Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 523: Song thai
Tại Bắc Kinh, Lâm Thanh Hoà bắt đầu chú ý tới cái bụng to bất thường của Chu Nhị Ni.
Mỗi tháng, cô đều sang tiệm hải vị thăm Tam Ni một lần. Hiện con bé đang ở những tháng cuối của thai kỳ, bụng đã nặng nề thấy rõ, có khi chỉ độ tháng sau là vỡ chum thôi.
Nói là hoài thai 10 tháng nhưng trên thực tế chỉ hơn 9 tháng là khai hoa nở nhuỵ rồi, thậm chí có những bà bầu mới hơn 8 tháng đã chuyển dạ sinh non.
Cho nên bụng Tam Ni phát triển hết sức bình thường còn bụng Nhị Ni…hình như hơi thái quá thì phải.
Lúc này cái thai của Nhị Ni mới hơn 5 tháng mà trông không khác gì 7 tháng.
Lâm Thanh Hoà đắn đo mấy ngày, cuối cùng hôm nay nhân Vương Nguyên và Nhị Ni lại đây ăn trưa, cô liền lựa lời nói: “Hay là đi bệnh viện kiểm tra một chút nhỉ?”
“Em thấy không thoải mái chỗ nào à?” Vương Nguyên sửng sốt, lập tức chạy tới bên vợ ân cần hỏi han.
Chu Nhị Ni lắc đầu: “Chỉ là em hay cảm thấy mệt mỏi thôi còn những cái khác vẫn bình thường.”
Cái bụng càng lúc càng lớn, di chuyển bắt đầu khó khăn cho nên Vương Nguyên không cho cô đi bán hàng mà ngày ngày dẫn tới nhà máy cho tiện chăm nom, còn đặc biệt chuẩn bị sẵn một ít sổ sách đơn giản cho vợ xử lý phòng khi cảm thấy buồn chán.
“Hình như bụng cháu hơi to quá thì phải?!” Mặc dù bản thân chưa trải qua kinh nghiệm thực tiễn nhưng ít nhiều gì Lâm Thanh Hoà cũng đã tiếp xúc với các bà bầu, nói thật thì hiếm khi nào cô bắt gặp một cái bụng đồ sộ tới mức này lắm. Cho nên cô cảm thấy khả năng cao là có vấn đề.
Chu Nhị Ni ngây ngẩn rồi bất tri bất giác đưa tay ôm lấy bụng mình: “Trước đây cô út cũng nói vậy, gần đây bà nội cũng nói y như thế.”
Thấy tâm trạng Nhị Ni bất an, Lâm Thanh Hoà vội an ủi: “Chắc không sao đâu, để chiều nay bảo Vương Nguyên đưa cháu đến bệnh viện kiểm tra cho yên tâm nha.”
Vương Nguyên liền nói ngay: “Vâng, ăn xong cháu sẽ đưa Nhị Ni đi.”
Lâm Thanh hoà gật đầu, mặc dù trong lòng đã có phỏng đoán nhưng chưa dám nói thẳng ra. Tuy nhiên thấy Nhị Ni méo xệch mặt, chuẩn bị oà khóc tới nơi, Lâm Thanh Hoà vội trấn an: “Đừng lo lắng, biết đâu chừng lại là chuyện tốt.”
Chu Nhị Ni mếu máo: “Chuyện tốt gì ạ?”
Lâm Thanh Hoà cười: “Bụng lớn như vậy có khi song thai cũng nên.”
Dạo gần đây công vụ bề bộn, Vương Nguyên hơi chú tâm vào công việc, với lại thấy Nhị Ni vẫn ăn uống tốt, không nôn nghén, không kêu khó chịu ở đâu cho nên anh không đưa vợ tới viện kiểm tra. Lúc này nghe thím tư nói vậy, nhịp tim Vương Nguyên bất giác đập liên hồi như trống trận.
Không chỉ có anh mà cả Chu Nhị Ni và toàn bộ những người có mặt tại đây cũng đều hết sức sửng sốt.
Bất chợt bà Mã cười nói: “Ừ, thật ra bà thấy lâu rồi nhưng không dám nói. Bụng lớn thế này khả năng cao là song thai thật đấy.”
Chu Tứ Ni mừng rối rít: “Thật ạ, thật sự là song thai ạ? Trời ơi, chị hai, chị lợi hại quá!”
Chu Toàn gật gù: “Em thấy phải trúng tới 9 phần, chị ăn nhiều như vậy không phải nuôi 2 người đâu mà là nuôi 3 người đấy.”
Vương Nguyên thì chẳng nói được câu gì, cứ nhìn vào cái bụng của vợ rồi cười ngây ngô.
Chu Nhị Ni lườm ông xã ngốc một cái rồi nói: “Anh đừng vui mừng quá sớm, vạn nhất không phải thì sao.”
Vương Nguyên liền giục: “Em mau ăn đi, ăn nhiều vào rồi anh đưa đi kiểm tra.”
Cả nhà vừa buông đũa, Vương Nguyên đã gấp không chờ nổi, lập tức hộ tống vợ lên xe hơi, thẳng tiến bệnh viện.
Kết quả cho hay, Chu Nhị Ni thực sự có thai đôi, hơn nữa chỉ số của mẹ và bé đều vô cùng tốt.
Vương Nguyên đứng yên tại chỗ cười hềnh hệch như thằng ngốc, cầm tờ kết quả đọc tới đọc lui 800 lần mà vẫn chưa chán mắt.
Nhà họ Vương trước nay chưa từng có tiền lệ, mà kể cả Chu gia cũng thế, điều đó chứng minh không có gen di truyền mà Nhị Ni có thể đậu thai đôi là trường hợp hiếm trong hiếm.
Đứng cạnh một Vương Nguyên ngốc nghếch là một Nhị Ni rạng rỡ hơn lúc nào hết. Sau khi biết tin trong bụng mình có hai cục cưng thì dường như hạnh phúc vỡ oà, Nhị Ni không nghĩ rằng mình lại có thể may mắn tới như vậy.
Đọc chán chê, Vương Nguyên gấp gọn tờ kết quả lại, cất cẩn thận vào túi áo rồi đưa tay đỡ vợ như đỡ lão phật gia: “Em à, từ giờ em phải đặc biệt cẩn thận. Cẩn thận gấp 2 lần cho anh, biết không?”
Chu Nhị Ni cười trừng mắt một cái: “Trời ạ, em có phải làm bằng gốm đâu.”
Chỉ cần con được bình an là Nhị Ni yên tâm lắm rồi, còn trai hay gái, long phượng thai gì gì đó nó không quan tâm cho lắm. Được thì vui hơn một chút còn không được cũng chẳng vấn đề gì.
Vương Nguyên vừa dìu vợ ra xe vừa luôn miệng nhắc: “Cẩn thận, cẩn thận, hết sức cẩn thận nha em!”
Hai vợ chồng chạy thẳng về tiệm sủi cảo báo tin vui.
Chu Thanh Bách nghe tin cũng lấy làm mừng cho cháu gái đồng thời trộm nghĩ nếu vợ mình mà cũng được như vậy thì tốt biết bao.
Đợi bà bầu ngồi xuống ghế, Chu Thanh Bách mới hỏi: “Có đói bụng không?”
“Có một chút ạ” Chu Nhị Ni ngượng ngùng cười. Rõ ràng lúc nãy ăn cơm xong mới đi kiểm tra, ấy thế mà kiểm tra xong đã thấy đói lại rồi.
Chu Thanh Bách vào bếp lấy cho cháu gái một cái bắp luộc rồi quay sang dặn Vương Nguyên: “Chịu khó cho nó ăn nhiều đồ bổ một chút, nếu hết thì cứ qua tiệm hải vị lấy.”
“Dạ vâng.” Vương Nguyên cười cười đồng ý. Đợi vợ ăn xong, anh liền đưa cô về nhà nghỉ ngơi.
Tới chiều, tin Chu Nhị Ni mang song thai được lan truyền khắp Chu gia.
Chu Hiểu Mai cười tít mắt: “Con biết ngay mà, bụng lớn như vậy chắc chắn phải là thai đôi…”
Nói thì nói vậy thôi chứ Chu Hiểu Mai đang âm thầm lau mồ hôi lạnh. Thật ra cô nghi ngờ Nhị Ni bị Vương Nguyên dụ ăn cơm trước kẻng nhưng không dám nói vì sợ bị chị tư chửi. Giờ nghĩ lại đúng là may thật, chứ hấp tấp nói ra thì đúng là chết dở.
Bà Chu cũng vui mừng không kém: “haha, Chu gia chúng ta chưa từng có tiền lệ này đâu, haha, con bé Nhị Ni khá lắm, khá lắm!”
Điệu này để xem Vương gia bên kia còn mặt nặng mày nhẹ với con bé nữa không. Nếu con bé thành công sinh cho Vương gia một cặp long phụng thì đây chính là đại công thần đấy, không phải ai cũng làm được đâu.
Không cần ai nhắc thì Vương Nguyên cũng lập tức nhấc máy gọi điện thoại về nhà tổ Vương gia.
Qua điện thoại, ông Vương gần như vui mừng hô to: “Thật sao, thật là song thai sao? Haha, tốt, tốt!”
“Cái gì mà song thai?” Bà Vương đang ngồi xem TV, vốn không mấy hào hứng với cuộc điện thoại của con trai, nhưng tin tức này quá đặc biệt, bà không chú ý không được.
Ông Vương dặn dò con trai phải chăm sóc con dâu thật tốt rồi mới gác máy quay sang nói với vợ: “Thằng ba gọi về báo vợ nó mang song thai.”
Bà Vương trợn trừng mắt: “Thật sự? Có chắc chắn không?”
Ông Vương gật đầu xác nhận: “Chắc chắn! Vương gia chúng ta chưa từng có cặp song sinh nào. Giỏi, giỏi lắm. À, mấy hôm nữa thằng ba sẽ dẫn vợ về, bà đừng có khó chịu với con dâu nữa đấy.”
Bà Vương hơi hậm hực một chút nhưng thái độ đã hoà hoãn hơn: “Về thì về đi, tôi có nói gì đâu.”
Mấy hôm sau, Vương Nguyên dắt Nhị Ni về Vương gia. Chu Nhị Ni biết mẹ chồng không thích mình cho nên nó giữ đúng bổn phận dâu con, nên hiếu kính thì hiếu kính, nên tôn trọng thì tôn trọng nhưng thái độ chỉ giữ ở mức ôn hoà nhã nhặn chứ tuyệt đối không khúm núm, lấy lòng.
Lần này trở về, Nhị Ni biếu cha mẹ chồng hai cân hải sâm và một túi lớn bong bóng cá.
Hai chị dâu của Vương Nguyên cũng đã hay tin Nhị Ni mang thai đôi. Lúc họ nhìn cái bụng của Nhị Ni, trong mắt không giấu được vài phần hâm mộ.
Lúc này, cả nước đang thi hành nghiêm ngặt kế hoạch hoá gia đình, không ai được phép sinh hai lần trừ khi muốn mất công tác.
Vì chính sách quá nghiêm khắc lại đánh thẳng vào vấn đề kinh tế cho nên ai cũng sợ hãi, không dám làm trái.
Vậy mà nhà chú ba sinh một lần được hẳn 2 đứa. Thế này không phải quá may mắn thì là gì!
Ngay cả bà Vương cũng nhìn Chu Nhị Ni nhiều thêm vài lần, thậm chí bà còn mở kim khẩu: “Cố gắng dưỡng thai cho tốt.”
Không nghĩ mẹ chồng sẽ quan tâm tới mình, Chu Nhị Ni hết sức sửng sốt, sau đó mỉm cười lễ độ nói: “Dạ, con cám ơn mẹ.”
Ở nhà tổ hai ngày, Vương Nguyên lại chở Nhị Ni về căn tiểu viện bên này. Đúng là bên kia nhà cao cửa rộng, sang trọng nguy nga thật đấy nhưng Nhị Ni vẫn thích ở trong căn nhà nhỏ bé và ấm cúng này hơn.