Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 524: Ngóng trông long phượng thai
Trước tình hình kế hoạch hoá gia đình đang ngày một thắt chặt mà Chu Nhị Ni lại có thể mang song thai quả thực khiến người người hâm mộ.
Ngay cả Chu Tam Ni cũng ngưỡng mộ không thôi. Tuy nhiên bụng nó phát triển trong phạm vi bình thường, không lớn bằng bụng chị Nhi Ni cho nên nó cũng không ôm hy vọng hão huyền.
Nhưng cái gì cũng có hai mặt của nó, mang thai đôi đúng là rất hạnh phúc nhưng áp lực người mẹ phải gánh không hề nhỏ chút nào. Đặc biệt càng tới những tháng cuối thai kỳ, Chu Nhị Ni càng nặng nề và mệt mỏi. Vì vậy ban ngày nó không thể theo chồng tới xưởng may được nữa mà chuyển qua nhà ông bà Chu nghỉ ngơi cho thoải mái.
Hôm nay Chu lão thái lại sang bên này nhiều chuyện: “Coi bộ cháu gái bà sắp sinh rồi nhỉ?!”
Hồi đầu năm, Chu lão thái muốn làm mai Tứ Ni cho thằng cháu ngoại nhà mình, thậm chí còn phải đi nịnh nọt bà Hồ nhờ bắc cầu giúp. Nhưng ai dè thằng cháu bà đã có đối tượng rồi, nghe đâu con bé đó là dân Bắc Kinh gốc, lại còn có công ăn việc làm ổn định nữa chứ. Bởi vậy, Chu lão thái liền vuốt ngực thở phào, may mà bà chưa nhiều chuyện, bằng không đã trì hoãn chuyện tốt của cháu trai rồi.
Nhưng hôm nay đi ngang qua cửa, thấy Chu Nhị Ni ôm cái bụng to đùng, bà liền thuận miệng hỏi một câu.
Bà Chu cười cười đáp: “Chưa, phải mấy tháng nữa.”
Chu lão thái nhíu mày: “Chưa á? Tôi thấy cái bụng lớn lắm rồi nha.”
Bà Chu nâng cằm tự hào: “Thì đúng rồi, nó mang song thai mà, lớn hơn người bình thường là phải rồi.”
“Gì? Song thai?” Chu lão thái hết hồn. Bà không nhịn được, liên tục nhìn về phía Chu Nhị Ni thêm vài lần. Không ngờ cái con nhỏ nhà quê này lại có vận khí tốt tới vậy, vừa gả chồng giàu lại vừa mang thai đôi cơ à?!
Bà Chu nhướng mày: “Đúng thế. Nhưng chuyện này đâu có gì đáng ngạc nhiên. Đây là truyền thống của Chu gia chúng tôi rồi, lúc trước cha mẹ chồng tôi đẻ một cặp song sinh, tới lượt tôi cũng đẻ ra một cặp song sinh, giờ tới lượt cháu gái tôi mang bầu song thai là chuyện hết sức hiển nhiên thôi.”
Ừ, bà đang bốc phét đấy, có giỏi thì Chu lão thái bắt 5, 7 chặng xe về tận Chu gia thôn mà xác minh đi.
Lúc này, Chu Nhị Ni đang thả hồn ngồi ăn cà chua trong sân, tự nhiên nghe bà nội khoác lác không chớp mắt, suýt chút nó sặc hột cà chua lên mũi.
Chu lão thái híp mắt hoài nghi: “Sao trước giờ tôi chưa nghe bà nói qua?”
Bà Chu xua tay: “Ôi dào, đều là tổ tiên truyền xuống, có gì hiếm lạ mà phải mang ra nói.”
Chu Nhị Ni cúi gằm đầu, cố nín cười, yên lặng nhâm nhi trái cà chua.
Chu lão thái ôm vẻ tiếc nuối về nhà than thở cùng chồng: “haizz, thế mà Chu gia lại có di truyền đẻ sinh đôi mới tài chứ. Nếu thằng cháu nhà mình không có đối tượng thì làm mai Tứ Ni cho nó là đẹp rồi.”
Làm gì có ai không ham nhiều con, nhưng khổ một nỗi hiện giờ mỗi nhà chỉ được đẻ một lần thôi. Vi phạm là bị buộc thôi việc ngay, mà mất việc thì có mà ăn cám à cho nên chẳng ai dám. Nhưng nếu đẻ một lần được luôn 2 đứa thì không gì quý hoá bằng, ôi…tiếc thật đấy!
Chu lão gia mặc kệ bà bạn già, đúng là ông rất muốn kết thông gia với nhà họ Chu bên đó nhưng nếu không được thì cũng chả sao, làm bạn bè hàng xóm cũng tốt rồi.
Ở bên này, sau khi lừa được bà già hàng xóm khó ưa, bà Chu hí hửng đi vào trong hỏi cháu gái: “Nhị Ni, có muốn ăn mì không, bà làm cho nhá.”
Chu Nhị Ni liền nói: “Để cháu tự làm là được rồi bà ạ.”
Bà Chu phất tay: “Bụng lớn thế này làm cái gì mà làm, ngồi yên đấy, để bà nấu cho.”
Nói rồi, bà Chu nhanh nhẹn đi vào bếp. Chỉ một lát sau đã bưng ra một tô mì nóng hổi, bên trên điểm xuyết vài cọng rau xanh và một quả trứng gà vàng óng ả.
Nhìn cháu gái ăn ngon miệng, bà lại bắt đầu cảm khái: “Mấy đứa bây giờ hạnh phúc thật đấy…”
Trước đây điều kiện khó khăn, kể cả có mang thai cũng không được ăn nhiều thế này đâu, một ngày có đủ 3 bữa đã là may mắn lắm rồi. Bây giờ tụi nhỏ sướng thật, đói là có cái ăn ngay, muốn ăn gì cũng được…
Chu Nhị Ni cười cười, nhanh chóng xử lý sạch sẽ cả nước lẫn cái.
Hiện tại sức ăn của Nhị Ni phải bằng ba người gộp lại, thế nhưng nó lại chẳng béo lên tí nào, bao nhiêu dinh dưỡng cung cấp hết cho hai cục cưng trong bụng rồi.
Lát sau, Chu Quy Lai xách lại đây một túi rong biển khô và hai cân hải vị.
Nó cười hỏi: “Chị Nhị Ni, chị vẫn khoẻ chứ?”
Chu Nhị Ni cười gật đầu: “Chị vẫn ổn, mọi người không cần lo lắng cho chị đâu. Chỗ này đã ghi sổ giúp chị chưa?”
Chu Quy Lai lắc đầu: “Không cần ghi, mẹ em bảo mang sang cho chị.”
Chu Nhị Ni liền nói: “Không được, làm ăn lời lãi bao nhiêu đâu, cứ cho chị thế này thì lấy đâu ra lợi nhuận.”
Chu Quy Lai cười hắc hắc: “Đây là cặp song sinh đầu tiên của Chu gia chúng ta mà, tất nhiên phải được ưu tiên cấp độ cao rồi.”
Không chỉ Chu Nhị Ni bên này mà Chu Tam Ni bên kia cũng được hưởng đãi ngộ tương tự. Thỉnh thoảng, Lâm Thanh Hoà sẽ bảo Lý Ái Quốc lấy vài món bổ dưỡng đem đi hầm cho vợ tẩm bổ.
Tháng 10 âm lịch, Chu Tam Ni có dấu hiệu chuyển dạ sắp sinh.
Bởi vì là con so cho nên không thể nhanh được, ít nhất cũng phải đau đẻ một ngày.
Cái bụng vừa ngâm ngẩm đau là Chu Tam Ni khăn gói vào viện ngay bởi vì chân cẳng Lý Ái Quốc không tiện, nhỡ đâu chuyển dạ giữa đêm thì trở tay không kịp.
Ban ngày, Lâm Thanh Hoà sắp xếp Tứ Ni vào chăm Tam Ni, còn buổi tối thì Lý Ái Quốc vào viện với vợ, tiệm hải vị giao lại cho Hổ Tử trông coi.
Hai ngày sau, Tam Ni thành công hạ sinh một bé trai kháu khỉnh nặng 3 kí lô. Khỏi phái nói, Lý Ái Quốc vui mừng cỡ nào.
Vợ chồng Lâm Thanh Hoà và vợ chồng Chu Hiểu Mai đều tới bệnh viện thăm mẹ và bé.
Trở về, Chu Hiểu Mai mừng rỡ báo bình an với ông bà Chu, mẹ tròn con vuông, hết thảy mọi thứ đều tốt cả, không cần lo lắng.
Bà Chu cười tủm tỉm, chắp tay sau lưng đi ra cửa tìm Chu lão thái khoe: “Đứa cháu gái nhà tôi mới sinh một thằng cu, nặng 3 cân, thằng bé béo khoẻ, kháu khỉnh lắm.”
Chu lão thái đang quét rác, nghe vậy liền ngẩng đầu nói: “Ái chà, đúng là chuyện tốt nha, sinh một phát được thằng cu ngay.”
Bà Chu nhướng mày tự đắc: “Cái này cũng không có gì bất ngờ, Chu gia chúng tôi không có gì nhiều chỉ nhiều nhất là con trai, đấy bà nhìn xem, vợ thằng tư đẻ liên tiếp 3 thằng con trai đấy thôi.”
Trùng hợp thay, lần này Chu Nhị Ni cũng lại nghe được. Nó suýt phì cười tại chỗ, đúng là xin thua khả năng thổi phồng của bà nội, Chu gia đào đâu ra lắm con trai đến vậy, ngoài nhà chú tư ra thì những nhà khác toàn đẻ nữ nhiều hơn nam.
Nói đâu xa như nhà nó đây này, mẹ nó đẻ liên tiếp 3 chị em gái rồi mới tới Dương Dương và Khoai Tây. Cũng may mà được hai thằng em trai chứ nếu không mẹ nó đi ra ngoài chẳng dám ngẩng đầu nhìn dân làng ấy chứ.
Nghĩ tới đây, Chu Nhị Ni bất giác đưa tay xoa bụng mình, trong lòng không nén được những lo nghĩ vu vơ, nó không phải người trọng nam khinh nữ nhưng nó biết mẹ chồng rất mong cháu trai, nhỡ may…
Bà Chu nói một hồi liền quay về nhà mình, vừa thấy cái vẻ thẫn thờ của cháu gái là bà biết nó đang nghĩ gì rồi, bà liền lên tiếng trấn an: “Không cần lo lắng, cháu mang thai hai đứa cơ mà, thể nào cũng có một đứa là nam.”
Còn một thời gian nữa Nhị Ni mới lâm bồn, bởi vì mang thai đôi khả năng sẽ sinh sớm hơn thai đơn một chút nhưng sớm mấy thì có lẽ cũng phải cuối năm.
Vừa hay tin, Vương Nguyên liền sắp xếp thời gian tới thăm Chu Tam Ni, nhìn em bé nhỏ xíu, xinh xắn nằm trong nôi, Vương Nguyên lập tức liên tưởng tới hai đứa nhóc sắp chào đời của nhà mình.
Về tới nhà, anh liền áp tai lên bụng vợ thủ thỉ: “Không biết khi nào hai đứa nhóc các con mới chịu chui ra gặp ba đây?!”
Chu Nhị Ni cười hiền hậu: “Anh thích con trai hay con gái.”
“Con nào cũng được hết, nhưng nếu có long phượng thai thì là tốt nhất.” Vương Nguyên cười híp mắt, đằng nào cũng mất công ước, ước luôn một trai một gái cho trọn vẹn.
Chu Nhị Ni mỉm cười, cô cũng rất ngóng trông một cặp song sinh long phượng….