Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 572 - Chương 572: Nhận Kết Nghĩa

Chương 572: Nhận kết nghĩa Chương 572: Nhận kết nghĩa

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 572: Nhận kết nghĩa

Không riêng gì Lâm Thanh Hoà mà cả Chu Thanh Bách cũng ngột ngạt khó chịu với nền khí hậu gió mùa cận nhiệt đới của phương Nam.

Tiết trời oi bức đi cùng với độ ẩm không khí cao và mưa thì khỏi nói, nhiều kinh khủng khiếp!

Thậm chí, Chu Thanh Bách bắt đầu lo lắng liệu thời tiết ẩm ướt thế này có làm cho quần áo với tã lót của con gái cưng bị mốc meo lên không đây?!

Đứng trong nhà hướng mắt ra màn mưa dai dẳng, Chu Thanh Bách cau mày than: “Bảy, tám ngày rồi mà còn chưa tạnh nữa.”

“Ôi còn chưa là gì đâu anh, em nghe thím Khương bảo có đợt kéo dài tận nửa tháng lận.” Lâm Thanh Hoà không để ý lắm vì mọi sự tập trung đang dồn hết vào túi bánh cua (1), một món ăn vặt nổi tiếng của vùng đất Thượng Hải.

Ôi bận tâm làm gì cho mệt đầu, quần áo cầm theo nhiều mà, lo gì không có cái mặc.

Chu Thanh Bách thì vẫn nhăn nhăn nhó nhó, anh không tài nào thích ứng nổi với cái kiểu thời tiết dở dở ương ương này. Cũng may anh đem theo nhiều quần đùi bằng không bây giờ chẳng có nổi một cái quần khô mà tắm giặt ấy chứ.

Lâm Thanh Hoà thương tình đưa một miếng bánh tới bên miệng chồng: “Aaa…há miệng nào, ngon lắm đấy.”

Chu Thanh Bách hợp tác há miệng rồi ngồi xuống ân cần hỏi: “Vợ thích lắm hả?”

Lâm Thanh Hoà vừa cắm cúi ăn vừa gật như bổ củi: “Thích thích…”

Chu Thanh Bách bật cười nói: “Gần đây có một hộ gia đình bán bánh bao chiên, nhưng mà không phải cái loại bánh bao giống bên mình đâu. Chắc là cách gọi mỗi vùng mỗi khác, nhưng trông khá ngon mắt.”

Hai mắt Lâm Thanh Hoà sáng hấp háy: “Hôm nào anh mua về cho em nếm thử nhé, nếu ngon thì liệt vào danh sách đồ ăn vặt luôn.”

Chu Thanh Bách đồng ý rồi giơ tay xoa nhẹ lên bụng vợ: “Con có đạp em không?”

Lâm Thanh Hoà lắc đầu: “Không có.”

Chu Thanh Bách hơi thất vọng một xíu vì đang định ê a giao lưu cùng cô công chúa nhỏ.

Nói chuyện với vợ thêm một lát, anh liền đứng dậy chuẩn bị cơm trưa.

Trước khi nấu, anh không quên hỏi ý kiến bà xã: “Vợ ơi, em muốn ăn mỳ gà không?”

Lâm Thanh Hoà gật gật: “Dạ được, à cho em thêm một dĩa rau luộc anh nhé.”

“Có liền.” Chu Thanh Bách yêu chiều xoa đầu vợ một cái rồi nhanh nhẹn đi xuống bếp nấu cơm.

Món rau luộc này chỉ có vợ anh thích chứ anh thì không khoái cho lắm. Cách làm cũng rất đơn giản, rau rửa sạch, bỏ vào nước sôi luộc chín tơi rồi vớt ra dĩa, rưới nước tương lên là xong.

Lát sau, mâm cơm theo đúng yêu cầu của bà xã được bày ra. Hai vợ chồng chén sạch sẽ rồi ôm nhau đi ngủ trưa.

Trong lúc ấy, ngoài trời vẫn mưa không dứt, mãi tới chạng vạng tối mới dừng hẳn.

Tạnh mưa, Chu Thanh Bách bất tri bất giác thở phào một hơi.

Bỗng nhiên Lâm Thanh Hoà lơ đễnh lên tiếng: “Tháng sau là thằng hai với thằng ba được nghỉ hè rồi.”

Chu Thanh Bách quá hiểu bà xã nhà mình đang nhớ các con cho nên anh trực tiếp đưa ra lời giải đáp mà không chờ vợ hỏi: “Thằng ba sẽ sang đây còn thằng hai ở lại trông coi công việc và nhà cửa.”

Nghe thấy vậy, tâm tình Lâm Thanh Hoà vui vẻ hẳn lên, cơm chiều hôm nay cũng ăn nhiều hơn mọi ngày một chút.

Ăn xong, nghỉ ngơi một lát, vừa xuôi cơm thì Khương Canh ôm sách vở tới học phụ đạo.

Khương Canh ướm lời hỏi: “Dì Lâm ơi, nghỉ hè cháu cũng tới đây học mỗi ngày được không ạ?”

Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Được, hè này con trai dì cũng sang bên này chơi. Tới lúc ấy nếu có vướng mắc môn nào cháu có thể hỏi nó.”

Khương Canh hào hứng: “Anh ấy có biết chơi bóng rổ không dì?”

Lâm Thanh Hoà nhướng mày: “Bóng rổ, bóng đá đều chơi được tất.”

Khương Canh thích chí vô cùng: “Trời, siêu thế!”

Lâm Thanh Hoà nhếch khoé miệng: “Con trai dì mà lại.”

“Ai da, chẳng biết khiêm tốn gì cả!” Khương Canh lắc đầu cảm thán. Nó thấy mình đã kiêu căng lắm rồi vậy mà còn thua dì Lâm vài bậc.

Lâm Thanh Hoà bật cười vui vẻ rồi hỏi sang chuyện học hành: “Liệu cuối kỳ này có nắm chắc 60 điểm không đây?”

Vì xuất phát điểm kém cho nên cô không đòi hỏi cao, 60 điểm đã là cố gắng vượt mức rồi.

Khương Canh đắn đo một chút rồi lên tiếng: “Chắc là hơi khó nhưng không phải không thể.”

Lâm Thanh Hoà gật đầu hài lòng: “Dì đã dạy cho cháu những câu tiếng Anh thông dụng, các kiến thức cơ bản cũng đã bổ sung đầy đủ, khi làm mấy bài điền vào chỗ trống thì nhớ chú ý ngữ pháp kẻo bị bẫy. Cẩn thận một chút là sẽ đạt được thôi.”

Một giờ đồng hồ sau, Khương Canh lại cắp sách đi về. Nhưng hôm nay nó không về một mình mà đón cả ông bà nội sang nhà ăn sinh nhật em gái nó, Khương Vũ.

Trong bữa cơm, đột nhiên bà Khương lên tiếng hỏi: “Hay là nhà mình cho Tiểu Canh kết nghĩa với vợ chồng Tiểu Chu luôn cho rồi.”

Tiết Mỹ Lệ thoáng sửng sốt mất vài giây rồi hào hứng ủng hộ mẹ chồng: “Ý kiến này của mẹ rất hay!” Sau đó cô nhìn về phía ông xã nhà mình: “Ba tụi nhỏ à, anh cảm thấy thế nào?”

Lâm Thanh Hoà thì khỏi phải bàn rồi, cô cảm mến và ngưỡng mộ vô cùng. Còn Chu Thanh Bách cũng rất được, là một quân nhân xuất ngũ cho nên cả người luôn toát ra khí chất mạnh mẽ và chính khí. Hơn nữa, hai vợ chồng họ còn là người thủ đô cơ đấy.

Phó sở trưởng Khương khá là bất ngờ, anh không nghĩ mẹ mình lại thích hai người đó tới vậy. Sau khi ngẫm nghĩ kĩ càng anh mới chậm rãi bày tỏ quan điểm: “Được thì được rồi đấy nhưng không biết ý kiến nhà người ta thế nào?!”

Xét thấy việc này trăm lợi không một hại, kể cả sau này Tiểu Canh không theo nghiệp chính trị thì vẫn có thể dựa vào mối quan hệ kết nghĩa với người thủ đô để phát triển theo đường hướng khác. Mà có vẻ con đường tương lai này cũng khá là rộng mở đấy, rất tốt!

“Nếu hai con đã không có ý kiến thì để mẹ đi hỏi Thanh Hoà” Bà Khương cười híp cả mắt rồi quay sang hỏi cháu trai: “Tiểu Canh, thế còn cháu thì sao?”

Khương Canh ngượng ngùng đỏ mặt: “Có phải là mọi người không muốn bỏ tiền mua trái cây nữa hả?”

Tiết Mỹ Lệ phá lên cười: “Cái thằng này, nói linh tinh gì đấy. Có mấy giỏ trái cây đã tính là gì, mẹ là mẹ vẫn còn thấy ngại đây này.”

Cô Thanh Hoà mới phụ đạo một thời gian ngắn, hình như chưa tới hai tháng mà thành tích của Tiểu Canh đã bật hẳn lên rồi. Cứ cái đà này tương lai chắc chắn sẽ thi đậu đại học, đấy mới là việc quan trọng chứ chút quà mọn đáng là bao.

Bà Khương nhướng mày cười: “Cả nhà không nghe ra à, chưa gì nó đã sợ mẹ nuôi không có trái cây ăn rồi.”

Vậy là coi như Khương gia đã thông qua chuyện này. Vừa tàn tiệc sinh nhật là bà Khương vội vã về ngay, cũng chẳng kịp vào nhà mình mà tạt ngay sang nhà Chu Thanh Bách.

Bà ngồi xuống bàn cười cười nói nói một lát rồi mới đi vào chuyện chính: “Hôm nay lúc ăn cơm, đột nhiên con dâu thím nói muốn cho Tiểu Canh nhận cha mẹ nuôi. Thím thấy ý kiến này rất không tồi.”

Vốn dĩ việc này là do bà bày đầu nhưng không thể nói trắng ra như vậy được, đổ cho con dâu sẽ khéo đưa đẩy câu chuyện hơn. Hơn nữa, chủ ý của ai đâu quan trọng, nói sao cho ra kết quả là được rồi, đúng không?

Lúc này cả ông Khương cũng có mặt ở đây. Điều này cho thấy Khương gia tương đối coi trọng vấn đề nhận kết nghĩa.

Lâm Thanh Hoà và Chu Thanh Bách quay ra nhìn nhau. Cả hai vợ chồng đều có chút dở khóc dở cười.

Lâm Thanh Hoà lên tiếng trước: “Ý là muốn cho Tiểu Canh làm con nuôi chúng cháu phải không ạ?”

Bà Khương cười sang sảng: “Chỉ sợ Thanh Hoà với Tiểu Chu ghét bỏ cái thằng nhóc xấu tính kia thôi.”

Lâm Thanh Hòa phất tay: “Thiếu niên mới lớn có chút tự tin kiêu ngạo cũng là chuyện bình thường mà thím. ưhm…đứa trẻ này có tâm địa thiện lương, cháu rất quý mến nó nhưng không biết nó có muốn không, vả lại còn phải được sự đồng thuận của ba mẹ Tiểu Canh nữa chứ ạ?!”

Cô chưa có đứa con nuôi nào, giờ nhận một đứa cũng được. Tính ra thì gia cảnh nhà họ Khương không thấp, ba Khương Canh theo nghiệp chính trị, hiện đang giữ chức phó sở trưởng, mai này chắc chắn sẽ còn thăng tiến lên cao nữa.

Mà Lâm Thanh Hoà cùng Chu Thanh Bách đều chưa khoe ra sản nghiệp cũng như gia đình ở Bắc Kinh, mới chỉ nói ra chức vụ trưởng khoa ngoại ngữ trường đại học Bắc Kinh mà thôi. Ấy vậy mà Khương gia đã vui lòng muốn nhận kết nghĩa, chứng tỏ họ thật tâm nhận thân chứ không phải có mưu đồ gì khác.

Bà Khương cười phấn khởi: “Chính con dâu thím là người mở lời, tức là hai vợ chồng nó đã thương lượng và đi đến thống nhất rồi. Còn Tiểu Canh ấy hả, hỏi đến là thằng bé đỏ ửng mặt ưng thuận ngay.”

Lâm Thanh Hoà cười: “Vậy được, chỉ cần bọn họ vui vẻ, mối kết nghĩa này chúng cháu xin nhận. Lần này nhận con nuôi, là nhà cháu được tiện nghi nên xin phép được đứng ra mời mọi người bữa cơm ăn mừng.”

Lúc này ông Khương mới lên tiếng: “Tiểu Canh có phúc nhận được cha mẹ nuôi tốt, là chúng ta phải mở tiệc chiêu đãi mới đúng chứ.”

Lâm Thanh Hoà cười nói: “Đã là thân thích thì đừng câu nệ mấy cái này. Chi bằng chúng ta chọn ra một ngày thích hợp rồi tụ tập lại cùng nhau ăn một bữa, được không ạ?”

Bà Khương cười sang sảng: “Vậy hai hôm nữa đi. Hôm ấy ba Tiểu Canh được nghỉ phép, Tiểu Canh cũng được nghỉ học. Chúng ta kéo nhau tới đây làm một bữa linh đình nhé.”

===

Bánh cua (Xiè ké huáng, 蟹壳 黄): hoặc có tên khác là bánh gai nhỏ. Phần nhân có 4 nguyên liệu chính bao gồm rau dền, dầu hẹ, đường và bột đậu. Lớp vỏ được nặn thành hình mai cua, có màu vàng đặc trưng, không dầu mỡ, vỏ bánh giòn pha lẫn vị đường ngọt dịu. Bánh cua có ba vị chính nhưng đặc trưng nhất ở Thượng Hải là hai vị ngọt và mặn. Nhân bánh ngọt có bỏ thêm đường trắng hoặc hoa hồng, táo tàu, bột đậu đỏ. Còn nhân bánh mặn thì có thịt lợn thái hạt lựu, với những loại cao cấp hơn, người ta còn cho thêm thịt cua và tôm.

Bình Luận (0)
Comment