Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 576: Họ Chung không hợp mạng
Trên giường bệnh là một bà lão với vẻ mặt bảy phần khó chịu ba phần khắc nghiệt, vừa nhìn thấy Trần Sơn bước vào là bà ta bắt đầu kêu rên than thở: “Anh tới để xem xem bà già này chết chưa có phải không? Anh là cái đồ không có lương tâm, chỉ biết có vợ thôi, không hề coi mẹ ra gì. Ông trời ơi, ông xuống đây mà xem này, người ta về già có con cái hiếu thuận phụng dưỡng, còn tôi thì vất vả cả đời tần tảo nuôi con, ấy thế mà giờ nó lớn khôn rồi, không những không nhờ vả được gì mà còn đi bênh vực người ngoài, một lòng một dạ hướng về người ngoài, bỏ mặc bà mẹ già này, ôi giời ơiii !!!”
Trần Sơn vội chạy tới bên giường, cuống quýt nói: “Mẹ à, mẹ đừng nói những lời như thế, mẹ nói vậy chẳng phải là đang làm khó con sao?”
Bà Trần quắc mắt quát ầm lên: “Tôi khó dễ anh cái gì, hả? Anh đi một mạch bao nhiêu năm trời, tới khi trở về còn rước theo một đứa chua ngoa đanh đá, đây là cách anh hiếu kính tôi đấy phỏng? Các anh các chị ước bà già này chết sớm cho rảnh nợ chứ gì? Khổ thân tôi, nằm viện qua giờ mà cô ta có tới hỏi thăm câu nào đâu? Nghĩ rằng sinh cho Trần gia một đứa cháu gái là lên mặt lớn lối hả? Cháu gái, cháu gái…nuôi chỉ tổ tốn cơm tốn gạo chứ được cái tích sự gì, hừ!”
Chuyện là như này, bà với con dâu vốn không ưa gì nhau nhưng lâu nay vẫn cố nhịn cho êm thấm nhà cửa. Tuy nhiên, nhịn nhục mãi thì cũng tới lúc phải tức nước vỡ bờ và ngày hôm qua chính là lúc giọt nước tràn ly, bà cùng con dâu cãi nhau một trận nghiêng trời lệch đất. Rồi sau đó, nhân lúc đứa con dâu tỉnh lẻ kia không để ý, bà liền giả vờ tẽ ngã. Và kết quả cuối cùng là bà nhập viện. Ấy vậy mà cả con dâu lẫn cháu nội đều chẳng thèm đoái hoài gì, không cơm nước cũng chả hỏi han, đúng là hận tím người mà!
Cô ta bất nhân thì đừng trách bà đây bất nghĩa, bà sẽ cắt hộ khẩu Thượng Hải của nó, để xem nó còn vênh váo được nữa không. Nghĩ vậy, bà Trần lập tức ra lệnh cho con trai: “Trần gia không chứa chấp một đứa con dâu bất hiếu như vậy. Tôi không cần biết, anh lập tức thôi vợ cho tôi!”
Trần Sơn mệt mỏi: “Mẹ à, giờ là xã hội nào rồi mà còn bắt con thôi vợ?”
Bà Trần gắt ầm lên: “Vậy thì ly hôn, giờ về ly hôn liền ngay đi, để cho cô ta tới từ nơi nào thì mau mau cút về nơi đó, à đừng quên dắt theo cả cái đứa con gái vô tích sự kia nữa. Còn anh thì đi cưới một người vợ khác về đây, mau chóng sinh cho tôi một thằng cháu trai!”
Đúng lúc này, một tiếng “Phanh” vang dội, cánh cửa phòng bệnh bị người bên ngoài đá văng, theo sau đó là tiếng phụ nữ the thé: “Hay lắm, giỏi lắm, một người sắp xuống lỗ như bà mà dám kêu Trần Sơn ly hôn tôi?!”
Và tất nhiên, lại một trận cãi vã ì đùng nổ ra, thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Ngoài cửa phòng, đám đông bu đen bu đỏ xem mẹ chồng nàng dâu đấu khẩu.
Trần Sơn chết lặng, xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu. Hắn lặng lẽ len khỏi đám người đang hóng chuyện, chạy ra bên ngoài nhìn quanh ngó quất xem có còn cơ may gặp được Lâm Thanh Hoà không? Đáng tiếc, cô đã đi về từ lâu rồi.
Trần Sơn ủ rũ, ôm đầu! Lúc trước, nếu cô đồng ý đi theo hắn thì giờ này Trần gia đã có một thằng cu nối dõi tông đường. Không chỉ có vậy, với kiến thức và bằng cấp đạt được, cô thừa sức tìm một vị trí công tác tốt, có thể kề vai sát cánh cùng chồng nâng cao kinh tế gia đình. Ngoài ra, là một người thông minh và cư xử khéo kéo, cô sẽ biết cách hoá giải mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu, không đẩy hắn vào mớ áp lực không hồi kết này…
Bên này, Lâm Thanh Hoà không hề biết tên tra nam Trần Sơn lại có lắm suy nghĩ dở hơi tới vậy, nhưng quả thực là nãy giờ cô không thể gạt được gã đó ra khỏi đầu. Tất nhiên không phải lưu luyến hay nhớ nhung gì hết. Vừa nhìn cái nét mặt nhăn nhúm, khắc khổ là biết cuộc sống không ra gì rồi, rõ ràng trẻ hơn Thanh Bách vài tuổi mà trông chả khác nào ông lão, trước đây gầy nhom ốm yếu ra sao thì giờ vẫn y như vậy, chả khá hơn tí nào. Mà cô nào có quan tâm tới mấy vấn đề đó, hắn càng vậy cô càng mừng là đằng khác, điều khiến cô lo lắng là tại sao lại gặp lại Trần Sơn? Đáng lẽ cả đời này không nên gặp lại mới đúng chứ nhỉ?!
Nếu vận mệnh an bài buộc cô và Trần Sơn phải giáp mặt một lần nữa thì liệu thằng ba và nhân vật nữ chính trong cuốn tiểu thuyết có vô tình đụng trúng nhau không?
Bởi vì cốt truyện đã bị cô xáo trộn lung tung beng thế nên cho tới tận bây giờ vị nữ chính đó vẫn chưa xuất hiện. Nói thật thì cô sợ người đó vô cùng, theo như trong nguyên tác, thằng Quy Lai chết mê chết mệt nữ chính và cũng vì mối nghiệt duyên đó mới dẫn tới một chuỗi các hệ luỵ liên hoàn, giáng tai hoạ xuống đầu cả bốn cha con.
Lâm Thanh Hoà chìm vào mớ suy nghĩ rối tung rối nùi cùng những lắng lo mông lung kéo dài vô tận. Càng nghĩ tâm càng loạn, cô mệt mỏi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Một lát sau, Chu Thanh Bách đi vào phòng, thấy vợ nằm vắt tay lên trán, mắt nhắm nghiền nhưng chân mày lại nhăn tít lại, mặc dù cô không nói rõ đã xảy ra chuyện gì nhưng linh tính mách bảo vợ anh đang trong trạng thái cực kỳ bất an.
Anh chỉnh lại tư thế giúp cô ngủ thoải mái hơn, rồi nhẹ nhàng xuống bếp chuẩn bị thức ăn.
Hơn hai tiếng đồng hồ sau, Lâm Thanh Hoà tỉnh giấc, cảm thấy tâm trạng đã khá hơn ban nãy rất nhiều. Cô quyết định đợi thằng ba đi chơi về sẽ phải đánh phủ đầu trước một bước phòng ngừa vạn nhất.
Nghe tiếng động lịch kịch trong phòng, Chu Thanh Bách đoán vợ đã thức cho nên bưng vào một tô mỳ Yang Chun (1) với nước dùng trong vắt, rất thích hợp ăn trong những ngày hè oi ả.
Lâm Thanh Hoà bưng tô mỳ ăn ngon lành nhưng vẫn không quên than thở: “Sao em mới chợp mắt một lát mà đã lâu tới vậy cơ à?!”
Cô nhớ rất rõ hai vợ chồng từ bệnh viện về tới nhà mới khoảng 9 giờ hơn, vậy mà giờ đã gần 11 rưỡi, sắp tới bữa trưa luôn rồi.
Chu Thanh Bách ngồi xuống bên cạnh vợ rồi lên tiếng hỏi: “Ban nãy tên đàn ông đó nói gì với em thế?”
Hỏi ra câu này không phải vì nổi cơn ghen tuông hay nghi ngờ gì hết, bởi Chu Thanh Bách cực kỳ tự tin vào bản thân và cũng tuyệt đối tin tưởng vợ mình. Vả lại cái tên Trần Sơn nhìn có khác nào con mèo hen, còn lâu vợ anh mới thèm để ý tới gã.
Chẳng qua là thấy tâm tình vợ không được tốt thế nên anh muốn tìm hiểu xem nguyên nhân nằm ở đâu.
Lâm Thanh Hoà bỗng nhiên đắn đo. Sở dĩ cô nói ra chuyện mình tới từ tương lai là bởi vì hai vợ chồng sớm chiều ở chung, có những cái rất khó giấu diếm. Hơn nữa sống mà cứ phải sợ lộ cái này sợ lòi cái kia thì mệt mỏi lắm, vì vậy sau khi chính thức xác định quan hệ vợ chồng, cô liền nói sự thật cho anh nghe.
Nhưng nếu như bây giờ cô nói tất cả những gì đang diễn ra chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng, do tác giả cuốn tiểu thuyết nhào nặn lên thì chắc có lẽ Chu Thanh Bách sẽ không tài nào chấp nhận nổi, bởi cái đó quá phi thực tế, quá khiêu chiến tam quan của một người bình thường. Vậy nên, nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Thanh Hoà quyết định tiếp tục giữ kín chuyện này.
Cô đánh trống lảng: “Hắn ta không nói gì, chỉ hỏi thăm tại sao em lại tới đây với cả không ngờ lại gặp em ở Thượng Hải, chỉ có thế thôi à?!”
Dĩ nhiên Chu Thanh Bách không tin mọi việc lại đơn giản như vậy, anh nhìn cô chằm chằm chờ đợi.
Lâm Thanh Hoà trừng mắt: “Làm sao? Anh tưởng em với hắn có chuyện gì giấu anh chắc? Xì, người ngợm thì như con gà bệnh, mặt mũi thì già đau già đớn, thoáng trông là biết cuộc sống thảm bại rồi.”
Nói tới đây, cô tủm tỉm cười, giơ tay nựng má chồng: “Anh phải cố gắng duy trì nhan sắc này đấy, không được để xuống cấp mau quá, biết chưa? Bằng không đừng nói em, ngay con gái anh cũng không chịu một người ba già cả đâu!”
Chu Thanh Bách phá lên cười vui vẻ, không tiếp tục truy hỏi nữa.
Dỗ được anh chồng, Lâm Thanh Hoà lại tiếp tục suy tư, sau khi ngủ được một giấc, đầu óc tỉnh táo hẳn ra, suy nghĩ cũng thoáng hơn lúc ban sáng. Nếu ông trời đã sắp đặt những cuộc gặp định mệnh thì có cố tránh cũng không thể thoát được. Chi bằng nhân lúc còn chưa có chuyện gì xảy ra, phải khẩn trương xây dựng phòng tuyến kiên cố từ chỗ thằng ba.
Nghĩ là làm, Chu Quy Lai vừa lò tò về tới nhà đã bị mẹ gọi vào nói chuyện.
Chu Quy Lai chả biết gì, vẫn hồn nhiên cười cười nói nói: “Mẹ, Thượng Hải đẹp thật đấy, không hổ danh là thành phố phồn hoa nhất nhì cả nước. Hôm nay con chụp được nhiều ảnh cực kỳ.”
Lâm Thanh Hoà cười gật đầu: “Con thích thì cứ chụp nhiều vào, chụp hết những nét đặc trưng của vùng đất Thượng Hải đem về Bắc Kinh làm kỷ niệm.”
Chu Quy Lai thích chí gật như bổ củi.
Thấy không khí đang lúc vui vẻ, Lâm Thanh Hoà khéo léo vào đề: “Ở đâu cũng vậy, quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Quy củ của Chu gia chúng ta chính là cho phép tự do tìm kiếm đối tượng, nhưng vừa mắt ai thì phải dẫn về nhà ra mắt người lớn trước, chỉ khi nhận được sự đồng ý của ba mẹ thì mới được nói chuyện yêu đương. À đúng rồi, mẹ có xem lá số tử vi cho con, mạng con không thích hợp kết hôn với con gái họ Chung.”
Lúc này Chu Quy Lai đang lơ đễnh uống nước, nghe mẹ nói vậy nó lập tức phun ra đầy sàn, liên tục vỗ ngực ho sặc ho sụa.
Vừa hay Chu Thanh Bách bưng bánh gạo đen (2) vào cho vợ, nhìn thấy cảnh này, anh lạnh lùng lừ thằng con trai.
Chu Quy Lai một bên ho một bên vội vã xua tay: “Không phải không phải, ba đừng hiểu lầm, con không đổ nước lên người mẹ.”
Trái ngược với vẻ cuống quýt của con trai, Lâm Thanh Hoà đủng đỉnh ngồi ăn bánh một cách ngon lành.
Một lúc sau đợi ổn định lại nhịp thở, Chu Quy Lai quay sang nhìn mẹ khó hiểu: “Mẹ, sao tự nhiên mẹ lại nói với con chuyện này? Không hợp với con gái họ Chung là sao? Nhưng mà mẹ kiếm thầy nào tính thế? Nghe có vẻ chẳng đáng tin chút nào.”
Lâm Thanh Hoà nhướng mày đáp: “Làm gì có chuyện không đáng tin cậy? Vị đại sư đó rất cao tay đấy. Không tin con cứ hỏi ba thì biết, chính ông ấy là người đã đoán ra ở độ tuổi trung niên ba con sẽ có thêm một cô con gái. Lúc đó mẹ không tin, chỉ có mình ba con tin thôi. Nhưng sự thật thì sao, mẹ mang bầu thật, tuổi này rồi mà còn mang bầu thì không phải chuyện trùng hợp ngẫu nhiên đâu.”
Chu Quy Lai hết sức kinh ngạc: “Trời?! Vi diệu vậy sao?”
Chu Thanh Bách nhàn nhạt phán: “Mẹ bảo sao cứ nghe theo là được.”
Lâm Thanh Hoà lập tức tặng cho anh xã một ánh mắt tán thưởng, sau đó quay sang nói với con trai: “Con nhớ kỹ chưa, chỉ cần mang họ Chung là không được. Mặc kệ người đó có tốt bụng thế nào hay xuất sắc ra sao thì số phận đã định sẵn không hợp là không hợp.”
Sở dĩ cô dặn kỹ như vậy là bởi vì nữ chính tên gọi Chung Tình, mà theo như nội dung cuốn tiểu thuyết, thằng ba nhà cô chết mê chết mệt, nhất kiến chung tình với một mình người con gái này. Nhưng cuối cùng tình duyên không kết mà lại gây ra hoạ sát thân.
Tuy rằng bây giờ cốt truyện đã thay đổi, khác xa nội dung cuốn tiểu thuyết nhưng Lâm Thanh Hoà không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Riêng đối với chuyện này cô phải chặn đứng từ xa, không cho phép xảy ra bất cứ sơ suất nào dù là nhỏ nhất. Vì cô không tài nào lường trước được sức mạnh của nguyên tác sẽ ảnh hưởng tới gia đình mình như thế nào.
Mặc dù biết rõ nam chính là người chính khí, hợp tính với thằng con trai lớn nhà mình. Nhưng còn nữ chính thì cô không dám chắc. Bởi lẽ, ngay từ khi đọc truyện, Lâm Thanh Hoà đã rất phản cảm với cái cách cô nữ chính ỡm ờ qua lại giữa Chu Quy Lai và nhân vật nam chính. Huống hồ bây giờ thằng ba nhà này lại là chàng trai khôi ngô tuấn tú, năng lực nổi trội, tương lai sáng lạn, người gặp người thích. Vậy cho nên không loại trừ khả năng nữ chính sẽ thay đổi chủ ý.
===
Chú thích:
Mỳ Yang Chun: là một loại mì nước đơn giản nhưng rất ngon, nước dùng gồm nước tương, hành lá, nước luộc gà và dầu mè. Mì ăn kèm với rau cải luộc và trứng lòng đào ngâm tương.
Bánh gạo đen gồm các nguyên liệu: bột gạo đen, bột năng, nột nở, các loại hạt và đường. Bánh được làm chủ yếu bằng cách nướng.