Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 574: Vấn đề trị an
Nhưng với người có tuổi như bà Khương lại đặc biệt thích những cậu thanh niên to cao rắn rỏi, vừa nhìn là thấy tinh thần phấn chấn, sức sống bừng bừng.
Bà Khương cười nói: “Chắc thằng bé đi đường vất vả lắm đây, để thím đi mua đồ ăn cho. Hôm nay các cháu đừng nấu cơm nữa, vợ chồng con cái sang cả nhà thím ăn nhá.”
Lâm Thanh Hoà vội kéo tay thím lại: “Cứ để Thanh Bách đi chợ là được rồi, thím giúp cháu hỏi xem nhà Mỹ Lệ có rảnh không, nếu được thì mọi người cùng qua đây ăn chung cho vui.”
Chu Thanh Bách cũng đồng quan điểm với vợ: “Đúng đấy ạ, thím gọi bên đó đi, còn đồ ăn thức uống cứ để cháu lo cho.”
Bà Khương không đẩy qua đẩy lại nữa, cười gật đầu rồi chạy sang nhà con trai. Hôm nay phó sở trưởng Khương không có nhà, nãy anh ấy gọi điện thoại về báo cắt cơm chiều bởi có khu dân cư mất trị an, bọn họ phải đích thân đi chấn chỉnh.
Chồng không có nhà, Tiết Mỹ Lệ đang lười nấu cơm thì vừa hay mẹ chồng sang gọi, thế là cô vui vẻ dắt Khương Vũ và Khương Canh sang bên này.
Lúc này, Chu Thanh Bách đã đi chợ, chỉ còn Chu Quy Lai ở nhà với mẹ. Cu cậu ngồi một bên, vừa gọt táo cho mẹ vừa liến thoắng hỏi đông hỏi tây: “Mẹ, sao ba mẹ lại mua xe hơi bên này? Rồi làm sao mang về Bắc Kinh được? Dạo này con nghe nói bên ngoài đang nhiễu loạn lắm, không an toàn tí nào hết ấy.”
Chưa nói tới vấn đề mất trật tự trị an, chỉ tính riêng chuyện di chuyển đã thấy trở ngại trùng trùng rồi bởi tới năm 88, chính phủ mới hoàn thiện việc tu bổ đường cao tốc, lúc bấy giờ các tuyến xe mới được nối thông từ địa phương này sang địa phương khác.
Lâm Thanh Hoà khẽ nhún vai: “Không an toàn thì bán, khi nào về Bắc Kinh mua cái khác.”
Chu Quy Lai phá lên cười ha hả: “Mẹ nói cứ như nhà ta là thổ hào không bằng?!”
Lâm Thanh Hoà chép miệng: “Thì cũng tại ba con chứ ai, mẹ là mẹ không tán đồng nhưng ba con cứ một hai phải mua bằng được, nói cái gì mà lúc đi bệnh viện nhất thiết cần dùng tới.”
Chu Quy Lai gật đầu: “Thôi cứ để kệ cho ba muốn làm gì thì làm đi mẹ, lần đầu tiên ba được trải nghiệm cảm giác này mà, khẩn trương cũng là điều dễ hiểu thôi, chứ hồi mấy đứa chúng con chào đời ba có ở nhà đâu.”
Mãi tận khi chúng nó lớn đùng ba mới quay trở về, tính ra thì được lời quá rồi. Giờ coi như gom hết cả bốn đứa lại, cho ba phục vụ một lần cho biết.
Lâm Thanh Hoà ngẫm nghĩ, nếu quả thực tình hình trị an có vấn đề thì cô cũng không đồng ý với việc lái xe từ đây về Bắc Kinh, thứ nhất là đường xa cách trở, thứ nhì chẳng may xảy ra cướp bóc thì…ôi, cô không dám tưởng tượng nữa! Thôi, đợi tới lúc sinh xong, bán quách cái xe này đi cho rồi, lỗ tí tiền cũng không thành vấn đề, gì thì gì an toàn tính mạng vẫn phải đặt hàng đầu. Hơn nữa, trong thời gian này vợ chồng cô đã mua rất nhiều phòng ốc, cửa hàng, từng đấy dư sức bù lỗ.
Chu Quy Lai lại hỏi tiếp: “À, đúng rồi, bà Khương là ai thế hả mẹ? Sao con thấy bà nhiệt tình với nhà mình thế?”
Lâm Thanh Hoà liền kể chuyện kết nghĩa nhận con nuôi. Chu Quy Lai gật gù, à thì ra là vậy, đang suy nghĩ không biết khi nào mới được nhìn tận mắt thằng em nuôi thì vừa hay Tiết Mỹ Lệ dẫn các con đi vào cổng.
Chu Quy Lai chủ động đứng dậy cười nói: “Cháu chào dì, dì là dì Tiết phải không ạ?”
Tiết Mỹ Lệ kinh ngạc vô cùng: “Đây là anh ba hả? Trời… cháu cao quá!”
Trước giờ cô vẫn luôn cho rằng cả mình lẫn chồng đều không thuộc diện thấp bé, cô cao mét sáu còn chồng thấp hơn mét tám một chút nhưng hôm nay đứng cạnh cậu thanh niên lênh khênh này bỗng dưng lần đầu tiên trong đời Tiết Mỹ Lệ cảm thấy mình lùn tẹt.
“Cháu cao bình thường thôi ạ!” Chu Quy Lai cười cười rồi quay về phía Khương Canh: “Còn đây là cậu em trai nuôi?”
Khương Canh hơi ngượng ngùng một chút rồi cất giọng chào to: “Anh ba.”
Chu Quy Lai nhướng mày cười: “Vừa rồi anh mới biết mình có thêm một cậu em trai cho nên chưa kịp chuẩn bị quà ra mắt. Ngày mai đi, mai có rảnh không, đưa anh ra ngoài đi dạo rồi nhìn xem thích cái gì, anh ba mua tặng.”
Khương Canh năm nay 15, nhỏ hơn Chu Quy Lai hai tuổi. Bình thường ra ngoài chơi với đám bạn, nó cực kỳ tự hào về chiều cao một mét bảy của mình, ấy thế mà khi đứng đối diện anh ba, nó cứ phải ngước cổ lên mới có thể nói chuyện được, tự nhiên nổi lên cảm giác mình thấp bé nhẹ cân thế nào ấy?!
Chu Quy Lai thì chẳng cảm thấy gì, thản nhiên giơ tay choàng vai bá cổ cậu em trai mới nhận, trông thân thiết chẳng khác nào anh em một nhà từ lâu.
Thấy vậy, Lâm Thanh Hoà cười mắng: “Con đừng có sỗ sàng như thế, không khéo làm em nó sợ đấy. Muốn thân mật thì cũng phải từ từ làm quen chứ.”
Riêng về lĩnh vực giao tiếp, thằng ba ăn đứt hai ông anh trai. Nó luôn biết cách khuấy động bầu không khí, tạo cho đối phương cảm giác thân thiện dễ gần, dù là gặp mặt lần đầu thì vẫn có thể anh anh em em tay bắt mặt mừng, chuyện trò như pháo rang.
“Xời, hai đứa con vốn dĩ là anh em, cần gì phải mất thời gian làm quen. À, anh hai bảo chỉ cho con sang đây nửa tháng thôi, nửa tháng sau phải quay về đổi chỗ để anh ấy đi.” Chu Quy Lai cười cười rồi quay sang hỏi Khương Canh: “Tới lúc ấy em muốn làm chuyến du hí không? Anh dẫn lên Bắc Kinh chơi vài ngày rồi anh hai sẽ đưa em về lại.”
Hai mắt Khương Canh tức thì sắng quắc, trời ơi, dĩ nhiên là muốn, cực kỳ - cực kỳ muốn luôn, nó mới được nhìn Bắc Kinh qua sách báo thôi chứ chưa thấy tận mắt lần nào. Khương Canh liền nhìn về phía mẹ xin ý kiến.
“Mẹ sao cũng được nhưng phải về hỏi ba đã, nếu ba đồng ý thì mới được đi.” Tiết Mỹ Lệ cười, hoá ra không chỉ mỗi vợ chồng Chu Thanh Bách mà tất cả mọi thành viên trong Chu gia đều hào sảng, nhiệt tình và rất đỗi hiếu khách.
Khương Canh vui sướng cực kỳ, mẹ đã đồng ý thì chắc chắn ba cũng vậy thôi.
Lâm Thanh Hoà nói thêm: “Nếu đi thì hai anh em dẫn cả ông Khương đi luôn. Ông Khương muốn tới Thiên An Môn. Tới lúc đó con nhớ chụp nhiều ảnh cho mọi người làm kỷ niệm nha.”
Chu Quy Lai hí hửng: “Lần này con cũng mang máy ảnh theo này, đợt trước ba mẹ đi gấp quá chưa kịp chụp tấm nào. Giờ con chụp cho mẹ nhé, ít nhất cũng phải lưu lại một tấm lúc mang bầu chứ.”
Nói là làm Chu Quy Lai chạy vọt vào nhà lấy máy ảnh mặc kệ bà mẹ ngồi ngoài sân la oai oái: “Béo lắmmmm, mẹ không chụp đâu!”
Chỉ một lát sau, Chu Quy Lai đã mang đồ nghề ra, nó nháy mắt nịnh nọt: “Không béo tí nào, thế này sao gọi là béo được, phải nói là đẫy đà mới đúng. Nếu mẹ mà sinh vào thời Đường thì chắc chắn sẽ thành Dương Quý Phi thứ hai, dung mao xinh đẹp tuyệt trần, mẹ tin con đi!”
“Thôi đi anh, anh mồm mép quá à, chẳng biết câu nào thật câu nào giả nữa!” Miệng thì quở mắng nhưng nụ cười lại rạng rỡ hơn lúc nào hết, Lâm Thanh Hoà lục tục ngồi dậy, chỉnh trang lại quần áo đầu tóc chuẩn bị lên hình.
Lúc này tới lượt Tiết Mỹ Lệ ngường ngùng: “Chắc em phải chạy về nhà thay quần áo chứ ăn mặc xuề xoà quá sợ chụp ảnh không được đẹp.”
Chu Quy Lai nói ngay không cần suy nghĩ: “Dì à, thần thái của dì đang rất tốt, kết hợp với khung cảnh và ánh sáng lúc này chắc chắn sẽ ra một bức hình cực đẹp. Không cần phải mặc đồ cầu kỳ đâu.”
Phụ nữ ai cũng thích nghe những lời khen có cánh, lại còn là một lời khen nghe rất chuyên nghiệp thì càng tuyệt, khỏi phải nói Tiết Mỹ Lệ sung sướng cực kỳ.
Lâm Thanh Hoà thì lắc đầu cảm khái, miệng mồm thế này bảo sao giật được nữ chính từ tay nam chính, không biết mai này thế nào đây, chỉ còn mỗi cửa ải cuối cùng và cũng là điểm mấu chốt nhất, hy vọng kiếp này chúng nó sẽ không có duyên gặp gỡ.
Trong thời gian chọn góc máy phù hợp, Chu Quy Lai bảo Khương Canh chạy đi gọi ông bà Khương sang bên này chụp chung, còn hào phóng hứa hẹn sẽ rửa tặng mỗi hộ một tấm.
Lát sau, Chu Thanh Bách đi chợ về, Chu Quy Lai nhanh nhẹn xắn tay áo làm phụ bếp, Khương Canh cũng lót tót chạy theo xin chân sai vặt.
Những người còn lại thì ngồi ngoài phòng khách xem Tuyết sơn phi hồ (1). Nhân đây, Lâm Thanh Hoà nói luôn với ông Khương: “Chú à, thằng Quy Lai chỉ ở đây hơn nửa tháng thôi, sau đó phải quay trở về Bắc Kinh đổi lượt cho anh hai nó. Tới lúc ấy chú và Tiểu Canh có muốn đi Bắc Kinh chơi không? Qua đó chơi vài ngày rồi thằng hai nhà cháu sẽ đưa hai người về lại Thượng Hải.”
Được thế thì còn gì bằng, ông Khương cơ hồ không cần suy nghĩ mà gật đầu ngay: “Được được, đi chứ, nhất định phải đi!”
Bà Khương trợn trắng mắt: “Ông định đi một mình à?”
Ông Khương quay đầu nhìn bà bạn già: “Thế bà có muốn đi cùng luôn không.”
Bà Khương tủm tỉm cười: “Tôi cũng đi, đi càng đông mới càng vui chứ, với cả lúc này thời tiết đang đẹp tha hồ thăm thú cảnh vật, chứ đợi tới khi trời đông gia rét thì còn chơi bời gì nữa.”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Vậy lần này cả chú thím cùng đi luôn đi.”
Vậy là từ một người tăng lên thành ba, tuy hơi đông nhưng cũng không có vấn đề gì. Vì hiện giờ Cương Tử đã dọn ra ngoài ở cùng anh trai, vậy nên cứ sắp xếp ba người họ ngủ trong phòng bọn nhỏ còn hai anh em Chu Toàn thì qua phòng vợ chồng cô, vậy là vừa đẹp.
Đợi mãi không thấy phó sở trưởng Khương sang, Lâm Thanh Hoà liền hỏi hôm nay anh ấy bận gì mà không tới.
Tiết Mỹ Lệ đáp: “Tối nay anh ấy bận đến độ chân không chạm đất chị ạ. Trị an ở khu mình còn tốt chứ cái khu trên kia loạn lắm.”
Ông Khương tiếp lời con dâu: “Dạo này chúng nó táo tợn quá, dám cưỡi xe máy cướp giật tài sản người đi đường. Mấy đứa có đi ra ngoài thì phải hết sức cẩn thận đấy.”
Lâm Thanh Hoà biết, đây là giai đoạn mười năm hỗn loạn nhất trong lịch sử. Được cái hồi năm 83, nhà nước làm nghiêm cho nên mới áp chế bớt, chứ trước đó ấy hả, loạn cực kỳ, ngay giữa ban ngày ban mặt mà dám ngang nhiên chặn đường trấn lột.
Nguyên nhân thì có nhiều, một trong số ấy là do cải cách mở ra, mọi thứ thoáng hơn nên đám lưu manh nương theo đó mà ngông cuồng, táo tợn, coi thường kỷ cương phép nước. Bên cạnh đó là nhóm thanh niên trí thức ào ạt trở về thành nhưng không xin được việc trong các nhà máy, túng quá hoá liều đành ra đường hành nghề trộm cướp.
Nói tóm lại trong lúc thời cuộc loạn lạc thế này, chỉ có những thành phố lớn mới tương đối an toàn.
===
Chú thích
(1) Tuyết Sơn Phi Hồ: là bộ phim truyền hình do TVB-Hồng Kông sản xuất, được chuyển thể từ tiểu thuyết kiếm hiệp của cố nhà văn Kim Dung. Bối cảnh của Tuyết Sơn Phi Hồ bản 1985 được lấy vào thời điểm cuối đời nhà Minh, lúc này Ngô Tam Quế mở cửa cho quân Thanh vào thành, Sấm Vương Lý Tự Thành bị vây trong Cửu Cung Sơn. Tình thế nguy cấp, 3 người Miêu, Phạm và Điền là ba trong số bốn dũng sĩ của Lý Tự Thành đã phá vòng vây đi xin binh viện, chỉ để lại dũng sĩ họ Hồ bảo vệ Sấm Vương, tiếc rằng đến lúc ba người dẫn binh về cứu thì cũng là lúc Sấm Vương bị mất tung tích. Sau đó, họ đã điều tra ra Hồ chính là tay sai của Ngô Tam Quế. Tuy muốn giải thích, nhưng đã bị ba người giết chết để rồi những năm sau đó liên tiếp xảy ra nhiều vụ thù sát giữa đời con cháu của họ. Hơn nữa, vì muốn tìm kiếm bảo tàng của đời Minh, càng gây thêm nhiều ân oán cá nhân, tranh thẳng đấu ngầm, không bao giờ chấm dứt….