Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 573 - Chương 573: Anh Ba Tới Rồi!

Chương 573: Anh ba tới rồi! Chương 573: Anh ba tới rồi!

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 573: Anh ba tới rồi!

Bữa tiệc nhận thân được tổ chức tại nhà.

Khương gia mua nguyên liệu tới, Chu Thanh Bách làm đầu bếp chính, phó sở trưởng Khương và Khương Canh làm phụ bếp.

Còn Lâm Thanh Hoà, Tiết Mỹ Lệ, cô con gái nhỏ Khương Vũ cùng với ông bà Khương ngồi trong sân vừa uống trà vừa tán gẫu.

Lâm Thanh Hòa là người cởi mở, hay nói, Tiết Mỹ Lệ cũng không phải cái dạng lí nha lí nhí kiệm chữ như vàng, bởi thế cho nên Lâm Thanh Hoà mới vui lòng kéo thêm một bậc quan hệ.

Trong khi đó, phó sở trưởng Khương và Chu Thanh Bách cũng rất ăn rơ, vì hai ông đều là bộ đội xuất ngũ cho nên có vô vàn chủ đề chung để tán gẫu cùng nhau.

Rất mau, một bàn tiệc hội tụ đủ hương, sắc, mỹ, vị được bày lên.

Khương Canh đỏ mặt kính rượu Chu Thanh Bách, dùng nước thay rượu kính Lâm Thanh Hoà. Sau đó trịnh trọng dập đầu ba cái chính thức thay đổi cách xưng hô thành cha mẹ nuôi.

Lâm Thanh Hoà và Chu Thanh Bách cũng tặng lại con nuôi một phần đại lễ.

Tới đây, lễ kết nghĩa nhận thân coi như kết thúc, hai nhà chân chính trở thành họ hàng thân thích. Lâm Thanh Hoà cũng giới thiệu một chút thành phần gia đình mình.

Nghe được cậu con trai lớn là bộ đội, con trai thứ hai đang học nghiên cứu sinh, con trai thứ ba là sinh viên đại học Bắc Kinh, Tiết Mỹ Lệ nể phục cực kỳ: “Chị dạy con giỏi quá!”

Trời ơi, cả ba cậu con trai đều thành rồng thành phượng, bản lĩnh giỏi giang hơn người!

Lâm Thanh Hoà cười: “Là do bản thân chúng tự biết phấn đấu, chứ nếu chúng lười biếng cứng đầu thì ba mẹ có cầm roi đánh cũng vô dụng.”

Tiết Mỹ Lệ vẫn khen không ngớt: “Nhưng cũng phải nhờ chị dạy bảo tốt thì con cái mới có thể đi đúng đường thẳng hướng.”

Nói tới đây, Tiết Mỹ Lệ hơi ngượng ngùng lên tiếng: “Không giấu gì chị, cả em lẫn cha mẹ chồng đều ước được một lần đi thăm thú Bắc Kinh.”

Lâm Thanh Hoà cười vang: “Ôi chuyện này thì có gì khó. Khi nào muốn đi chỉ cần ngồi xe lửa lên Bắc Kinh là được, chị sẽ bảo thằng hai lái xe hơi ra tận ga tàu đón mọi người về nhà.”

Tiết Mỹ Lệ vui mừng khôn xiết nhưng vẫn hỏi: “Liệu có quấy rầy gia đình quá không?”

Lâm Thanh Hoà xua tay: “Gì mà quấy rầy, phải năng đi lại thì mới gia tăng tình cảm chứ.”

Chu Thanh Bách cũng nói thêm vào: “Ở Bắc Kinh có rất nhiều hạng mục vui chơi giải trí, các khu du lịch cũng đang được khai thác mở rộng rất nhiều. Mọi người qua đó chỉ cần giữ sức đi chơi, không cần lo chỗ ăn chỗ ở.”

Phó sở trưởng Khương cười vui vẻ: “Nhất định sau này chúng tôi sẽ qua đó thăm gia đình anh chị.”

Bà Khương cười sang sảng: “Tất nhiên phải đi chứ. Sống hơn nửa đời người, ba con chỉ có một ước ao là được ngắm quảng trường Thiên An Môn thôi đấy. Trước đây ngăn sông cấm chợ, di chuyển khó khăn thì không nói, bây giờ cải cách mở ra, mọi thứ đều dễ dàng hơn rất nhiều, nếu không đi được thì chắc tiếc chết mất.”

Ông Khương gật gù tán thưởng: “Bà bạn già nói chí phải.”

Lâm Thanh Hoà quay sang nói với Khương Canh: “Con cứ cố gắng chăm chỉ học hành đi. Mai này nếu thích thì cứ nộp đơn thi vào các trường đại học trên Bắc Kinh. Qua bên đó hết thảy mọi chi phí mẹ nuôi sẽ ra hết, con không cần lo lắng gì cả.”

Khỏi phải nói, Tiết Mỹ Lệ mừng rỡ vô bờ, không ngờ Lâm Thanh Hoà lại hào sảng tới vậy. Nhưng nói gì thì nói, cô không muốn xa con tí nào, thỉnh thoảng sang bên đó chơi vài ngày còn được, chứ đi học đằng đằng mấy năm trời e rằng lâu quá.

Lâm Thanh Hoà lại nói thêm: “Đây là số điện thoại nhà riêng ở Bắc Kinh, sau này có việc gì mọi người cứ gọi thẳng vào số máy này là được.”

Khương Canh nhanh nhẹn lấy giấy bút ghi lại dãy số mẹ nuôi vừa đọc.

Bữa tiệc ngày hôm nay diễn ra trong không khí cực kỳ hân hoan và vui vẻ. Tuyệt nhiên không một ai có cảm giác cậu nệ hay ngượng ngùng, tất cả mọi người đều ăn uống no say và cười nói thoải mái.

Tàn tiệc, vợ chồng phó sở trưởng Khương lưu luyến đưa hai con ra về.

Buổi tối trước khi đi ngủ, hai vợ chồng nằm trên giường tâm sự.

Anh Khương lên tiếng trước: “Xem ra mối kết nghĩa này không tồi chút nào.”

Tiết Mỹ Lệ bật cười thành tiếng: “Cái anh này, gì mà không tồi, phải nói là vô cùng tốt mới đúng. Cha mẹ nuôi của Tiểu Canh quá rộng rãi và hào sảng. Ba cậu con trai thì đều giỏi giang, nổi trội hơn người. Trong nhà vừa có điện thoại riêng, vừa có xe ô-tô con. Nhìn sơ qua cũng thấy khá giả hơn nhà chúng ta rất nhiều.”

Tất nhiên điều kiện kinh tế nhà cô không kém, chồng cô là phó giám đốc sở, cuối năm nay mới được nâng lương, sắp tới đây còn rục rịch thăng chức. Nhưng để mà nói tới việc lắp đặt điện thoại với mua xe hơi thì e rằng còn xa lắm.

Điều này quá sức hiển nhiên nhưng cũng không nên mang ra bàn luận, chẳng may bị người ta nghe được thì rất không hay, vậy nên anh Khương gạt đi: “Em đừng nhắc tới cái đó, chủ yếu là gia đình người ta có gia phong, lễ giáo. Đấy mới là cái đáng quý.”

Tiết Mỹ Lệ hiểu ý: “Em biết mà, chỉ là thuận miệng nên nói đôi câu thôi.”

Sau lễ nhận thân, quan hệ hai gia đình cũng tự nhiên thân thiết hơn. Hầu như mỗi ngày Khương Canh đều cắp sách sang bên này làm bài tập. Hôm nào bài vở nhiều, phải làm lâu kéo dài tới tận bữa cơm chiều thì nó sẽ ở lại ăn với cha mẹ nuôi luôn.

Vì sợ béo nên Lâm Thanh Hoà thực hiện nguyên tắc ăn ít nhưng chia thành nhiều bữa nhỏ, nôm na là bốn giờ chiều ăn một chút, bảy giờ tối ăn một chút rồi trước khi đi ngủ nhấm nháp thêm một món nhẹ nữa là ấm bụng.

Trước khi chính thức nghỉ hè, Chu Thanh Bách lại thu mua được thêm hai cái cửa hàng. Còn bụng của Lâm Thanh Hoà đã bắt đầu nhô cao, lấp ló sau lớp áo mỏng, lượng thức ăn thu nạp vào cũng tăng dần đều theo mỗi ngày.

Hôm nay, Khương Canh tò mò hỏi: “Mẹ nuôi, con nghe bà nội bảo mẹ muốn sinh thêm em gái hả?”

Lâm Thanh Hoà lười biếng lên tiếng: “Ai da, vì lúc trước mẹ sinh liên tiếp ba đứa đều là con trai cho nên cha nuôi con suốt ngày tâm tâm niệm niệm muốn có một cô con gái để cưng nựng ẵm bồng. Mẹ đành phải cố gắng một lần để hoàn thành tâm nguyện cho cha nuôi con.”

Lúc này cô đang thoải mái ngồi dựa vào chiếc ghê đi văng mà Chu Thanh Bách sắm riêng cho cô chỉ với mục đích duy nhất là ngồi ngoài sân hóng mát.

Khương Canh toét miệng cười rồi cúi xuống tiếp tục học tập.

Hôm nay Chu Quy Lai tới Thượng Hải. Chu Thanh Bách trực tiếp lái xe hơi tới nhà ga đón con trai.

Bước ra khỏi ga tàu, nhìn thấy chiếc xe hơi bóng loáng, Chu Quy Lai nhất thời á khẩu không thốt nên lời, nhưng chỉ một giây sau nó đã kích động hét ầm lên: “Ba, đây là xe của nhà mình ạ?”

“Ừ.” Chu Thanh Bách nhàn nhạt xác nhận.

Vì đã quá quen với thái độ không cảm xúc của ba cho nên Chu Quy Lai vẫn hớn hở như thường: “Qua năm con đủ tuổi học lái xe rồi."

Trong nhà chỉ còn mình nó là chưa biết lái xe thôi. Tất nhiên nó cũng muốn học nhưng ba mẹ nhất quyết không cho, bắt buộc phải đủ 18 tuổi mới được phép học lái xe. Ơn giời, sang năm nó vừa đủ rồi!

Chu Thanh Bách không tiếp lời mà chỉ lẳng lặng điều khiển xe.

Lúc này bà Khương cũng đang ngồi chơi ở đây. Vừa nghe tiếng động cơ xe hơi chầm chậm tiến vào, Lâm Thanh Hoà hé miệng cười rạng rỡ: “Anh ba nhà chúng ta tới rồi.”

“Để thím chạy ra nhìn xem.” Bà Khương phấn khởi đứng bật dậy rồi chạy ào ra cổng.

Đập vào mắt bà là chàng trai khôi ngô tuấn tú với chiều cao cực kỳ ấn tượng.

Bà Khương không giấu được sự kinh ngạc mà reo lên: “Ai cha, cứ tưởng Thanh Bách đã là cao lắm rồi, nào ngờ cậu con trai cũng không hề kém cạnh. Mới 17 thôi phải không, 17 mà cao lớn dữ bây?!”

Đừng ai nghĩ 17 tuổi là trẻ con nha, Chu Quy Lai đã cao to xấp xỉ cha mình rồi đó.

“Ba, bà đây là?” Chu Quy Lai nhìn về phía ba mình chần chờ hỏi.

Chu Thanh Bách giới thiệu: “Đây là bà Khương.”

Chu Quy Lai lễ phép chào: “Cháu chào bà Khương.”

Bà Khương gật đầu rồi cười nói: “Mau vào đi, mẹ cháu đang đợi cháu đấy.”

Chu Quy Lai xách theo hành lý tiến vào trong sân, lập tức nhìn thấy mẹ đang lười biếng nửa nằm nửa ngồi, cái bụng đã nhô lên thấy rõ, cả cơ thể béo tròn lên không ít, xem ra ba nó cũng biết chăm sóc bà bầu đấy chứ!

Nhìn thấy con trai, Lâm Thanh Hoà cười tươi rói: “Anh ba của mẹ tới rồi.”

“Mẹ, mẹ cảm thấy trong người thế nào?” Chu Quy Lai ném đại hành lý xuống đất rồi chạy tới bên cạnh mẹ.

Lâm Thanh Hoà mỉm cười hiền lành: “Mẹ rất tốt, con đi đường mệt không? Vào trong tắm ù một cái cho khoẻ.”

Mẹ nhắc mới để ý, Chu Quy Lai chun chun mũi ngửi ngửi người mình. Ẹ, tạp nham quá trời mùi, nào là chua chua của mồ hôi, rồi xăng xe, khói bụi dọc đường. Gớm quá, phải tắm một cái mới được!

Bà Khương cũng đi theo vào, không tiếc lời khen tặng: “Chà, thằng nhóc cao lớn quá nhỉ, có khi mai này còn cao thêm ấy chứ.”

Lâm Thanh Hoà cười cười: “Anh cả nó cao mét chín, cháu đánh giá chắc nó cũng phải ngang ngửa tầm đấy.”

Trong ba đứa nhà cô thì chỉ có mình thằng hai là vừa tầm, 1m86, không quá cao mà cũng không quá thấp, vừa đẹp! Còn thằng cả và thằng ba thì cao quá, đâm ra trông cứ lênh kha lênh khênh.

Bình Luận (0)
Comment