Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 571 - Chương 571: Thèm Ăn

Chương 571: Thèm ăn Chương 571: Thèm ăn

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 571: Thèm ăn

Hiệu suất làm việc của hai anh em Chu Toàn, Chu Quy Lai rất cao, mới nhận nhiệm vụ ngày hôm trước mà ngay hôm sau đã hoàn thành gọn ghẽ. Nhưng tới tận một tuần sau mẹ mới gọi trở về.

Canh đúng giờ tụi nhỏ tan học, Lâm Thanh Hoà đi ra buồng điện thoại công cộng gọi về tiệm sủi cảo.

Cơ hồ chuông mới reo đến hồi thứ hai đã nghe thấy giọng nói lanh lảnh của Chu Quy Lai truyền tới: “MẸ!!!”

Lâm Thanh Hoà bật cười: “Sao biết là mẹ mà kêu, ngộ nhỡ người khác thì sao?”

Chu Quy Lai cười hắc hắc: “Con biết thừa, nếu không mẹ thì cũng là ba thôi. Đã có ai biết số nhà mình đâu mà gọi.”

Lâm Thanh Hoà hỏi tiếp: “Thế tổng cộng tốn bao nhiêu tiền?”

“Hơn 4000 mẹ ạ.” Chu Quy Lai xuýt xoa.

Lâm Thanh Hoà phát hoảng: “Đắt vậy á?”

Chu Quy Lai xác nhận: “Vâng, người ta còn nói bây giờ rẻ hơn rồi ấy, chứ trước đây tận 6000 cơ.”

Đắt kinh người!

Lâm Thanh Hoà buốt ruột, chửi thầm một câu trong bụng. Nhưng có tiếc thế chứ tiếc nữa thì cũng đã mua rồi, thôi không nói nữa, càng nói chỉ càng thêm đau lòng. Cô hỏi sang vấn đề cải tổ kinh doanh.

“Mẹ à, mẹ tuyệt đối đừng nghe bà nội với cô út nói. Tình hình buôn bán của cửa hàng chúng ta đang lên như diều gặp gió. Thu nhập tháng trước tăng gần 4000 lận.” Chu Quy Lai bịt chặt ống nghe, cố gắng đè âm thanh xuống mức thấp nhất có thể.

Lâm Thanh Hoà kinh ngạc: “Nhiều vậy cơ à?”

“Tất nhiên rồi.” Chu Quy Lai cười hí hí đắc ý dạt dào: “Con đã đi khảo sát ở các trung tâm thương mại rồi, nhìn chung giá cả đều cao hơn cửa tiệm của nhà ta nhưng chất lượng thì thua xa, kiểu dáng cũng không mới mẻ độc đáo bằng, cho nên con trực tiếp nâng giá lên cao rồi sao đó cho chạy chương trình giảm giá nhằm đẩy mạnh tiêu thụ.”

“Cái thằng ma lanh này, có gì cũng phải bàn bạc với anh hai đấy, không được tự ý làm một mình biết chưa?” Tuy rằng rất tự hào về thằng con trai thông minh, nhạy bén nhưng Lâm Thanh Hoà không lên tiếng khen ngợi, thậm chí còn phải kìm hãm bớt kẻo nó sinh kiêu.

Chu Quy Lai nói ngay: “Con không hề tự tung tự tác, làm cái gì con cũng nghiêm túc thương thảo với anh hai mà. Mùa này nắng nóng, sắm cho mỗi cửa hàng hai cái quạt điện, khách bước vào một cái là mát lịm tim, ai cũng khen tới tấp mẹ ạ.”

Qua điện thoại, Lâm Thanh Hoà không nhịn được bật cười vui vẻ.

Đứng đợi nãy giờ sốt hết cả ruột, Chu Toàn trực tiếp giật lấy ống nghe: “Mày nói lâu quá, tới lượt anh.”

Áp điện thoại lên tai, Chu Toàn cười vui vẻ: “Mẹ ơi, mẹ có khoẻ không?”

Lâm Thanh Hoà cười đáp: “Mẹ khoẻ, có ba con ở đây còn lo gì nữa?”

Chu Toàn gật đầu: “Mẹ khoẻ là tốt rồi, mẹ cứ yên tâm nghỉ dưỡng không cần lo lắng gì hết, mọi thứ ở nhà đều ổn cả.”

Hết đứa này tới đứa kia tranh nhau nói, lâu ơi là lâu ba mẹ con mới kết thúc được cuộc gọi, tốn mười mấy đồng tiền phí.

Về tới nhà, Chu Thanh Bách liền nói với vợ: “Ngày mai anh sẽ báo cho người ta số điện thoại nhà mình.”

Lâm Thanh Hoà gật gù qua loa vì còn đang mải xót tiền. Trước đây cô đã muốn lắp đặt rồi nhưng đắt quá nên vẫn do dự tới lui, bây giờ có công có việc buộc lòng phải mắc, tiện thì có tiện thật đấy nhưng 4000 đồng vẫn là một con số khiếp người.

Ngay ngày hôm sau, Chu Thanh Bách lập tức lên Cục quản lý bất động sản cập nhật phương thức liên hệ của bản thân, đồng thời cũng ghi lại số điện thoại của Cục để có gì tiện trao đổi.

Chớp mắt một cái đã sắp sửa bước vào tháng 6, bụng Lâm Thanh Hoà bắt đầu nhô cao, tuy nhiên người ngoài nhìn vào vẫn chưa phát hiện ra vì cô thường hay mặc quần áo thụng. Vậy nên hàng ngày cô đều theo chồng đi khắp mọi nơi khảo sát địa hình, tìm mua nhà đất.

Tuy nhiên càng tiến vào mùa hè, thời tiết ngày càng nắng nóng. Đỉnh điểm là tháng 6, trời nắng như đổ lửa, Lâm Thanh Hoà quyết định ở nhà cho mát, có chết cũng không chịu thò mặt ra đường, mặc kệ ông xã muốn đi đâu thì đi.

Hôm nay bà Khương cầm sang cho một rổ cả chua đỏ mọng, tươi rói, bà cười hỏi: “Tiểu Chu cứ tất bật đi đâu thế? Hôm nào thím cũng thấy nó ra ngoài.”

“Anh ấy có chân đi thím ạ, ngồi một chỗ là không yên.” Lâm Thanh Hoà trả lời qua loa rồi cầm rổ cà chua đi rửa. Nhìn bắt mắt quá, kìm lòng không đặng nên cô trực tiếp nhặt một quả lên cắn ăn, wow, chua chua ngọt ngọt, quá đã!

Lâm Thanh Hoà thoả mãn ngồi xuống nói chuyện phiếm: “Hình như đợt này Tiểu Canh đang thi phải không thím?”

Bà Khương gật đầu cười: “Cháu nó thi xong rồi, độ hai hôm nữa là có kết quả. Rồi tới tận cuối học kỳ mới lại thi tiếp.”

Lâm Thanh Hoà nhận xét: “Dạo này nó tiến bộ khá nhiều, khẳng định lần này thứ bậc sẽ có sự thay đổi.”

Mới đầu cô tưởng rằng nó học dốt đều các môn nhưng không phải, kỳ thực Khương Canh chỉ kém mỗi môn tiếng Anh thôi chứ điểm số các môn khác đều xếp thứ 10 trở lên.

Vì thành tích quá lẹt đẹt nên giáo viên tiếng Anh lớp nó rầu rĩ vô cùng. Người nào không biết có khi lại nghĩ nó ghét cô giáo tiếng Anh nên không thèm học ấy chứ, vì suy cho cùng làm gì có học sinh nào học lệch tới vậy, chương trình học có biết bao nhiêu môn mà chỉ dốt đúng một môn duy nhất?!

Hai ngày sau, thành tích ra tới, Khương Canh vinh dự tiến vào top 100.

Trước đây nó chỉ có thể ngậm ngùi nằm ngoài top 100 vì luôn bị môn tiếng Anh kéo chân sau. Lần này vui rồi, nó tăng hẳn 25 điểm đấy.

Khương Canh hào hứng chạy sang khoe, ai ngờ bị Lâm Thanh Hoà dội cho một gáo nước lạnh: “Tăng có 25 điểm thôi á?”

“Vậy cũng không tồi mà?” Khương Canh lúng túng gãi đầu. Hồi trước toàn lẹt đẹt mười mấy, hai mươi điểm, lần này vọt lên 45 điểm, tiến bộ hẳn 25 điểm còn gì?

Ở trước mặt tất cả những người khác, Khương Canh luôn bày ra dáng vẻ cao ngạo nhưng chẳng hiểu vì sao mỗi lần đối diện với Lâm Thanh Hoà là mất sạch tự tin cùng dũng khí, thậm chí không dám ngẩng cao đầu nói lớn tiếng.

Lâm Thanh Hoà không khách khí nói thẳng: “Cần phải tiếp tục cố gắng hơn nữa. Điểm số như này là quá kém. Mấy đứa con trai nhà cô thi tiếng Anh đều đạt trên 90 điểm, em đừng có mà làm mất danh tiếng của cô đấy.”

Ngồi bên cạnh lắng nghe nãy giờ, bà Khương rất buồn cười nhưng phải cố kìm lại để doạ thằng cháu: “Cái thằng nhóc này, có nghe rõ chưa? Phải học hành cho tử tế vào, tuyệt đối không được để mất danh tiếng của dì Lâm đâu đấy."

Khoé miệng Khương Canh bất giác giật liên hồi.

Lâm Thanh Hoà ngồi vào bàn, giở sách vở rồi nói: “Bắt đầu từ hôm nay cô sẽ tăng độ khó. Đối với môn tiếng Anh, điểm trung bình rất dễ lấy, thậm chí trên 60 vẫn là chuyện nhỏ nhưng muốn đạt được 70-80 điểm thì phải khổ luyện, vì nó thuộc cấp bậc khác rồi.”

Đợt trước cô chỉ giao cho nó mỗi ngày học thuộc mười từ đơn, bây giờ ngoài mười từ đơn còn phải học thêm năm cụm từ và hai bài vè do chính cô biên soạn.

Giao xong các yêu cầu, Lâm Thanh Hoà hỏi lại một lần nữa: “Em có thể tiếp thu không?”

Khương Canh nghiêm túc gật đầu: “Em có thể.”

Nếu cuối kỳ nó có thể nâng điểm môn tiếng Anh lên trên 60 và nỗ lực giữ vững thành tích ở các môn còn lại thì nhất định thứ hạng sẽ tốt hơn lần này.

Rất nhanh đã hết một giờ đồng hồ, Lâm Thanh Hoà gập quyển sách giáo khoa lại: “Hôm nay cô cho em thêm nửa tiếng nữa, có gì không hiểu cứ lấy ra hỏi thoải mái.”

Khương Canh híp híp mắt thăm dò: “Những môn khác cũng được?”

Lâm Thanh Hoà nhướng mày: “Tất nhiên.”

Trời, cao nhất thôi mà, sao làm khó được cô. Nhớ năm đó để chuẩn bị cho kỳ thi đại học, cô đã nghiền ngẫm nát cả bộ sách giáo khoa. Tuy đã qua mấy năm nhưng cũng chưa tới mức quên sạch sẽ đâu.

Khương Canh hí hửng lôi một bài toán mà nó cho là khó nhất ra nhằm thử thách Lâm Thanh Hoà. Ai ngờ, Lâm Thanh Hoà giải một mạch không cần nháp.

Nhìn từng nét bút đều đặn trên giấy, Khương Canh nghẹn họng, rồi sau đó nghiêm chỉnh hỏi kỹ từng bước một, tại sao lại làm thế này, tại sao lại suy luận thế kia? Vân vân và mây mây.

Tất cả các câu hỏi đưa ra, Lâm Thanh Hoà đều giải đáp một cách dễ dàng. Sau khi thông suốt, Khương Canh hào hứng chào cô giáo ra về.

Đợi thằng cháu đi khuất, bà Khương mới lên tiếng nói: “Cái thằng nhóc này bị chiều riết nên sinh hư. Lúc đầu chỉ có một mình nó nên cưng như trứng mỏng, mãi sau này ba mẹ nó mới sinh thêm được một đứa em gái nữa.”

Lâm Thanh Hoà cười xoà: “Không sao đâu thím, thiếu niên trẻ tuổi đều như vậy cả.”

Cô nào có chấp nhặt mấy cái vấn đề cỏn con này. Kỳ thực tới tuổi này rồi, cô vẫn luôn dành một tình cảm quý mến đặc biệt với những chàng thanh thiếu niên mang trong mình sự ngông cuồng, bồng bột của tuổi trẻ; lao vào đời bằng một trái tim chân thành, tràn đầy nhiệt huyết; không sợ trời không sợ đất dám cháy hết mình vì đam mê và không bao giờ từ bỏ niềm hy vọng vào một tương lai tươi sáng đang đợi chờ phía trước.

Trung tuần tháng sáu, thời tiết nắng nóng như thiêu như đốt, Lâm Thanh Hoà háo nước kinh khủng, lúc nào cũng thèm thuồng một que kem mát lịm tim nhưng vì trong bụng có nhóc con cho nên cô không dám ăn đồ quá lạnh, đành xoa dịu cơn nóng bằng chút trái cây tươi hay cà chua, dưa leo gì đó vậy.

Vừa ăn ngơi miệng, cơn thèm đồ ngọt lại trỗi dậy, Lâm Thanh Hoà làm nũng với chồng: “Anh ơi, tự nhiên em thèm bánh trôi nhân hạt mè quá, anh làm cho em một chén với.”

Tuy món này chưa làm bao giờ nhưng Chu Thanh Bách không ngại ngần. Anh lập tức chạy vào bếp mang nguyên liệu ra nhờ bà xã hướng dẫn.

Tay anh quá lớn lại có phần thô kệch cho nên cái bánh nặn ra không có vẻ nhỏ nhắn tròn xinh mà to đùng như nắm đấm, méo xèo xẹo. Nhưng điểm cộng là nêm nếm rất vừa miệng, không ngọt gắt mà cũng không bị lạt quá.

Thấy vợ ăn ngon lành, đáy mắt Chu Thanh Bách ánh lên niềm kiêu hãnh và tự hào vô ngần. Anh yêu chiều nói: “Mai thích ăn thì bảo anh, anh sẽ làm bánh trôi nhân đậu phộng nghiền cho em.”

“Dạ được.” Lâm Thanh Hoà thích thú cười híp mắt.

Lúc nãy thì kêu ầm trời ầm đất nhưng bây giờ lại chẳng ăn bao nhiêu vì mấy món ngọt này mập lắm, cho nên cô chỉ ăn một chén cho thoả cơn thèm thôi, còn lại bao nhiêu đưa ông xã giải quyết hết.

Chu Thanh Bách có chút bất đắc dĩ: “Từ ngày sang đây tới giờ có khi anh tăng 5 ký rồi cũng nên.”

“Khi nào về anh nhớ giảm cân đấy.” Lâm Thanh Hoà cảnh cáo, gì thì gì cô vẫn thích bụng sáu múi hơn!

Bình Luận (0)
Comment