải gật gật đầu.
Nếu Lâm Thanh Hoà ở đây ngay lúc này sẽ thấy trên người Chu Khải đang quấn một vòng gạc trắng.
Nhiệm vụ lần này không thuận lợi như mấy lần trước, giữa đường gặp phải chút bất ngờ nhưng cũng không tới mức nguy hiểm đến tính mạng. Chiến sĩ xuất trận bị thương là điều khó tránh khỏi thành ra không cần báo về nhà, tránh cho mọi người lo lắng sốt ruột.
Nói hết chuyện nhà, Chu Khải liền hỏi sang chuyện Quốc Đống: “À, anh Quốc Đống về Bắc Kinh thế nào rồi ạ? Công việc đã ổn định chưa mẹ?”
Lâm Thanh Hoà nói: “Ổn định rồi con. À, lần sau có gọi về thì con đừng gọi số này nữa, gọi thẳng vào văn phòng mẹ là được.”
Đây là số máy bàn đặt tại phòng làm việc chung của toàn bộ giáo viên, còn Lâm Thanh Hoà giờ đã có văn phòng riêng, trong đó được trang bị đầy đủ vật tư thiết bị.
Chu Khải ngơ ngác: “Là sao ạ? Trước giờ vẫn gọi số này mà mẹ?”
Lâm Thanh Hoà đáp qua loa: “Ừ, đại khái là mẹ đổi sang văn phòng khác.”
Chu Khải nhanh nhẹn ghi lại số điện thoại mới. Kế đến hai mẹ con tâm sự thêm một hồi lâu nữa, xác định chắc chắn Tết năm nay con trai cưng sẽ được về thăm nhà, Lâm Thanh Hoà mới cảm thấy mỹ mãn mà treo điện thoại.
Đầu dây bên kia, Chu Khải cúp máy rồi ôm vết thương tới viện quân y thay thuốc.
Tất nhiên nó phải chỉ định đích danh y tá là Ông Mỹ Gia mới chịu.
Chờ một lát, Ông Mỹ Gia xách hòm thuốc tới, vừa khéo léo xử lý vết thương vừa hỏi: “Anh mới gọi điện thoại về cho dì Lâm hả?”
Chu Khải kinh ngạc nhướng mày: “Sao em biết.”
Ông Mỹ Gia cười khúc khích: “Nhìn cái bộ dạng vui vẻ của anh là biết chứ gì.”
Chu Khải cười cười rồi hỏi tiếp: “Tết năm nay anh về nhà đấy, em định về chung luôn không?”
Ông Mỹ Gia ngước lên nhìn anh một cái rồi lém lỉnh nói: “Em chưa biết đâu.”
Chu Khải bật cười: “Về đi, năm ngoái đã không về rồi, năm nay chúng mình cùng về ăn Tết cho vui.”
“Đợi tới lúc đó rồi tính.” Ông Mỹ Gia đáp qua loa rồi chạm nhẹ vào vết thương và hỏi: “Hôm nay anh cảm thấy thế nào?”
“Thật ra thì cũng không tới mức nghiêm trọng lắm, tại không xử lý kịp thời cho nên nó mới thành ra thế này.” Chu Khải cúi đầu nhìn vết thương to bằng nắm tay trên ngực. Thực tế thì thương thế không hề nhẹ nhàng như lời nó nói.
Ông Mỹ Gia trừng mắt: “Cái gì mà không nghiêm trọng. Thử để dì Lâm biết xem, xem dì ấy có xử lý anh không?”
Chu Khải vội vàng cản: “Ấy, việc này em chớ nói với mẹ anh nha.”
Ông Mỹ Gia không trả lời mà lại hỏi thêm: “Năm nay anh còn nhiệm vụ nào nữa không?”
Chu Khải lắc đầu: “Hết rồi, sau khi vết thương bình phục anh chỉ ở lại đơn vị làm công tác huấn luyện thôi. Tới lúc đó sẽ có nhiều thời gian đến thăm em.”
Bất chợt hai má Ông Mỹ Gia đỏ lựng, nó luống cuống cúi gằm mặt: “Ai cần anh thăm.”
Có trời mới biết lúc nói ra lời đó Chu Khải không hề có ý tứ gì cả nhưng sau đó mới bất tri bất giác cảm nhận được hình như tình huống hơi ám muội thì phải, Chu Khải bèn nói một câu chữa ngượng: “Em vẫn còn nhỏ lắm, đứng có yêu sớm.”
Ông Mỹ Gia không thèm đáp lời, cái gì mà nhỏ chứ, nhỏ chỗ nào? Năm nay người ta đã tới tuổi gả chồng rồi đó, cái đồ đầu gỗ này!
Băng bó xong xuôi, Ông Mỹ Gia liền nói: “Em đã đặt canh xương sườn cho anh rồi đấy. Lát anh rẽ qua căn tin bệnh viện uống xong rồi hẵng về.”
“Được.” Chu Khải gật đầu nhận lời nhưng vẫn ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích.
Ông Mỹ Gia ngơ ngác: “Xong hết rồi, anh về nghỉ ngơi đi.”
Chu Khải đáp tỉnh bơ: “Anh ngồi thêm một lát nữa, em bận gì thì cứ làm đi, không cần để ý đến anh.”
Ông Mỹ Gia khó hiểu nhìn nhìn Chu Khải một cái. Sao nó cứ có cảm giác sau khi bị thương hình như tên ngốc này lại nhiều thêm một chút ngớ ngẩn nhỉ?!
Chu Khải ngồi đần nửa giờ, xác nhận Mỹ Gia bận rộn thật sự, không có thời gian để ý đến mình mới tiu nghỉu đứng dậy rời đi.
Buổi tối, Ông Quốc Lương tới thăm thằng bạn thân, lại còn chu đáo xách theo túi trái cây rất lớn: “Sao rồi? Không có việc gì chứ?”
Chu Khải lắc đầu: “Không sao, mỗi ngày đi đổi thuốc là được ấy mà.”
“Lần này anh Khải nhà ta lập được công lớn nha.” Ông Quốc Lương hâm mộ nói. Đúng là hành động đợt này nguy hiểm trùng trùng, Chu Khải không những phúc lớn mạng lớn bình an trở về mà còn bảo toàn tính mạng cho toàn thể chi đội. Chu Khải trở thành công thần, chiến tích này đã được ghi vào hồ sơ, tuy nhiên vẫn chưa đủ để thăng chức. Thế nhưng cứ tích cóp công trạng dần dần, sớm hay muộn cậu ấy sẽ được bên trên tiến cử thôi.
Chu Khải kể: “Sáng nay mình có gọi điện thoại về cho mẹ, mẹ bảo đại ca về Bắc Kinh tốt lắm, mọi chuyện đã ổn định hết rồi.”
Ông Quốc Lương nói: “Đại ca tuổi tác không còn nhỏ mà chẳng chịu vợ con gì, mẹ mình thì cứ cuống cả lên. Thậm chí còn đang lo anh ấy có chút tâm tư khó nói…”
Chu Khải không hiểu: “Tâm tư khó nói là cái gì?”
Ông Quốc Lương cười hềnh hệch: “Mẹ mình kể ở nhà máy của bà có hai nam công nhân lén lút nắm tay nhau, hỏi ra mới biết thì ra có những người đàn ông chỉ thích đàn ông mà không thích phụ nữ. Cho nên lo lắng con trai nhà mình cũng giống vậy, không hứng thú với các cô gái trẻ đẹp.”
Khoé miệng Chu Khải bất giác giật giật: “Đại ca mới hơn 20 mà, tình hình cũng chưa tới mức cấp báo!”
Cùng là đàn ông con trai, Chu Khải rất đồng cảm với Ông Quốc Đống. Chỉ là kết hôn muộn hơn bình thường một chút mà đã bị hoài nghi về giới tính, thiệt là tội nghiệp quá đi!
Có đánh chết Chu Khải cũng không tin chuyện này. Tính tình anh Quốc Đống không ồn ào hướng ngoại như Quốc Lương cho nên khó mở lòng, chắc anh ấy chưa tìm được người thích hợp trao gửi tình cảm mà thôi.
Cười chán chê, Ông Quốc Lương mới nói tiếp: “Cái này cậu đừng nói ra bên ngoài nha. Mẹ mình cố tình làm vậy để khích tướng đại ca đấy.”
Chu Khải phì cười: “Ừ, mình biết rồi.”
Ông Quốc Lương hỏi: “Chắc năm nay cậu được lấy phép rồi chứ nhỉ, có định về không?”
Chu Khải gật đầu: “Về chứ, tất nhiên phải về rồi, thế còn cậu thì sao?"
Ông Quốc Lương lắc đầu: “Mình không được, năm nay phải ở lại trực.”
Ngồi thêm một lát, Ông Quốc Lương đứng dậy ra về cho bệnh nhân nghỉ ngơi sớm.
Chu Khải nằm trên giường miên man suy nghĩ khoảng bao nhiêu tuổi kết hôn thì đẹp nhỉ? Mà kết hôn với ai được đây? Người không quen biết chắc chắn là không được rồi đấy. Nhất định phải là người nó hiểu biết, thân quen, hơn nữa còn phải hoà hợp về tính cách thì mới có thể ở chung với nhau được.
Càng nghĩ càng nghĩ….bất tri bất giác gương mặt Ông Mỹ Gia hiện lên trong đầu Chu Khải.
Vì tác dụng của thuốc cho nên Chu Khải mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, chỉ là chẳng biết chàng ta mơ thấy gì mà một bên khoé miệng khẽ nhếch lên để lộ ra nụ cười hạnh phúc.