Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 575: Gặp lại tra nam
Mà càng tiến tới tương lai, công tác trị an ở các thành phố lớn càng được thắt chặt, khắp nơi đều có lắp camera 360 độ, ai thử làm xằng bậy xem, chắc chắn sẽ bị tóm sống trong vòng một phút ba mươi giây chứ chẳng đùa!
Nhưng mấy cái tân tiến hiện đại đó thì phải đợi sau này mới có, trước mắt cứ phải đề cao cảnh giác cái đã.
Một lúc sau, ba cha con Chu Thanh Bách đã hoàn tất công đoạn nấu nướng, mọi người quây quần cùng nhau ngồi vào bàn thưởng thức.
7 rưỡi tối, phó sở trưởng Khương ôm bụng đói meo về nhà nhưng lại chẳng thấy vợ con đâu cả. Anh ngờ ngợ đi thử sang nhà cha mẹ thì y như rằng mấy mẹ con cô ấy cùng hai ông bà đang ăn uống linh đình tại Chu gia.
Trong sân, đèn đuốc giăng sáng trưng, tiếng cười tiếng nói náo nhiệt vô cùng.
Anh Khương mỉm cười, đẩy cổng tiến vào.
Nhìn thấy chồng, Tiết Mỹ Lệ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng: “Anh về rồi đấy à, em còn tưởng hôm nay phải quá nửa đêm anh mới xong việc, dẹp nhanh vậy hả anh?”
Chu Thanh Bách cũng đứng dậy giới thiệu Chu Quy Lai với phó sở trưởng Khương: “Đây là thằng ba nhà tôi, còn chú đây là ba của Tiểu Canh.”
Chu Quy Lai nhanh nhẹn đứng dậy hô to: “Cháu chào chú Khương ạ.”
Phó sở trưởng Khương đưa mắt ngắm nhìn chàng thanh niên khôi ngô một lượt rồi cười khà khà: “ Đúng là hổ phụ không sinh khuyển tử.”
Chu Quy Lai sướng rơn: “Chú Khương đúng là có con mắt tinh tường, câu này cháu rất thích ạ.”
Lâm Thanh Hoà bật cười mắng thằng con không biết khiêm tốn gì hết rồi quay sang hỏi anh Khương: “Anh đã ăn tối chưa? Tiếc quá chúng tôi lại vừa ăn xong cả rồi, nhưng trong bếp có sẵn mì sợi, hay là anh ăn tạm một tô nhé?”
Anh Khương cười xua tay: “Không cần phiền toái vậy đâu, tôi về nhà ăn là được rồi.”
Tiết Mỹ Lệ cũng nói: “Đi, nhà mình về thôi, hôm nay mấy mẹ con ở bên này chơi lâu quá rồi.”
Lâm Thanh Hoà cười cười: “Chỉ là một tô mì sợi thôi mà, có gì phiền hà đâu.”
Nhưng cuối cùng phó sở trưởng Khương cũng không ở lại ăn mà chào mọi người rồi dẫn vợ con về. Ông bà Khương ngồi chơi thêm một lát, tới tầm hơn 8 giờ cũng đi về nhà chuẩn bị nghỉ ngơi.
Khách khứa về hết, lúc này chỉ còn lại ba người nhà Chu Thanh Bách.
Chu Quy Lai bắt đầu liến thoắng cái miệng: “Không ngờ ba mẹ mới tới Thượng Hải mấy hôm mà đã có thêm thân thích rồi cơ đấy.”
Lâm Thanh Hoà gật gù: “Khương gia rất tốt, mẹ thích chơi với những người như vậy.”
Vả lại vợ chồng cô thu mua rất nhiều bất động sản tại Thượng Hải, sau này nhất thiết phải có thân tín hỗ trợ quản lý giúp. Những cái khác ở xa chưa nói, chứ riêng căn hộ này là phải nhờ ông bà Khương để mắt giúp rồi đấy.
Chu Quy Lai gật đầu: “Vâng, mẹ dưỡng thai có người này người kia ở bên cạnh hỗ trợ chúng con cũng bớt lo phần nào.”
Thấy thằng con hí ha hí hoáy tháo lắp máy ảnh, đổi vào một cuộn phim mới tinh là Lâm Thanh Hoà đoán ngay ngày mai ông tướng này định đi chơi đây mà, cô nhăn mặt không vui: “Tới có mấy ngày mà tha lôi lỉnh kỉnh bao nhiêu là đồ, con không sợ nặng à?”
Chu Quy Lai cười hí hí: “Con đặc biệt mang sang đây để mỗi ngày chụp cho mẹ hai tấm mà, sau này lấy ra cho em gái xem khẳng định con bé sẽ phải cảm ơn ông anh trai này rối rít.”
Bản thân nó rất tò mò muốn biết cái hồi mang bầu mình mẹ trông như thế nào, chỉ tiếc là khi xưa nghèo quá, tiền ăn còn chẳng có nói chi tới chụp ảnh, hàng năm mẹ cho ba anh em đi chụp mấy tấm hình đã là cố gắng lắm rồi. Nhưng bây giờ điều kiện có sẵn, tất nhiên nó phải tranh thủ lưu lại kỷ niệm cho cô em gái chứ.
Gì chứ cái này Chu Thanh Bách đồng ý ngay lập tức, chỉ có mình Lâm Thanh Hoà là lắc đầu quầy quậy ra sức kháng nghị: “Không !!! Đợi em bé sinh ra rồi hai cha con muốn chụp gì thì chụp, còn bây giời thì không được!”
Ôi, giờ mập thù lù thế này, lên hình để mà tràn viền à? Có đẹp đẽ gì cho cam mà đòi kỷ với chẳng niệm?
Chu Thanh Bách thì ngược lại, anh vô cùng hào hứng với ý tưởng của thằng con trai: “Đẹp mà, mỗi ngày chụp một tấm cho anh.”
Lâm Thanh Hoà trừng mắt cảnh cáo rồi xua tay đuổi thằng ba: “Ngồi xe cả một ngày rồi, vào phòng nghỉ ngơi sớm đi con.”
“Con không cảm thấy mệt.” Chu Quy Lai ngồi xuống kể sơ qua tình hình trên Bắc Kinh cho cha mẹ khỏi lo lắng rồi cuối cùng bổ sung một câu: “Hôm con sang chào ông bà nội để chuẩn bị đi, bà cứ nằng nặc bắt con xách cho mẹ một con gà trống thiến đã làm sạch. Nhưng thời tiết này rất dễ ôi thiu nên con không cầm.”
Lâm Thanh Hoà tán đồng: “Ừ, chợ bên này cái gì chẳng có, cần gì phải tay xách nách mang xa xôi cho vất vả ra.”
Chu Quy Lai gật đầu: “Con cũng nghĩ như vậy nên mới không mang đồ tươi sống theo.”
Lâm Thanh Hoà phất tay: “Thôi đi ngủ đi, ngày mai bảo Tiểu Canh dẫn đi thăm thú Thượng Hải, khó có dịp lại đây một chuyến, hai anh em đi chơi cho đã đời đi.”
Chu Quy Lai liền đứng dậy đi vào phòng ngủ kế bên.
Lâm Thanh Hoà còn phải ăn thêm cữ khuya nữa. Sau đó mới đánh răng rửa mặt rồi cùng chồng đi nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, vừa ăn xong bữa sáng là hai anh em Chu Quy Lai và Khương Canh hồ hởi lên đường.
Nói là dân bản địa chứ kỳ thực có rất nhiều nơi chính bản thân Khương Canh còn chưa từng đặt chân tới nhưng không sao, có anh ba ở đây rồi, sợ đếch gì, cứ đi thôi!
Hai đứa lang thang hết phố to tới ngõ nhỏ, bữa trưa cũng không về nhà mà trực tiếp ăn ở bên ngoài luôn.
Coi như đây là kỳ nghỉ phép của con trai nên Lâm Thanh Hoà mặc kệ, nó muốn chơi thế nào thì chơi. Vả lại, mai này nó theo nghiệp kinh thương, ắt hẳn phải đi đây đi đó tìm hiểu thị trường, mở rộng tầm mắt mà Thượng Hải là một trong những thành phố lớn nhất nhì cả nước, bắt đầu làm quen từ bây giờ sẽ rất có lợi cho sự phát triển của con trong tương lai.
Thấy vợ trầm ngâm, Chu Thanh Bách liền lên tiếng: “Đúng là sinh con gái vẫn tốt hơn.” Chứ mấy thằng con trai ấy hả, cả ngày nhông nhông ngoài đường, vô tâm vô tính chẳng quấn quýt bên cha mẹ gì hết. Suy cho cùng chỉ có con gái là tình cảm nhất thôi.
Lâm Thanh Hoà chẳng thèm tranh luận với ông bố cuồng con gái, cô ngẩng đầu nhìn trời, cảm thấy thời tiết hôm nay khá đẹp, vì thế liền rủ chồng; “Mình đi khảo sát mấy khu nhà cổ đi.”
Chu Thanh Bách nói ngay: “Không cần, anh đi rồi.”
Lâm Thanh Hoà kinh ngạc: “Anh đi lúc nào?”
Chu Thanh Bách đáp: “Mới hôm nọ thôi, nhưng tạm thời chưa ai có ý định bán, để một thời gian nữa anh vòng lại thử xem sao.”
Lâm Thanh Hoà gật gật đầu rồi cùng chồng tới bệnh viện làm kiểm tra định kỳ.
Về cơ bản mọi chỉ số đều tốt, không có vấn đề gì khác thường. Trong lúc đứng đợi Chu Thanh Bách cầm kết quả xét nghiệm đi gặp bác sĩ tư vấn thì bỗng nhiên cô nghe thấy có người gọi tên mình: “Thanh Hoà?”
Cô khó hiểu quay đầu lại xem ai thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên, vóc dáng không cao lớn lắm nhưng tướng mạo lại khá là quen mắt.
Người đàn ông tiến tới gần rồi ngập ngừng lên tiếng: “Cô không nhận ra tôi à? Tôi là Trần Sơn đây.”
Vâng, người đàn ông trung niên này không phải ai xa lạ mà chính là Trần Sơn - tên tra nam năm đó định dụ dỗ cô bỏ chồng bỏ con cùng hắn cao chạy xa bay.
Ồ, thì ra là hắn, Lâm Thanh Hoà thầm khinh bỉ, đúng là oan gia ngõ hẹp!
Năm đó hắn nằm trong top những người đầu tiên có giấy báo trúng tuyển cho nên oai hơn cóc chết. Dám đến trước mặt cô thổ lộ, không may bị thằng hai nghe được, tí thì bị nó đập cho một trận.
Cứ tưởng sau lần đó sẽ không bao giờ gặp hắn nữa, ai ngờ hôm nay lại tình cờ chạm mặt ở đây. Haha! Duyên phận ở đời khó nói thật đấy!
Lâm Thanh Hoà lạnh nhạt hỏi: “Ồ, tình cờ thật. Thầy Trần sao lại ở đây.”
So với 7, 8 năm trước, Trần Sơn đã thay đổi rất nhiều, mặt mũi già hơn hẳn cho nên nhất thời Lâm Thanh Hoà không nhận ra được.
Nhưng kỳ lạ thay, chỉ một cái liếc mắt thoáng qua là Trần Sơn nhận ra ngay. Bởi dường như thời gian quên mất cô gái này thì phải, cả gương mặt lẫn sắc vóc đều trẻ trung y như mùa đông năm 77, lúc hắn rời khỏi Chu gia thôn. Mà không những không già đi, khí chất của cô ấy còn xuất sắc hơn gấp vài lần, cơ hồ chỉ cần đứng yên một chỗ mà cả người như phảng phất tản ra ánh hào quang.
Thấy Lâm Thanh Hoà khí chất ngời ngời, Trần Sơn gắng thẳng lưng ngẩng cao đầu, cố thể hiện ra vẻ nho nhã, đĩnh đạc nhất có thể: “Nhà tôi ở Thượng Hải, tốt nghiệp đại học xong tôi xin chuyển công tác về bên này.”
Lâm Thanh Hoà chỉ gật đầu qua loa rồi yên lặng nhìn đi chỗ khác, thái độ rõ ràng là không muốn nhiều lời.
Nhưng Trần Sơn lại không đi ngay mà tiếp tục kiếm chuyện để nói: “Sao cô lại tới đây? Tôi nhớ rất rõ cô đăng ký trường đại học bên Bắc Kinh mà?”
Lâm Thanh Hoà lãnh đạm đáp: “Tôi có việc riêng.”
Đúng lúc này Chu Thanh Bách đi ra.
Nhìn thấy Chu Thanh Bách, Trần Sơn bất tri bất giác cảm thấy xấu hổ nên tự động thụt lùi một bước. Hắn không nghĩ Chu Thanh Bách cũng có mặt ở đây, đặc biệt là tên đàn ông quê mùa này cũng chẳng già đi tẹo nào, cả phong thái lẫn ánh nhìn đều dễ dàng gây áp lực cho người đối diện như trước đây.
Nhưng mà dù có như vậy trong thâm tâm Trần Sơn vẫn luôn cho rằng Chu Thanh Bách không hề xứng với Lâm Thanh Hoà, không xứng một chút nào!
“Đi thôi anh.” Lâm Thanh Hoà quay sang nói với chồng.
Chu Thanh Bách lẳng lặng quét ánh nhìn lạnh lẽo về phía Trần Sơn rồi xoay gót đi theo vợ.
Trần Sơn mím chặt môi, đứng chết trân tại chỗ, đăm đăm dõi theo hai bóng lưng một thấp một cao sóng đôi nhau bước đi, mãi nửa ngày sau hắn mới chậm rề rề lê bước chân vào một phòng bệnh cách đó không xa.